Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 64: Đại kết cục




"Tiểu Bạch, dậy đi." 

Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng vỗ lên cái mông trắng nộn của thiếu niên, cảm xúc dưới tay thật sự là vô cùng tốt.

"Ưm ~" Bạch Ly rầm rì vài tiếng, quay đầu ngủ tiếp. Cái mông thật nhức !

Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ xem Bạch Ly, thôi cho y ngủ thêm chút nữa, dù sao tối qua cũng điên cuồng như vậy. Lần đầu trông thấy bộ dạng nửa người nửa thú của Bạch Ly thế nhưng khiến hắn có chút mất kiểm soát, theo trên địa cầu thì đây gọi là tình thú ?

Nhớ lại mao nhung bạch lỗ tai cùng cái đuôi nhỏ luôn quấn quanh eo tối hôm qua, vật kia của hắn thế nhưng có xu hướng cứng lên.

Mạc Ảnh Quân khụ một tiếng, cầm chăn đắp lên người Bạch Ly, tiếp đó liền bước khỏi cung điện. Tên ngốc này hôm qua mệt thế rồi, làm chút gì cho hắn ăn đi.

Mạc Ảnh Quân vừa đi không lâu lắm, Bạch Ly cũng dần chuyển tỉnh, mắt nhắm mắt mở, con ngươi đảo quanh tìm người yêu, tay giơ ra muốn ôm người nhưng lại đập vào khoảng trống. Bạch Ly bối rối ngồi bật dậy.

"A ---------"

Cái mông đau quá !

Mạc Ảnh Quân vừa tìm được phòng bếp, đang định sắn tay áo làm bữa ngon cho tiểu Bạch lại đột nhiên bị tiếng hét thê thảm kia làm cho giật mình, vội vàng chạy về phòng.

'Rầm'

"Tiểu Bạch, làm sao vậy ?!" Mạc Ảnh Quân đạp tung cửa, giọng điệu tràn đầy sự lo lắng.

Bạch Ly chầm chậm quay đầu ra, "Đau . . . ." Nghẹn ngào kêu.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt một chút liền lập tức nhận ra, bất đắc dĩ tiến lên ôm lấy con mèo nhỏ vỗ về, "Ngoan, không đau." Một tay cầm quần áo bên giường mặc vào cho thiếu niên.

Ánh sáng từ ngoài vào chiếu lên cơ thể trắng nõn, vết hôn ngân trải khắp cơ thể, cánh môi hồng nhạt hơi sưng lên, thiếu niên ánh mắt đáng thương nhìn Mạc Ảnh Quân, tiểu dụ thụ !

Bạch Ly gặp được người yêu, lập tức nhào vào lòng hắn ôm chầm lấy thắt lưng ra sức dụi, ủy khuất kêu: "Quân Quân, ta không thấy ngươi !"

"Ta đi làm bữa sáng cho ngươi." Mạc Ảnh Quân yêu thương vuốt ve mái tóc bạch kim của thiếu niên.

"Ta đi cùng ~" Bạch Ly ngửa đầu lên hôn một cái lên cằm Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, "Không được." Ngồi dậy còn đau như vậy, lúc đứng lên sẽ thế nào ?

"Tại sao ?" Bạch Ly trừng mắt.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta mang đồ ăn về phòng." Mạc Ảnh Quân vỗ nhẹ đầu Bạch Ly.

Bạch Ly nhăn nhó ôm lấy cánh tay Mạc Ảnh Quân lắc lắc, "Không muốn, đưa ta đi cùng nha ~" Cặp mắt trong suốt chớp chớp nhìn Mạc Ảnh Quân.

Thân hình Mạc Ảnh Quân hơi dừng một chút, tiếp đó liền nghiêm túc mở miệng: "Không được." Suýt nữa bị tên ngốc này quyến rũ rồi . . . . .

Bạch Ly ủy khuất nhìn hắn, bỗng cảm giác được có vật gì cứng cứng đặt ở bên hông, tò mò đưa tay đi nắm lấy, "A, Quân Quân, ngươi cứng rồi." Bạch Ly vô tội nhìn lại Mạc Ảnh Quân, tay còn không quên bóp thêm mấy cái.

"Ngươi . . . ." Gân xanh trên trán giật giật, Mạc Ảnh Quân vội vàng đưa tay nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia.

"Quân Quân, ngươi cứng kìa ~" Bạch Ly sung sướng khi người gặp họa nói.

Mạc Ảnh Quân trầm mặc.

"Quân Quân, ngươi thế nhưng thèm khát như vậy nha !" Vẻ mặt Bạch Ly hiện rõ vẻ ngạc nhiên, trong con ngươi tràn đầy sự giảo hoạt.

". . . . ." Tên ngốc này   -_-|||

"Quân Quân, không ngờ ngươi mê luyến ta như vậy nha ~~" Bạch Ly cười khúc khích, tay lại bóp vật kia thêm mấy cái.

". . . . ." Có nên đập chết hắn không ?

"Quân Quân, sao ngươi không nói gì, ta nói đúng hết phải không ~~" Bạch Ly cảm nhận được thứ trong tay lớn hơn một chút, lại bóp thêm một cái. . . . .

". . . . ." Ta nhẫn.

"Quân Quân, cái của ngươi lớn vậy ?" Bạch Ly tò mò vén chăn lên, so sánh 'đồ vật' của mình với 'thứ kia' của Quân Quân.

". . . . ."

"Quân Quân, sao của ta bé hơn ngươi ?!" Bạch Ly nhăn nhó, đưa tay sờ soạng vật lớn kia.

". . . . ."

"Quân Quân, thứ này lại lớn hơn nè ?!" Bạch Ly trầm trồ, thầm nghĩ có nên cởi hẳn quần Quân Quân ra để quan sát không.

". . . . ."

"Quân Quân, ta . . . . . A ~" Tay vừa bóp thứ kia thêm một cái, Bạch Ly liền bị Mạc Ảnh Quân đè xuống.

Cửa lớn bên ngoài cũng 'rầm' một tiếng đóng lại, màn hạ xuống, Mạc Ảnh Quân ánh mắt âm u nhìn chằm chằm thiếu niên dưới thân.

Bạch Ly lúc này mới nhận ra nguy hiểm, thanh âm có chút run rẩy lắp bắp nói, "Quân . . .Quân Quân. . . .ngươi . . . . .ngươi. . . .ngươi muốn. . .làm. . .làm gì. . .a. ." Hai tay chống lên ngực Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân thản nhiên nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Làm ngươi." Vừa nói xong, một tay nhoáng cái xé nát y phục trên người thiếu niên.

"Oa !" Bạch Ly hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn, sụt sịt nói, "Đừng mà, mông ta còn đau lắm !"

"Ngươi trêu chọc ta." Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt trần thuật.

"Ô ô ta không cố tình đâu. . . a. . .a . . .Quân. . Quân Quân. . . a đau. . .hu hu. . . .Quân Quân . . . a. . a ưm. . ta không. . . . a ta không trêu. . .a . . nữa . . . .ô . ." Bạch Ly thừa nhận va chạm mãnh liệt bên dưới, âm thanh đứt quãng.

Cứ như vậy . . . . . . . tiểu Bạch đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, ôm chăn ủy khuất nhìn người đang nằm bên cạnh.

Hoàn Chính Văn