Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 40: Hang động




Sau khi hội Bách Hoa các kết thúc, Mạc Ảnh Quân cùng Bạch Ly tiến về phía Vạn Thú sâm lâm, chỉ vì lúc chuẩn bị lên đường Thanh lão đã bảo với hai người rằng có một thần khí ở đây chẳng qua là không biết rõ vị trí cụ thể và sức mạnh của nó, chỉ biết rằng nó nằm trong khoảng trung tâm của Vạn Thú sâm lâm dưới hình dạng một chiếc nhẫn.

Bất quá . . . . .ai nói cho hắn hiện tại là tình huống gì a ?!

Hắn cùng Bạch Ly đang rất vui vẻ dạo chơi bỗng nhiên bị một đống người bịt mặt lao đến chém giết, đương nhiên với năng lực của hắn cùng Bạch Ly là không thể nào bị hạ được. Chẳng qua là bọn chúng số lượng quá đông nha, cứ giết đợt này thì đợt sau lại tiến đến, hai người bọn họ đã giết liên tục hơn bốn canh giờ rồi, dù mạnh cỡ nào thì cũng mệt chết đi, cho nên biện pháp khả thi hiện tại là . . . . . . . Chạy !

"Quân Quân, lũ người chết tiệt này thứ gì a ?!" Bạch Ly phẫn nộ liếc lũ combo đen đằng sau, hắn và Quân Quân đang ân ái tình cảm tự nhiên bị phá đám, nếu không phải Quân Quân kéo đi thì lũ kia đã bị hắn giết hết rồi !

Mạc Ảnh Quân buồn rầu, hắn cũng muốn biết đám người đó từ đâu ra đây, từ khi trọng sinh đến đây hắn đâu có đắc tội với ai ?

"Tiểu Bạch, tìm chỗ trốn bọn họ trước đã." Mạc Ảnh Quân miệng thản nhiên nói nhưng thân hình vẫn chưa hề dừng lại dù chỉ một giây.

"Quân Quân, chúng ta thừa sức giết sạch bọn chúng mà !" Gương mặt thiếu niên nhăn nhó.

"Đây là nhằm vào chúng ta giết, ngươi không thấy giết hết đám này lại đến đám khác lên sao." Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ xem con mèo nhỏ.

"Ta sẽ giết hết bọn chúng, ta sẽ không để chúng chạm đến Quân Quân !" Bạch Ly mím môi, ánh mắt kiên định.

Mạc Ảnh Quân dở khóc dở cười xem hắn, dưới chân vẫn không ngừng lại: "Biết ngươi giỏi rồi, tìm chỗ trốn đã."

Bạch Ly buồn bực, hắn thật sự có thể giết hết được bọn chúng nha sao Quân Quân lại không tin, cho dù . . . . có thiên quân vạn mã đến đây, cho dù có hàng nghìn hàng vạn sát thủ đến đây truy sát bọn họ, hắn cũng sẽ nhất định không để chúng chạm đến Quân Quân dù chỉ là một sợi tóc !

--------------------------------

Tại một hang động

"Oa, ướt hết quần áo rồi, sao tự nhiên lại mưa to như vậy !" Bạch Ly buồn bực kéo kéo y phục ra khỏi cơ thể, vừa dính vừa ẩm ướt, thật khó chịu.

Mạc Ảnh Quân im lặng cởi y phục ướt sũng ra phơi trên thanh gỗ gần đó, cũng may mà trời mưa to xóa đi dấu vết của hai người họ nên lũ người kia bị mất phương hướng tạm thời không theo kịp, hơn nữa tiểu Bạch và hắn đều mạnh hơn những người kia nên thoát thân được, cuối cùng tìm được hang động này tránh mưa.  (cởi y phục ngoài, bên trong còn nội y (áo lót) nha mấy má, đừng nghĩ lung tung heheh :3)

Đưa tay lên xoa xoa thái dương, Mạc Ảnh Quân có chút buồn rầu, đi chơi cũng bị truy sát thế này chắc hắn nằm lì ở nhà ôm tiểu Bạch ngủ quá !

"Ngao ~" Một trận ánh sáng bạc thoáng qua, Mạc Ảnh Quân quay người lại xem liền đón lấy con mèo nhỏ phi phác đến.

"Sao biến thành miêu rồi ?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt, đưa tay nhẹ nhàng thuận mao cho con mèo nhỏ.

"Ngao ô !" Ta không thích ướt người, thật khó chịu !

Mạc Ảnh Quân ôn nhu xem con mèo nhỏ, một chốc lại chuyển tầm nhìn ra màn mưa dày đặc ngoài kia: "Có thứ đang tiến đến."

"Ngao ?" Tiểu bạch miêu đứng bật dậy, lông dựng thẳng lên, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm cửa hang động.

Thứ đó đang tiến đến càng ngày càng gần, cuối cùng cũng xuất hiện . . . . . . . là heo rừng ?!

Ánh mắt con mèo nhỏ sáng rực lên, thịt heo nha, hắn với Quân Quân không cần phải nhịn tối nay nữa ~~

Tiểu móng vuốt cào lên, con heo rừng đổ 'ầm' xuống, không kịp kêu một tiếng đã tắt thở mà chết.

Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn diễn biến nhanh chóng này, tiểu Bạch giết chết heo rừng xong còn đẩy về phía này, móng vuốt nhỏ đập đập vào xác con heo, ánh mắt tròn vo long lanh nhìn hắn.

"Muốn ăn ?" Nghi vấn.

"Ngao ~" Tiểu bạch miêu ra sức gật đầu, cái đuôi nhỏ đung đưa rất vui vẻ.

Mạc Ảnh Quân nhìn qua hang động, trông thấy vài khúc củi lác đác bên kia liền cầm đến đốt lửa, miệng thản nhiên bảo: "Chờ chút."

"Ngao ô ~" Tiểu bạch miêu vui sướng dụi dụi vào người Mạc Ảnh Quân.

------------------

Giờ khắc này, tiểu Bạch miêu ngồi xổm thành đoàn nhung bóng, mắt nhìn đăm đăm về miếng thịt đang nướng trên giá.

Thơm quá a! Nước bọt đều muốn chảy ra rồi !

Tiểu bạch miêu ngước đầu nhỏ lên: "Ngao ô !"

Mạc Ảnh Quân chống lại hắn, buồn cười nói: "Đợi mấy phút nữa, ngoan."

"Ngao ô. . . .!" Hai tai nhỏ rũ xuống hơi rung rung.

Nhìn chằm chằm miếng thịt nướng trên giá hơn mười giây, trộm dò xét Mạc Ảnh Quân đang chuyên tâm phết nhiên liệu lên miếng thịt bên kia, Bạch tiểu miêu lặng lẽ lộ ra tiểu móng vuốt.

Hắn nhẹ nhàng đụng một cái, nếm thử.

Tiểu móng vuốt chạm vào miếng thịt nóng, tiểu bạch miêu bị nóng giật cả mình cấp tốc thu tay về, nhìn chằm chằm tiểu nhục điếm bị nóng đỏ, 'ngao ô' một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm liếm. (nhục điếm=đệm thịt dưới móng mèo)

Cay nồng tư vị, mùi vị thật thơm !

Chính là tiểu móng vuốt có điểm đau.

Bất quá vẫn là rất giá trị . . . .Ngao . .ô. . . .

Liếm nhục điếm cùng hương vị dính bên trên, tiểu bạch miêu cùng mặt không thay đổi nam nhân nhìn nhau.

Bạch Ly co lại tiểu móng vuốt, đặc biệt chính trực ưỡn cao ngực nhỏ.

Mạc Ảnh Quân vừa bất đắc dĩ lại đau lòng, tưởng mắng một trận lại luyến tiếc, cuối cùng nghiêm mặt: "Vươn móng ra."

Móng vuốt cuộn lại thành quả đấm giơ lên, tiểu bạch miêu vô tội trợn to miêu đồng: "Ngao ô ?"

Khuôn mặt Mạc Ảnh Quân lạnh hơn một chút: "Lấy ra."

Tiểu bạch miêu giả vờ đáng thương vô dụng, hai cái lỗ tai lại tiu nghỉu xẹp xuống, thập phần khổ sở vươn ra tiểu đệm thịt bị nóng đỏ.