*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Căn bản Bạc Nhan cũng không biết Đường Duy sẽ đi vào phòng của cô vào thời điểm này, chỉ là giờ này khắc này đại não của cô đã mất đi năng lực suy nghĩ của mình, tất cả phát triển đều khiến cho cô không biết theo ai.
Cô thở hổn hển, giống như là chú cá nhảy dựng lên khi sắp chết chìm: "Vì sao anh..."
"Muốn hỏi xem vì sao tôi lại vào đây đúng không?" Trêи mặt Đường Duy không có biểu cảm dư thừa nào.
Lúc cậu đánh giá Bạc Nhan, giống như là đang đánh giá một người xa lạ nhưng rõ ràng là ánh mắt lạnh lẽo tới mấy phần.
Bạc Nhan có thể cảm nhận được, đáy mắt cậu giống như hàn băng đã đóng bằng vạn năm, có một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt, có thể đốt có thành tro tàn.
"Khách sạn này, tháng trước vừa mới được nhà họ Bạc thu mua lại."
Đường Duy nở nụ cười, nhưng trong mắt cậu lại không có ý cười: "Tra thông tin của cô, gần như là tôi không cần phải động ngón tay."
Ngụ ý, lần này Bạc Nhan đơn giản là dễ vào miệng cọp, trong lúc vô tình đã chọn phải khách sạn được nhà họ Bạc thu mua, mới đưa đến tình cảnh bây giờ Đường Duy có thể tới cửa không kiêng nể gì như vậy.
Dù sao đây cũng chính là khách sạn dưới danh nghĩa của cậu mà, sao cậu không thể vào được chứ?
Nếu như cậu nhẫn tâm, đều có thể trực tiếp đuổi Bạc Nhan ra khỏi nơi này luôn.
Bạc Nhan không nói chuyện, chỉ là hô hấp của cô đã hỗn loạn, đã bại lộ ra trạng thái cô dần dân không khống chế được nữa rồi.
Đường Duy ẩn thẳng cô vào trong chăn, vải dệt mềm mại vây quanh lấy cô, ngăn cách tầm mắt tất cả.
Dưới ánh sáng trắng trước mắt, cô giống như là bị cắt mất tất cả vây thú cứng cáp, vô lực mà phát ra nức nở.
"Từ một khắc kia khi tiến vào cục cảnh sát là đã bắt đầu giả vờ rồi nhỉ? Giả vờ không có việc gì, giả vờ muốn tất cả mọi thứ đều có thể qua nhanh một chút."
Đường Duy đè lại lưng Bạc Nhan, chạm đến xương sống lưng đang run rẩy của cô, cứ giống như là chiếm được câu trả lời vừa lòng vậy.
Cậu muốn chính là Bạc Nhan sợ hãi như vậy.
"Hẳn là cô sợ tôi nhỉ?" Giống như là ác ma mà nói nhỏ.
Cậu cúi người xuống bên tại Bạc Nhan, lời nói hóa thành lưỡi dao sắc bén, một đao một đao đâm vào trong ngực Bạc Nhan.
Cô nghe thấy người đàn ông mình từng yêu nhiều năm như vậy, gằn từng tiếng nói: "Bạc Nhan, không phải thế nào chúng ta cũng phải dây dưa với nhau, là cô không có tôi thì không được. Không được."
Không ai có thể cho Bạc Nhan cảm giác khuây khoả khi bị ngược đãi như vậy.
Lúc vết thương này dần dần khép lại, cô sẽ điên cuồng mà nhớ tới. Nhớ tới sự đau khổ này.
Cuộc sống của bọn họ bị hủy đến rối tinh rối mù, biển đau đớn thành tình yêu, hơn nữa còn hút nghiện.
Bề ngoài giống như một người khỏe mạnh bình thường, thậm chí thân phận cường đại bối cảnh đặc thù, nhưng càng là như vậy...
Càng là như vậy, trong đêm tối, những ham muốn không thể nói ra này lại càng chiếm cứ và ngưng kết lại.
Cuối cùng Bạc Nhan cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại, toàn thân cô run lẩy bẩy, nghênh đón tất cả những thứ mà Đường Duy muốn làm.
Đau khổ, đoạt lấy, máu ở chỗ sâu trong thân thể sôi trào quay cuồng, cô thở hổn hển, mặc cho tất cả tri giác đều dần dần hóa thành tro tàn.
Thừa nhận đi.
Cô muốn bị người nắm trong tay, muốn đến mức sắp điên lên rồi.
Muốn bị người ta bắt chẹt, muốn vì ai mà nhẫn nhịn, cô buộc chính mình phải dừng lại tất cả những thứ này, lại phát hiện sau khi dừng lại, cô căn bản không tìm thấy ý nghĩa chứng minh được bản thân mình.
Bạc Nhan cảm thấy mình đã bị phá hủy rồi. Từ một khắc bị Đường Duy giữ lấy kia vào hai năm trước, cô phát hiện