Mạc Ảnh Quân tiến đến mở cánh cửa phòng ăn ra, nhìn thoáng qua xung quanh một chút liền đi thẳng đến quầy gọi đồ ăn.
"Tiểu Bạch, ngươi muốn ăn gì ?" Mạc Ảnh Quân nâng con mèo nhỏ lên nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu bạch miêu nhảy lên bàn nhìn chằm chằm tờ thực đơn thèm nhỏ dãi, oa thật nhiều đồ ăn ngon nha, cá phi lê chiên sốt, cá sốt củ cải, cá diếc kho dưa, cá ngần tẩm bột, cá trắm nấu chua cay, cá hấp mắm cay, cá basa kho riềng, . . . . . nước miệng ồng ộc chảy ra !
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn con mèo nhỏ lại thất thần, liền đưa tay ôm lên, tiếp đó gọi một loạt món ăn con mèo nhỏ từng nhìn qua đưa đến bàn đằng kia.
Mấy người phục vụ trợn trừng mắt nhìn đại gia vung tay gọi mấy chục món ăn, cảm giác không thể tin được, thế nhưng có người chiều chuộng dị thú đến như vậy !
Mạc Ảnh Quân lãnh đạm liếc nhẹ qua người phục vụ làm hắn giật mình lập tức xoay vào trong chuẩn bị, bản thân ôm tiểu Bạch đến chiếc bàn ở góc phòng.
Học viện này thiết kế khá phù hợp với tâm lý mọi người, ở mỗi bàn đều dựng vách ngăn cách che tầm nhìn, thiết kế không gian rộng rãi thoáng mái sạch sẽ chứ không như mấy quán ăn hắn từng đến trước khi trọng sinh, không hổ là học viện đệ nhất đại lục Thương Lam.
"Ngao ngao ~" Tiểu bạch miêu thấy Quân Quân không để ý đến mình liền dùng cả thân cả đầu ra sức cọ vào người hắn, thanh âm manh manh nhu nhu. (thanh âm đáng yêu í :v)
Mạc Ảnh Quân sửng sốt cẩn thận đặt tiểu miêu lên bàn, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao ?"
"Ngao ngao ~~" Tiểu Bạch lại gần dùng cái lưỡi phấn hồng liếm lên chóp mũi Mạc Ảnh Quân, xong vô cùng thân thiết cọ cọ.
Mạc Ảnh Quân ngẩn người, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa tay nhẹ nhàng thuận mao cho tiểu Bạch.
Đợi một lúc các món ăn dần dần được mang lên xếp đầy trên bàn, nhiều đến mức họ phải kê thêm hai cái bàn nữa cũng không đủ, Mạc Ảnh Quân đành bảo tạm thế đã.
Tiểu Bạch không nhịn được nữa nhào đến món cá viên chiên gần nhất ăn ngon lành, mắt mèo long lanh thỏa mãn, cái đuôi nhỏ ngoắc trái ngoắc phải.
Đáy mắt Mạc Ảnh Quân thoáng qua ý cười, dung túng theo dõi tiểu Bạch.
Bất quá ý cười trong mắt Mạc Ảnh Quân dần dần tiêu tan, có chút trầm mặc nhìn con mèo nhỏ vẫn ngoe nguẩy đuôi ăn hơn mười đĩa vẫn chưa chán, tên này bụng không đáy hử ?
"Tiểu Bạch . . . . ." Mạc Ảnh Quân do dự gọi con mèo nhỏ đang ăn đến khí thế hừng hực.
"Ngao ~" Tiểu miêu ngước lên khỏi bát canh, kêu ngọt ngào với Mạc Ảnh Quân, hai bên ria mép còn dính vài cọng rau nhỏ đung đưa.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ lấy khăn lau miệng cho tiểu bạch miêu, nhẹ nhàng hỏi: "No chưa, còn ăn được không ?"
"Ngao ô !" Tiểu Bạch một móng cầm miếng thịt cá gặm, một móng đưa về phía Mạc Ảnh Quân hua hua, ý bảo 'ta chưa no nha !'.
Bỗng nhớ ra gì đó, tiểu Bạch dùng chân đẩy một đĩa cá phi lê chiên sốt còn nguyên đến trước mặt Mạc Ảnh Quân, kêu 'ngao ngao' vài cái.
Mạc Ảnh Quân sửng sốt nhận lấy đĩa cá trước mặt, thản nhiên cầm thìa ăn một miếng xong liền gật đầu với tiểu Bạch nói: "Ngon."
Tiểu miêu vui vẻ lắc lư cái đuôi nhỏ, hai chân trước bám chặt lấy miệng bát, cả đầu dúi hết vào ra sức húp canh xì xụp.
Mạc Ảnh Quân cảm thấy buồn cười, chống cằm quan sát con mèo nhỏ đang cố gắng tống thức ăn vào miệng.
Một người một thú bên này không khí vô cùng ấm áp, về phần mấy người còn lại ngồi trong nhà ăn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn sang đây.
Con tiểu bạch miêu kia là quái vật sao, không phải họ chưa thấy qua dị thú ăn nhiều mà chẳng qua đây là con mèo a, sao lại có thể tống mấy chục đạo đồ ăn vào cái bụng nhỏ xíu thế kia !
Còn thanh niên tóc đen ánh tím tuấn mĩ đang ngồi nhìn tiểu miêu ăn kia nữa, trông dáng vẻ rất quen, hình như họ gặp đâu rồi a !
"A, hắn là Mạc Ảnh Quân !" Đột nhiên có thanh âm hét toáng lên phá vỡ sự im lặng trong phòng ăn.
"Cái gì, hắn là Mạc Ảnh Quân ?"
"Không phải chứ, thật sự là Mạc Ảnh Quân sao ?"
"Ôi chao, ta thế nhưng không nhận ra được nam thần của ta, nói thế nào nhỉ, nam thần càng ngày càng soái a a a a a !"
"Là người đã đánh bại Nguyệt cô nương trên võ đài lần trước đi !"
"Này này, các ngươi không ai để ý là con mèo nhỏ đang ăn kia cũng rất đáng yêu sao !"
"Nha, lãnh khốc công với đáng yêu tiểu miêu thụ sao ~~"
"Ai nha thật đáng tiếc, tiểu bạch miêu kia biến được thành người thì tốt, xem dáng vẻ sủng nịch của Mạc Ảnh Quân với nó kìa, thật ghen tỵ !"
. . . . . . . . . . . .
Những tiếng bàn tán xôn xao càng lúc càng lớn, nơi này có nguy cơ sắp trở thành cái chợ rồi !
Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, con ngươi lạnh lùng đảo nhẹ xung quanh, mọi người chỉ dừng lại một chút liền lập tức hú hét hơn cả lúc nãy.
"Oa, nam thần nhìn ta kìa !"
"Không đúng, nam thần là nhìn ta !"
"A a a a, Mạc Ảnh Quân tuấn mĩ quá nha, ta không chịu được nữa !"
. . . . . . . . . . . . . . .
Thân hình Mạc Ảnh Quân hơi cứng ngắc, trừ tiểu Bạch ra thì đây là lần đầu tiên hắn được người khen, đã thế lại còn rất nhiều người cùng nhìn chằm chằm hắn, thật không tự tại !
"Ngao ngao ngao !"
Tiểu Bạch đang vùi đầu ăn đột nhiên đứng bật dậy hướng về phía mọi người kêu lên rất tức giận.
Mạc Ảnh Quân hơi ngẩn người, lập tức lấy lại tinh thần nhu hòa sờ sờ đầu con mèo nhỏ đang hung hăng nhe răng với đám người.
Thế nhưng, tiểu miêu kêu lại phản tác dụng a, mọi người không những không sợ lại còn hét ầm lên, kêu 'đáng yêu quá!', 'bảo vệ chủ kìa!' . . . . các loại.
Mạc Ảnh Quân có chút phiền muộn, bỗng cảm thấy có thứ gì giật giật tay áo hắn, cúi xuống thấy con mèo nhỏ đang ra sức kéo hắn hướng về phía cửa ra vào, trong con ngươi tràn đầy ủy khuất cùng phẫn nộ.
Mạc Ảnh Quân hơi nheo mắt lại nhìn nó, có chút vui vẻ hỏi: "No chưa ?"
Tiểu bạch miêu vội vàng gật lấy gật để, vừa nhanh vừa mạnh, dáng vẻ như kiểu chậm một chút nữa thôi là hối hận cả đời vậy !
Khán giả xung quanh thấy màn giao tiếp của hai người lại được dịp hú hét sung sướng.
Mạc Ảnh Quân cúi người xuống ôm lấy tiểu Bạch, thản nhiên đi ra ngoài.