*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Đường Duy liền cảm thấy hoảng sợ.
Cậu đã chuẩn bị tâm lí rất kĩ càng, cho dù bị Tô Nhan nhìn bằng ánh mắt hận thù đến cực điểm cậu đều chịu đựng được.
Thế nhưng, hết lần này đến lân khác cô đều không cho cậu một cơ hội.
Đường Duy đau đớn vô cùng: “Tô Nhan, anh không phải giả vờ làm người tốt để cầu xin em tha thứ. Hôm nay anh chỉ tiện đường qua đây mà thôi, thật sự anh không phải giả vờ…em nhìn anh một cái được không, chỉ nhìn một cái thôi”
Giọng cậu run run, Lam Thất Thất thấy được điều này. Vốn dĩ cô ấy định mở miệng đuổi khách nhưng không biết tại sao lời đã đến miệng lại không thốt ra được. Lam Thất Thất nghẹn họng một lúc lâu.
Tại sao? Lam Thất Thất siết chặt bàn tay, tự hỏi.
Cô ấy rõ ràng là cảm thấy đau lòng vì Tô Nhan, mãi mãi đứng về phía Tô Nhan cơ mà.
Lòng Tô Nhan đã nguội lạnh như sỏi đá, cho dù bão táp mưa sa cũng không bào mòn được ý chí của cô. Thâm tâm lạnh lẽo, sức sống chẳng còn.
‘Vậy mà tại sao chỉ vì vài câu nói của Đường Duy, dường như đã làm vỡ vụn trái tim sắt đá của cô?
Sự im lặng của Tô Nhan đối với Đường Duy chính là cự tuyệt. Còn gì đau lòng hơn khi bị cự tuyệt bằng thái độ im lặng không đếm xỉa đến đối phương.
Đây rõ ràng là sự lựa chọn lạnh lùng, vô cảm đến nhường nào.
Cậu cười khổ coi như đã hiểu, nhưng hốc mắt vẫn không tránh khỏi đỏ lên.
Bây giờ bên cạnh cô đã có Trì Liệt vai rộng tay dài lại nhiệt tình hăng hái che chở, giúp chắn hết mọi bão táp phong ba thì cho dù cậu có bản lĩnh lớn đến đâu cũng chẳng để làm gì.
Tô Nhan có thể nhìn cậu một cái thôi không?
Cậu phải làm gì thì cô mới quay lại nhìn cậu một cái.
Đường Duy nghĩ đến hoang mang, luống cuống nói: “Nếu như em không rảnh, vậy hai ngày nữa em có rảnh không? Đến lúc đó anh đến tìm em được chứ?”
Từ Thánh Mân quay ra chỗ khác, anh ta thật sự không nghe nổi.
Cuối cùng Tô Nhan chỉ đáp lại hai chữ: “Không rảnh”
Hai chữ ngắn ngủi giống như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua tim Đường Duy vẫn tiếp tục khẩn cầu: “Tô Nhan, đừng như vậy, anh thật sự không phải đến đây đóng kịch, anh chỉ không muốn em bị ức hϊế͙p͙”
Cậu chỉ là cảm thấy trước kia không thể đứng ra bảo vệ cô thì nhân lúc này cậu có khả năng, đứng ra bảo vệ cô có lẽ không tính là quá muộn…
Tô Nhan nghe vậy thì nghẹn ngào nói: “Không muốn tôi bị ăn hϊế͙p͙, vậy mấy năm trước anh ở đâu?”
Đường Duy nghẹn họng không thốt ra lời, ánh mắt trầm đục bi thương, loang loáng nước mắt.
Cậu…lúc đó cậu ở đâu. Phải rồi, cậu bận chìm trong thù hận, bận tới mức khoanh tay đứng nhìn.
‘Yết hầu Đường Duy khẽ động, cậu đứng đối diện Trì Liệt, thân hình lảo đảo định vươn tay ra chạm vào Tô Nhan nhưng cô lập tức né tránh.
Đừng, đừng như vậy mà.
Tại sao lại phải trốn sau lưng Trì Liệt? Tình cảnh này quá gai mắt đối với Đường Duy, cậu thầm nghĩ, nếu như lúc này trong tay cậu có con dao, nhất định cậu sẽ không chớp mắt mà bổ cậu ta ra làm đôi.
Cậu muốn Trì Liệt phải trầy da tróc thịt, máu chảy thành sông. Cậu muốn giẫm qua máu thịt của Trì Liệt, cướp Tô Nhan về bên cạnh mình Cậu nói được làm được, vốn dĩ cậu không hề có giới hạn gì về mặt đạo đức, thời gian biến cậu thành một tên ác ma.
Sao cậu có thể cam tâm tình nguyện hai tay dâng Tô Nhan cho người khác chứ?
Thế nhưng…