Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 21: Tiểu Bạch, lại đây.




Sau khi tắm xong, Mạc Ảnh Quân mở cửa bước ra khỏi phòng định đi xem Bạch Ly thế nào, ai ngờ được lại không thấy bóng dáng hắn đâu ?

Mạc Ảnh Quân hơi nhướng mày, chẳng lẽ là sợ quá chạy rồi.

Khoé mắt bỗng liếc qua cái cục trắng tròn tròn núp trên giường, đáy mắt Mạc Ảnh Quân xẹt qua ý cười, lông tiểu Bạch trắng tinh nằm trên giường cũng trắng khiến hắn suýt nữa không thấy.

Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh giường, đột nhiên đưa tay ra vỗ một phát lên cục bông dưới chăn.

"Ngao !"

Tiểu bạch miêu hoảng sợ dựng hết cả lông, lập tức nhảy bật lên về phía góc phòng, trợn mắt nhe răng nhìn Mạc Ảnh Quân.

Đáy mắt Mạc Ảnh Quân ánh lên ý cười, ngồi xuống giường vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, hướng về phía Bạch Ly gọi: "Tiểu Bạch, lại đây."

Tiểu Bạch tức giận trừng Mạc Ảnh Quân, thế nhưng quay mông về phía hắn, rất có tư thế 'ngươi không dỗ ta, ta sẽ không lại gần ngươi!'.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt nhìn cục lông trắng đang ngồi thu lu ở góc phòng, bất đắc dĩ đứng lên tiến đến chỗ đó.

"Tiểu Bạch."

". . . . . ."

"Tiểu Bạch !"

". . . . . ."

Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn hắn, cảm giác như đối thoại thường ngày đang tráo đổi lại.

Bạch Ly vểnh tai nghe, tự nhiên không thấy Mạc Ảnh Quân nói nữa im lặng một lúc, có chút bối rối hơi xoay đầu lại nhìn lén, ngạo kiều nghĩ 'ta chỉ là xem tại sao lại yên lặng thế, nhất định không phải là lo lắng Quân Quân bỏ đi !'.

Chính là vừa quay lại, mắt mèo lập tức tiến vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đang đứng đằng kia.

Thân hình tiểu Bạch run lên một chút, bối rối quay đầu về phía bức tường, miệng lẩm bẩm "ngao ngao ô ngao ô", nghĩa là "Quân Quân không thấy ta, không thấy ta !"

Mạc Ảnh Quân híp mắt nhìn con mèo trắng vừa lén lút quay ra xem mình lại lập tức ngoảnh đầu lại, miệng rầm rì kêu gì đó hắn không nghe thấy, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Vừa tiến lên một bước thân hình tiểu bạch miêu lại run lên một cái, bước đến gần cách tiểu miêu còn nửa mét, Mạc Ảnh Quân đột nhiên cúi người xuống đưa tay xách đoàn lông xù lên.

"Meow ngao ngao ô!"

Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn con mèo nhỏ bị hắn xách lên, tiếng kêu có chút không đúng, hình như xen lẫn tiếng mèo kêu, sợ đến mức không biệt được chủng loại sao ? (Bản chất là hổ nên toàn kêu 'ngao' nha)

Tiểu bạch miêu kêu xong cũng phát hiện có chút không đúng, lập tức ngậm miệng ủy khuất nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.

"Không phải ngươi đòi hôn sao." Mạc Ảnh Quân thản nhiên xem tiểu Bạch.

"Ngao ô ngao ngao ngao!" Dịch ra là 'Quân Quân ngươi đùa giỡn ta!'.

Mạc Ảnh Quân đặt tiểu Bạch xuống gối, bản thân cũng nằm lên giường, phất tay cho rèm cửa buông xuống, nhàn nhạt nói: "Ngủ trưa."

Bạch Ly trừng mắt nhìn hắn, cứ thế nằm ngủ không thèm dỗ hắn! A, không đúng, hắn mới không cần giận dỗi!

Tiểu Bạch cuộn thân thể lại như quả bóng, nằm quay lưng về phía Mạc Ảnh Quân, ủy khuất nghĩ.

Bỗng nhiên một cánh tay vươn ra ôm lấy đoàn lông trắng đang tủi thân vào lòng, vỗ nhẹ nhẹ lên người tiểu bạch miêu như ru ngủ hắn.

Lỗ tai tiểu Bạch run run, ngước mặt lên nhìn khuôn mặt thiếu niên tuấn mĩ đang nhắm mắt ngủ, tay thế nhưng ôn nhu thuận mao hắn, Bạch Ly cảm giác như có dòng nước ấm chảy vào tim.

——————————
Mạc Ảnh Quân đang ngủ bỗng cảm giác được có thứ gì đó ươn ướt đang liếm trên mặt với cổ hắn.

Khẽ nhíu mày, mi mắt Mạc Ảnh Quân hơi mở ra nhìn tiểu bạch miêu đang ra sức thè lưỡi làm ướt mặt hắn, mục tiêu từ má dần chuyển xuống môi.

Mạc Ảnh Quân liền tỉnh dậy, đưa tay tóm lấy con mèo nhỏ đang nghịch ngợm lên vứt sang bên cạnh, xoay thân xuống giường tiến về phía . . . . . . . tủ lạnh !

Cả ngày chưa ăn gì, Mạc Ảnh Quân hắn đói nha, đã thế sáng đánh một trận xong lại kéo dài thời gian dỗ tên kia rồi đi tắm mãi mới được nghỉ ngơi, hắn tỉnh dậy một phần là bị tiểu Bạch liếm một phần là bụng có chút trống rỗng.

Lấy đồ ăn đóng gói từ tủ lạnh ra, Mạc Ảnh Quân tiến đến nhà bếp, sau chân là tiểu bạch miêu đang lon ton chạy theo.

Hắn làm sơ qua vài món đơn giản liền lập tức ngồi xuống ăn, để riêng một phần đến bên bàn đối diện cho tiểu Bạch.

Hai người, chính xác hơn là một người một thú đang ngồi ăn ngon lành, bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến, âm thanh loáng thoáng nghe như tiếng của Thanh lão.

Mạc Ảnh Quân mặc kệ vẫn thản nhiên ngồi ăn, Bạch Ly thấy thế cũng học tập theo, ngoan ngoãn ăn nốt khẩu phần của mình, cái đuôi nhỏ đung đưa trái phải rất vui vẻ.

Thế nhưng tiếng gõ cửa vẫn dồn dập truyền đến như sắp tan thành từng mảnh, Bạch Ly ngơ ngác ngước lên khỏi bát đồ ăn nhìn Mạc Ảnh Quân như muốn hỏi 'làm gì bây giờ?', hai bên mép dính chút tương sốt cà chua rung rung.

Mạc Ảnh Quân liếc hắn, thản nhiên nói: "Ngươi mở."

Bạch Ly trừng mắt nhìn Mạc Ảnh Quân, thấy hắn vẫn chăm chú ăn đành phải 'ngao' một tiếng như báo cáo, thân hình bé nhỏ nhảy khỏi ghế chạy ra mở cửa.

Vừa nhảy lên đạp tay nắm cửa mở ra, tiểu Bạch lập tức lộn người ra sau để tránh bị người kia đập vào, bên ngoài đúng là Thanh lão.