Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 128: Thật may là cậu đã tới, đúng là đáng đời




Tiếng cửa kính vỡ nát đột ngột vang lên dọa sợ hai người bên trong, Đường Thi đập vỡ một lỗ trên cửa kính rồi sau đó Khắc Lý Tư dùng sức đạp để cửa kính từ vị trí này, cửa kính thủy tinh trực tiếp bể thành mảnh vụn, anh ta vọt vào trong, trực tiếp kéo tên đàn ông trên người Khương Thích ra.

Đường Thi cởi áo khoác của mình choàng lên người Khương Thích, sau đó cô lấy lại tinh thần, nhìn về phía Dư Tiêu và gầm thét: "Anh điên rồi à? Anh không thấy cậu ấy không muốn sao!"

Cô cũng không xa lạ gì với khuôn mặt của Dư Tiêu, tóm lại con nhà giàu với nhau vẫn có rất nhiều dịp chạm mặt. Cô từng nghe nhắc đến Dư Tiêu, cũng từng gặp Dư Tiêu, chẳng qua cô không ngờ một người đàn ông áo mũ chỉnh tề sẽ làm ra những chuyện không bằng cầm thú thế này!

Câu hỏi của Đường Thi làm Dư Tiêu trực tiếp bật cười thành tiếng: "Đây là chuyện riêng của hai chúng tôi, cô là một người ngoài thì biết cái gì mà lên tiếng?"

Bình thường ở trước mặt người Khương Thích luôn hoạt bát tươi sáng, nhưng bây giờ cô ta đang run rẩy trong ngực Đường Thi, trên mặt đầy nước mắt, cô ta gắt gao nắm lấy cánh tay của Đường Thi: "Cậu tới rồi... Cũng may là cậu đã tới..."

Đường Thi nhìn một người kiêu ngạo như Khương Thích bị tàn phá thành như vậy, cả trái tim đều vô cùng đau đớn. Tại sao cuộc sống của cô chẳng tốt đẹp gì, rồi đến cả bạn thân của cô cũng phải chịu oan ức như vậy?

Ông trời ơi! Tại sao ông cứ để cho người vô tội bị tổn thương thế này?

"Khương Thích là người bạn thân nhất của tôi, chắc chắn tôi sẽ không bỏ mặc không quan tâm đến chuyện của cô ấy, hơn nữa vừa rồi anh đang cưỡng ép cô ấy, dựa vào cái gì mà anh còn cảm thấy rằng mình đúng!" Đôi mắt Đường Thi như máu, cô bảo vệ Khương Thích trong ngực của mình. Khi xung quanh cô toàn là mưa gió không nơi nương tựa, là Khương Thích đã đến gần cô và an ủi cô, hôm nay Khương Thích bị oan ức, làm sao cô có thể mặc kệ?

Dư Tiêu nhìn dáng vẻ che chở của Đường Thi thì chỉ muốn bật cười. Khuôn mặt anh ta lúc tươi cười rất đẹp, đúng là đáng tiếc cho khuôn mặt này.

"Khương Thích! Cô đúng là giỏi thật! Lúc đầu chỉ là một con gà nhà mà có thể bò đến vị trí bây giờ, đúng là biết cách lung lạc lòng người!"

"Anh im miệng đi!" Khắc Lý Tư ở bên cạnh cũng không nhịn được cảnh Dư Tiêu làm nhục một người phụ nữ như vậy, anh ta dứt khoát kéo cửa phòng khách ra: "Cút ra ngoài!"

Dư Tiêu giống như không nghe thấy những gì Khắc Lý Tư nói vậy, anh ta tiến lên, Đường Thi lại che chở Khương Thích lui về phía sau, người đàn ông mặc âu phục đến gần, gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Thích đang trốn sau lưng Đường Thi: "Khương Thích! Từ trước đến nay, chỗ của tôi chưa bao giờ là nơi mà cô có thể kiêu ngạo khoe khoang, đừng tưởng rằng cô đã dựa lưng vào Diệp Kinh Đường nên có thể coi trời bằng vung, cô còn không có tư cách chống lại nhà họ Dư!"

Nói xong, người đàn ông trước mắt đứng lên, phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên người rồi cười lạnh liếc nhìn Khương Thích, sau đó trực tiếp đập cửa đi. Trong nháy, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Thấy Dư Tiêu đi, Khương Thích nghẹn ngào.

Cô ta nắm chặt quần áo của Đường Thi, toàn thân không ngừng run run, cô ta nói: "Thi Thi! May mà cậu đã tới..." Đường Thi thở dài, Khắc Lý Tư đi rót một ly nước ấm cho cô ta, sau đó ngồi chồm hổm dưới đất nhìn Khương Thích khóc: "Cô gái đáng thương! Đừng khóc nữa!"

Khương Thích nói không khóc thì lập tức ngừng khóc, cô ta trực tiếp nén toàn bộ nước mắt trở về, rõ ràng đôi môi còn đang run rẩy nhưng cô ta vẫn cố nhịn không để mình rơi nước mắt nữa.

Đường Thi sờ sờ lên khuôn mặt của cô ta: "Anh ta không làm chuyện khác chứ?"

"Không có!" Khương Thích trả lại áo khoác trên người mình cho Đường Thi: "Cảm ơn cậu!"

"Giữa chúng ta còn cần gì nói gì cảm ơn chứ?" Đường Thi cười một tiếng: "Đi thay quần áo khác đi, tớ và Bạc Dạ đã vạch rõ quan hệ, hôm nay tớ mời khách, chúng ta cùng đi ra ăn cơm."

Biết là Đường Thi đang dỗ cô ta vui vẻ, Khương Thích cũng không cố tình phụ lòng tốt của cô, cũng tươi cười theo: "Được thôi! Cậu đợi tớ một lát! Tớ thu dọn một chút rồi đi!"

Đường Thi và Khắc Lý Tư ở phòng khách đợi Khương Thích khoảng mười phút. Mười phút sau, cô ta lại bước ra một lần nữa, lại trở về là cô thư ký xinh đẹp lạnh lùng và quyết đoán của Diệp Kinh Đường, giống như dáng vẻ yếu ớt vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.

Đường Thi cảm thấy, có lẽ Khương Thích và cô là cùng một loại người cho nên họ mới trở thành bạn tốt.

Khương Thích gọi nhân viên an ninh khu đô thị giúp đỡ thay cửa kính khác, thanh toán tiền trước sau đó ra ngoài với Đường Thi và Khắc Lý Tư, cô ta mở miệng nói: "Thật sự xin lỗi vì đã để cho cậu nhìn thấy cảnh tượng như vậy!"

"Nếu cậu có chuyện gì không vui, cậu nên nói với tới." Đường Thi nhìn sắc mặt cô bạn thân, vẫn cảm thấy rất lo lắng cho trạng thái của cô ta: "Rốt cuộc tại sao Dư Tiêu lại làm như vậy?"

Đôi mắt Khương Thích ửng đỏ, cô ta nở một nụ cười khổ: "Tớ đáng đời!" Đường Thi không có hòi tới nữa, bọn họ tìm một nhà hàng buffet, cô vẫy tay gọi người phục vụ tới nhưng không ngờ lại đụng phải hai người đàn ông đi ngang qua bàn của họ.