Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn quả cầu trong tay cùng chùm ánh sáng đang bao quanh mình.
Thật ấm áp! Rất thoải mái! Cảm giác như . . . . đang lăn lộn trên trên đống chăn bông vậy :<
Quân Quân một bên im lặng suy nghĩ, một bên vẫn âm thầm cảnh giác lũ người lao nhao kia.
Lão giả bỗng tiến lên, kích động cầm hai tay của Mạc Ảnh Quân, mặc kệ cho quả cầu có giá trị liên thành (quý) rơi xuống lăn lông lốc về góc nào đó.
Lão run rẩy nói: "Hài tử, hài tử của ta, ngươi có bằng lòng làm đồ đệ của ta không !"
Mạc Ảnh Quân sửng sốt, cái tay đang định chém về phía lão giả dừng lại 'đồ đệ ?'.
Nhị thiếu cùng bọn người hầu của hắn đã choáng váng, phế vật này vậy mà lại là thiên tài !
Đường đường là nhị thiếu gia được muôn vàn sủng ái của Lăng Vân môn lại không bằng một tên phế vật người người ghét bỏ, không những thế, tên phế vật này thoáng cái trở thành thiên tài, hắn còn được đích thân phó hiệu trưởng Thương Lam học viện mời làm đồ đệ !
Thật là nhục nhã ! (suy nghĩ của nhị thiếu)
"Thanh lão (lão giả), ngươi xem ta là nhị thiếu gia Lăng Vân môn, tư chất tốt hơn rất nhiều so với tên phế vật kia !"
"Phế vật !?"
Thanh lão trợn trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Ngươi còn dám nói hắn là phế vật, thuộc tính hỗn độn không gian siêu hiếm có, hàng vạn năm cũng may ra chỉ có một người, nếu hắn là phế vật vậy ngươi cũng chỉ là thứ tàn tật bỏ đi, còn không bằng phế vật !"
Trung niên nam tử thấy lão giả tức đến khó thở, lập tức nói: "Thanh lão bớt giận, là gia chủ Lăng Vân môn quản con không nghiêm !"
Nam tử vừa nói vừa liếc về phía ngoài viện, có một thân ảnh cao to dẫn đầu cùng bầy tôi đi theo sau, trông thật khoa trương.
Nam nhân cao to đi đến ôm quyền nói với lão giả: "Bái kiến Thanh lão, không biết ở đây có chuyện gì, ta từ xa đã cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng to lớn !"
Thanh lão giả xem hắn, chỉ vào nhị thiếu nói: "Con ngươi ngươi quản cho tốt, hạng hống hách kiêu ngạo như thế không biết làm được cái gì !"
Hóa ra nam nhân vừa bước vào là Lăng Nham, gia chủ Lăng Vân môn.
Nam nhân trầm mặc nhìn qua đứa con cùng bọn lâu nhâu ngã liêu xiêu đằng sau, rồi lại chuyển qua xem Mạc Ảnh Quân đang đứng trên bậc cửa, nói: "Đa tạ Thanh lão đã chỉ bảo, ta sẽ về quản con thật tốt !"
Lăng Nham âm thầm tức giận đứa con thứ hai làm điều ngu dốt, phó hiệu trưởng kiêm thiên tài ma vũ song tu không phải là chuyện đùa, còn tên phế vật kia không biết lại làm ra trò gì mất mặt đây !
Mạc Ảnh Quân im lặng nhìn nãy giờ, cuối cùng cũng mở miệng: "Thanh lão."
Lão giả nghe thấy hắn gọi, lập tức quay ra, mặt mày tươi cười hớn hở: "Ơi, đây đây, ngươi gọi ta có chuyện gì không !"
"Nếu ta đi theo ngươi, ngươi phải đảm bảo rằng ta cùng Lăng Vân môn đoạn tuyệt quan hệ."
Mạc Ảnh Quân thản nhiên nói, không hề quan tâm câu nói của mình tạo ra bao nhiêu sóng gió trong lòng mỗi người đứng đây, trừ Thanh lão.
Thanh lão sửng sốt, hỏi lại: "Ngươi chắc chứ? "
"Um."
Lăng Nham nghe vậy vô cùng tức giận, quát to: "Nghiệt tử, ngươi cũng dám nói những điều như vậy !"
Mạc Ảnh Quân lãnh đạm nhìn hắn, mấp máy môi: "Thanh lão."
Thanh lão lập tức quay sang nói với Lăng Nham: "Lăng gia chủ, không phải ngươi ghét bỏ hắn sao, còn xếp chỗ cho hắn ở nơi đơn sơ hẻo lánh không người qua lại này, không bằng giao hắn cho ta, từ giờ về sau các ngươi sẽ không còn một chút quan hệ nào nữa !"
Khuôn mặt Lăng Nham đỏ bừng lên vì phẫn nộ, đầu óc xung thiên, không hề để ý tới việc tại sao Thanh lão lại muốn một tên phế vật bị mình bỏ rơi như vậy, âm trầm nói: "Tốt, tốt một tên nghiệt tử như ngươi, ta không cần đồ vô ơn như vậy ở cái nhà này, từ giờ về sau ngươi và Lăng Vân môn sẽ không còn chút liên hệ nào nữa, ngươi cũng đừng bao giờ xin xỏ hay quay trở về đây !"
Thật lâu về sau, Lăng gia chủ nhớ lại những lời trong khi tức giận của mình, thầm hận đã để mất một thiên tài cho gia tộc, thật là não cá vàng mà !
Thanh lão nghe vậy không những tiếc hận, còn gật gù vui vẻ quay sang Mạc Ảnh Quân tranh công: "Hài tử ngoan, ngươi xem như vậy đã được chưa !?"
Mạc Ảnh Quân thản nhiên nhìn lão, nghĩ thầm 'lão trẻ con !'
"Đi luôn ?"
"Đúng vậy, càng sớm càng tốt, ngươi muốn đi luôn bây giờ không ?"
Thanh lão giả nghe hắn hỏi lập tức hớn hở trả lời.
Mạc Ảnh Quân nghe vậy, tiến bước ra ngoài viện, nam tử trung niên cùng Thanh lão liền theo sau.
Lăng gia chủ trợn mắt nhìn diễn biến nhanh chóng này, mở lời: "Thanh lão, không biết ngài cần làm gì với hắn, tên phế vật này không hề có tác dụng gì cả !"
Thanh lão hơi dừng lại, thản nhiên nói: "Là thiên tài hỗn độn không gian vạn năm mới có, không biết Lăng gia chủ thấy có tác dụng gì !"
Nói xong ba người cùng nhau đi về phía phi thuyền mini bên ngoài, chỉ thoáng cái bay vút ra xa như sợ có người đổi ý vậy.
Lăng Nham đờ người, không thể tin được quay sang hỏi đứa con thứ hai đang làm nền nãy giờ: "Hỗn độn không gian? Thiên tài? Thanh lão nói có đúng không !!"
Nhị thiếu gặp cha mình vẻ mặt hung hăng, đôi mắt đỏ lựng, hoảng sợ đáp: "Đúng vậy cha, nãy hắn trắc thí quả cầu do Thanh lão đưa, từ đó toát ra hai luồng ánh sáng xám đen cùng vàng kim trộn vào nhau, y hệt như trong sách nói về thuộc tính hỗn độn không gian !"
Lăng Nham trầm mặc, cuối cùng thở dài 'là ta nóng vội, không xứng làm cha, ai ngờ được nó lại là thiên tài vạn năm khó gặp, cái kết này đối với ta cùng Lăng Vân môn là xứng đáng !'
---------------------------------------
Về phần ba người đang ở trên phi thuyền mini.
Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nhìn lão giả trước mặt, trên trán không thể thấy rõ được gân xanh hơi giật giật.