Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 42: Song Hồn Liên Nhẫn




(douma viết xong đăng lên bị xóa hết sạch chữ @@ ngồi hì hục viết lại ta chán đời quá --------------------)(viết lại hết dài lắm nên ta rút bớt mấy chỗ nhé, định hôm nay làm 2c (có H) nhưng mà tự nhiên ra sự cố nên mai mới có chương thịt nhé :<)

Đi mãi vẫn chưa chạm đến cuối hang, Mạc Ảnh Quân tự dưng cảm nhận được có chút lo lắng, đúng vậy, là lo lắng chứ không phải nguy hiểm, cảm giác bất an này là gì đây ?

Đột nhiên một quầng sáng thoáng qua, lúc bình thường trở lại hắn đã đặt chân trước một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, thế nhưng điều quan trọng là. . . . . .con mèo nhỏ biến mất rồi !

"Tiểu Bạch !"

"Tiểu Bạch !"

"Con mèo nhỏ !"

"Bạch Ly, ngươi ở đâu ?!"

. . . . . . . . .

Mạc Ảnh Quân lo lắng vừa đi vừa gọi, không biết tiểu Bạch bị truyền tống đi đâu rồi, có gặp nguy hiểm hay không, nhất định phải bằng mọi cách nhanh nhất tìm thấy con mèo nhỏ của hắn !

Đột nhiên có tiếng kêu 'ngao ngao' từ xa vọng lại, thân hình con mèo nhỏ càng ngày càng đến gần.

Ánh mắt Mạc Ảnh Quân sáng rực lên, tiểu Bạch !

Tiểu thú đến gần định nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân thế nhưng bị hắn tránh qua một bên, có chút ủy khuất nghiêng đầu 'ngao ngao' kêu.

"Không phải tiểu Bạch, ngươi là ai ?" Đáy mắt Mạc Ảnh Quân lướt qua tia âm u, dám giả dạng con mèo nhỏ của hắn, muốn chết !

"Ngao ô ~" Tiểu thú định đến gần lại bị lưỡi đao của Mạc Ảnh Quân xẹt qua, một chân trước chặt đứt văng ra xa, máu phun tung tóe.

Tiểu thú hoảng sợ, vội vàng phi ngược ra sau né tránh, mở miệng nói tiếng người: "Oa, dừng dừng, đừng chém nữa ta nói ta nói !"

Mạc Ảnh Quân hơi dừng chân lại nheo mắt nhìn hắn, lưỡi đao dưới ánh mặt trời lóe ra tia phản quang lấp lánh.

Một trận ánh sáng thoáng qua, tại kia không còn tiểu thú nữa mà xuất hiện một thanh niên lam y (y phục màu xanh).

Thiếu niên hơi rụt cổ sợ hãi nhìn đoản đao trên tay Mạc Ảnh Quân, mở miệng nói: "Ta là người canh giữ bí cảnh này, chính là hang động mà các ngươi đặt chân đến."

Mạc Ảnh Quân hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, thân hình lóe lên liền xuất hiện bên cạnh thanh niên, lưỡi đao kề sát cổ hắn thậm chí còn rỉ ra một chút máu.

"Ngươi mang con mèo nhỏ của ta đi đâu ?" Giọng nói âm lãnh đầy sát khí như đến từ địa ngục.

"Oa đại hiệp, ngươi bình tĩnh một chút, ta nói ngay a ><!" Thanh niên hoảng sợ, cơ thể cứng đờ không dám động đậy.

Thanh niên có chút buồn rầu, mấy người trước vào đây cũng nhận thử thách tương tự nhưng có ai nhận ra nhau đâu a, mà có nhận ra thì họ cũng không vượt qua được thử thách tiếp theo, tất cả đều chết hết. Vậy mà bây giờ hắn lại gặp hai tên ôn thần này, một tên thì trực tiếp tiến lên xé người hắn nát bét thành từng mảnh, tên này thì đỡ hơn mới cầm đao dọa hắn, nhưng mà hắn đảm bảo là nếu không nói nhanh thì đầu bay khỏi cổ nha T^T

"Đây chỉ là một trong những thử thách ở bí cảnh, khi các ngươi vượt qua hết các thử thách trong cung điện đằng kia thì sẽ tiến đến một không gian tùy cơ, hoàn thành nhiệm vụ ở đó sẽ được chuyển đến nơi có thần khí. . . ."

"Tiểu Bạch đâu ?" Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, lưỡi đao siết lại, khe máu trên cổ chảy ra nhiều hơn.

"A, ngươi bình tĩnh chút đi, không phải ta đang giải thích sao !" Thanh niên phẫn nộ, ai bị người khác động tý là cầm dao rạch cổ cũng tức giận nha !

Mạc Ảnh Quân trầm mặc, thế nhưng sát khí tỏa ra từ người ngày càng dày đặc lên khủng khiếp.

Thanh niên trợn tròn mắt nhìn trời, mẹ kiếp hai tên ôn thần này, cuối cùng vẫn phải mở miệng: "Tiểu bạch miêu của ngươi đang ở một không gian nào đó trong cung điện, ngươi ra đó mà tìm! . . A. . . ."

Còn chưa dứt lời đã bị chém nốt cánh tay bên kia xuống, ôi mẹ ơi ta không muốn làm người canh giữ bí cảnh nữa, ở đây đáng sợ quá T^T

Bị ăn thêm một đao, cuối cùng cũng biết sợ hãi, thanh niên run rẩy nói: "Ngươi phải vào hoàn thành hết các thử thách trong đó, tên kia cũng vậy, các ngươi sẽ gặp nhau ở nhiệm vụ cuối cùng, về phần là nhiệm vụ gì ta cũng không biết vì đó là do trận pháp tùy cơ sinh thành, nếu các ngươi đều đạt yêu cầu thì có thể nhận được thần khí Song Hồn Liên Nhẫn."

Mạc Ảnh Quân thản nhiên hỏi lại: "Song Hồn Liên Nhẫn là thế thế nào ?"

"Là bảo vật duy nhất dành cho cặp đôi yêu nhau nha, đồng thời nó còn là thứ thử thách tình cảm hai bên nữa, còn về sức mạnh và tác dụng của nó thì khi các ngươi nhận được sẽ tự biết !" Thanh niên ngoan ngoãn trả lời.

Mạc Ảnh Quân buông người ra, mắt lạnh nhìn chằm chằm hắn.

Thanh niên phiền muộn: "Ta nói đều là thật nha, đùa ngươi làm gì !"

Ánh sáng hiện lên trên người thanh niên, hai cánh tay cụt cũng biến trở về, thế nhưng thân thể lại dần dần hóa trong suốt, ánh mắt trầm ngâm nhìn theo sau bóng lưng Mạc Ảnh Quân.

Cầu mong lần này hắn thật sự có thể thoát khỏi bí cảnh, làm người bảo vệ mệt lắm rồi a !

Mạc Ảnh Quân bước chân qua cánh cửa cung điện, không gian trước mắt đột nhiên bị đảo lộn, hơi nheo mắt lại, lúc mở mắt khung cảnh trong cung điện đã hoàn toàn thay đổi.

Đối diện hắn là một chiếc ngai vàng, hai bên đứng đầy các văn võ bá quan, đây là thử thách bắt đầu ? 

Mạc Ảnh Quân chậm rãi bước lên ngai vàng ngồi xuống, thản nhiên nhìn xuống đám người nhỏ bé phía dưới.

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế !" 

Âm thanh vang dội tỏa khắp cung điện, hai hàng người đều quì rạp xuống đối với thân ảnh phía trên ngai vàng, một bộ dáng hèn mọn, cung kính cùng phụ thuộc hết vào ngươi.

Um, thử thách này đối với ai tâm tính không đủ kiên định hoặc với người tham quyền lực nhất định sẽ mắc bẫy sa vào !

Chẳng qua, người hiện tại có mặt ở ảo cảnh này là Mạc Ảnh Quân hắn, mà thứ đồ chơi quyền lực này hắn không cần, đúng hơn là không thèm quan tâm đến chúng, thật vô nghĩa !

Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt mở miệng: "Người đâu."

"Bẩm hoàng thượng, có thần."

"Tất cả, chém." 

Văn võ bá quan ai nấy cũng hiện rõ vẻ hoảng sợ trên mặt, vội vàng quì xuống dập đầu xin tha, những lời khen hoa mỹ cùng mấy món bảo vật phi phàm tuôn ra như suối, chỉ mong được tha cho tội chết.

"Chém." Âm thanh lạnh lùng lần nữa vang lên.

"Aaaaaaa-----------"

Hàng loạt tiếng la hét đau đớn vang lên, chỉ trong một lát, cung điện chứa đầy xác chết đổ máu lênh láng khắp nơi, nơi này từ một cung điện trang nghiêm trở thành một đấu trường tu la chết chóc.

Mạc Ảnh Quân buồn chán đứng dậy, không gian xuất hiện những vết nứt dày đặc, một khung cảnh khác lại hiện lên.

Mạc Ảnh Quân có chút tò mò, bước qua cánh cửa đối diện nhìn vào bên trong . . . . . . .thật nhiều mỹ nữ.