Con Sói Cô Độc Xứ Freljord

Chương 6: Ý nghĩa




Ashe đi dạo một mình trong ngôi làng yên tĩnh vào ban đêm.

Thậm chí, cô ấy còn không đội mũ trùm đầu, mặc cho tuyết dày đặc phủ kín đầu và vai.

Dù là Băng tộc hay là Máu Ấm, lúc này tất cả bọn họ cũng đã ngủ say, chỉ có ngọn đuốc canh đêm vẫn đung đưa ánh lửa.

Ashe bước đi trong vô định, cho đến khi cô nhìn thấy một căn lều nhỏ với ngọn lửa vàng mờ ảo.

“Tại sao hắn vẫn sống trong lều vải?” Ashe nhìn những ngôi nhà bên cạnh mình. Mặc dù chúng đã bị hỏng rất nhiều, nhưng chắc hẳn vẫn còn một căn nhà trống để Lothar ở chứ?

Ashe chỉ ngẫm nghĩ một lúc rồi tự tìm ra lý do.

Những người trong bộ tộc không cho hắn một ngôi nhà để ở.

Một nỗi buồn man mác trào dâng trong lòng Ashe.

“Thôi thì đến tâm sự với hắn một hồi vậy.” Ashe nghĩ, “Nếu hắn không táy máy tay chân, mình cho hắn ôm một lát cũng được.”

Ashe rũ bỏ lớp tuyết bám trên mái tóc vàng của mình, bước vào trong lều. Mùi súp thịt thơm ngát bất chợt xộc vào mũi cô.

Nồi súp nóng hổi bốc khói nghi ngút; ngọn lửa mờ ảo cháy trên bếp đá dưới lòng nồi đảm bảo súp không bị nguội đi.

Về phần Lothar, hắn đang nằm ngủ say sưa trong túi ngủ.

“À nhớ rồi, hắn đã chạy với theo đội hình của mình cả ngày, chắc hẳn đã kiệt sức mất rồi.” Ashe nhìn vào nồi súp nhỏ trong lều, không cần đoán cũng biết là hắn nấu cho ai.

“Cảm ơn nhé, sói con.” Vốn dĩ Ashe muốn an ủi Lothar; nhưng thay vào đó, cô nàng lại được Lothar an ủi bằng cách này.

Ashe ngồi xuống cạnh Lothar, lấy thìa và bát trên túi da của hắn, hớt bọt trong nồi rồi múc cho mình một bát súp nóng hổi.

Cô nhẹ nhàng thở dài, thổi sạch ván dầu trên bề mặt bát súp rồi húp một miếng.

"Hít hà..." Ashe thoải mái thở ra, sau đó nhìn về phía Lothar, "Anh thức chưa?"

Lothar không trả lời.

"Nếu bây giờ anh thức, tôi sẽ hôn anh một cái."

Lothar vẫn không trả lời.

“Hình như là ngủ thật.” Ashe ngẫm nghĩ trong khi uống súp.

Nước dùng thơm ngon kích thích vị giác của Ashe, cứ như một dòng điện ấm áp chảy dọc trong cơ thể cô.

“Mẹ thắng rồi, mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch ban đầu.” Ashe nói. Cô không biết mình đang tự trò chuyện với bản thân hay nói cho Lothar nghe nữa. “Ngày mai, bộ tộc sẽ từ bỏ ngôi làng và tiếp tục tìm kiếm Ngai báu của Avarosa. Dì Helnr phải ở lại đây để hồi phục sức khỏe, một số người máu Ấm sẽ ở lại với bà."

Ashe liếc nhìn Lothar; hắn vẫn đang nhắm mắt, chỉ có tiếng thở đều đều phát ra.

"Không còn nhiều lương thực nữa. Ngày mai, mẹ quyết định gây chiến với bộ tộc Những Đứa Trẻ Băng để giành lấy thức ăn. Bộ tộc Những Đứa Trẻ Băng là kẻ thù của chúng ta. Tôi không biết bộ tộc mình đã chiến đấu bao nhiêu cuộc chiến rồi. Nhưng mẹ tin chắc rằng mẹ sẽ tìm thấy Ngai bái của Avarosa. Nó nằm trên ngọn núi cao, gần Làng Trẻ băng...

Ashe liếm phần súp còn sót lại trên môi, nói tiếp: “Thực ra, tôi cũng muốn tin Ngai báu của Avarosa trong thần thoại thực sự tồn tại.” Ashe vén một lọn tóc vàng ra sau tai. "Nhưng tôi không còn là một đứa trẻ nữa, có thể phân biệt đâu là thực tế và đâu là ảo tưởng. Ngay cả Giáo sĩ Băng cũng không tin vào huyền thoại đó. Maalcrom nói đó hoàn toàn là bịa đặt. Nhưng dù tôi có thuyết phục mẹ thế nào đi chăng nữa thì cũng là công cóc mà thôi..."

Ashe xúc một miếng thịt, nhai ngấu ghiến: "Hôm nay, tôi lại cầm thanh vũ khí Chân băng lên nhưng rồi tiếp tục thất bại. Mẹ nói tôi vẫn chưa đủ trưởng thành. Bà nói rằng, Băng tộc cần đại khái khoảng 20 tuổi mới có thể thử nghiệm cầm lấy vũ khí Chân băng. Có lẽ là tôi quá sốt ruột rồi."

Ashe nhìn bàn tay của mình. Bàn tay này rất đẹp, năm ngón tay thon dài và uyển chuyển. Thế nhưng, chính bàn tay này lại không thể nắm giữ được vũ khí để chiến đấu.

Những người không thể nắm giữ vũ khí thì không đủ tư cách trở thành Chiến mẫu.

“Băng sẽ không gây đau đớn, mà nó khuất phục chúng ta.” Ashe thì thầm, “Đó là những lời cầu nguyện của Băng tộc từ miệng Lissandra, Maalcrom đã dạy nó cho tôi đấy. Mặc dù có vẻ như anh không thích anh ấy, nhưng anh ấy thực sự là một người tốt. Anh ấy đã chữa lành mọi vết thương cho người máu Ấm. Dì Helnr đã thất bại, và bây giờ chỉ còn mỗi anh ấy ra mặt cho nhóm người máu Ấm mà thôi..."

Ashe tự nói chuyện rất lâu, bối rối về hành vi của mẹ mình, mê man về tương lai của bộ tộc, và lo lắng về việc liệu cô có thể trở thành một Chiến mẫu đầy trách nhiệm hay không...

Ashe gần như nói ra tất cả những suy nghĩ của mình. Bát súp ấm áp không hề có men như rượu mật ong lại có thể khiến Ashe dốc cạn bầu tâm sự.

Chỉ có một điều mà Ashe không nói.

Đó là suy nghĩ về Lothar.

“Tôi nên quay về nhà của mình rồi, Lothar.” Ashe đặt bát và thìa súp xuống, hốt một nắm tuyết để rửa sạch chúng, “Ngủ ngon nhé, sói con.”

Mãi đến khi Ashe rời khỏi căn lều nhỏ, Lothar không mở mắt ra.

...

Khi Lothar thức dậy, điều đầu tiên mà hắn cảm giác được chính là sự đau nhức từ đôi chân của mình.

Hắn đã ép mình đi bộ quá nhiều vào ngày hôm qua, nên hiện tại cảm giác vô cùng khó khăn khi muốn đứng dậy.

Lothar nhìn cái nồi bên cạnh, súp trong đó đã vơi đi một nửa.

Lothar cười toe toét, cố gắng đứng dậy, nhóm bếp bằng đá lửa rồi hâm nóng phần súp còn sót lại. Đây là bữa sáng của hắn.

Ăn uống xong, Lothar tập tễnh bước ra khỏi lều, bắt đầu tháo dỡ nó một cách nhanh chóng. Hắn muốn đuổi kịp tiến trình di cư của bộ lạc trong ngày hôm nay.

“Chào buổi sáng, sói con.” Maalcrom chào Lothar.

“Chào buổi sáng.” Lothar đáp lại một cách hờ hững, không hề bỏ ngang công việc.

Maalcrom lắc đầu, đưa cho Lothar một bát canh thảo dược: "Ashe bảo tôi đưa cho cậu, món này có thể giúp cậu cảm thấy khỏe hơn."

Lothar nhướng mày, nhìn Maalcrom bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Đừng lo lắng, không có độc.” Lothar cầm lấy chén canh thuốc: “Sau khi uống bát canh này, tôi có thể đi nhanh như Băng tộc à?

"Tác dụng của bát canh này là để cho cậu nằm nghỉ ngơi thật yên ổn tại đây. Cậu sẽ nhanh chóng bình phục, sang ngày mai là khỏe hẳn."

“Vậy thì tôi không uống đâu.” Lothar đặt chiếc bát vào lại bàn tay của Maalcrom.

Maalcrom bất lực nói: "Nhưng cậu không thể đi được nữa. Ashe chỉ có ý tốt thôi mà. Hơn nữa, còn rất nhiều người dân máu Ấm khác sẽ ở lại đây."

“Tôi muốn đi theo Ashe.” Lothar bướng bỉnh nói.

“Ashe nói rằng, nếu cậu không uống thì tôi sẽ đóng băng cậu ở ngay nơi này.” Maalcrom ngưng tụ ra một quầng sáng lạnh ngay tại hai bàn tay.

Lothar làm ngơ.

Maalcrom thở dài, xóa sạch ma thuật mà mình vừa triệu hồi ra: "Cậu y hệt bà Grena vậy. Cậu có biết là, đôi khi cậu bướng bỉnh như thế sẽ khiến những người quan tâm cậu cảm giác rất lo lắng hay không?."

“Chẳng có ai cả.” Lothar nói đột ngột.

“Là sao?” Maalcrom không hiểu.

“Là chẳng có ai cả, theo đúng nghĩa đen.” Lothar nhìn chằm chằm vào Maalcrom “Chẳng có ai trong cái bộ tộc này quan tâm đến sự sống hay cái chết của tôi cả. Tôi là chỉ là một người ngoài. Mặc dù mỗi lần tôi săn bắn được con mồi thì đều phân phát nó cho bộ tộc, nhưng mỗi khi bộ tộc tổ chức tiệc rượu thì không bao giờ mời tôi tham gia. Thậm chí, giả sử khi tôi chết đi, chắc chắn cũng không có ai tổ chức tang lễ cho tôi hết. Đến lúc đó, thanh đao của tôi, cung tên và nồi nấu súp sẽ bị chia cho người khác. Không những thế, họ sẽ nhận lấy và còn không thèm nói lời cảm ơn. Vài chục năm nữa, thậm chí sẽ không còn ai nhớ đến tôi. Vậy tại sao tôi phải quan tâm đến cảm nhận của những "người khác" mà anh vừa nói?"

"Nhưng Ashe..."

“Ashe là một ngoại lệ.” Lothar nở một nụ cười hạnh phúc, “Nếu tôi chết, cô ấy nhất định sẽ khóc vì tôi.”

Maalcrom im lặng.

“Và cũng vì như thế, Ashe đi đâu, tôi sẽ theo đó.” Lothar thu dọn mọi thứ, “Ở lại nơi này làm chi khi không có Ashe ở đây?”

- -----------------------------------------

Tín ngưỡng của Freljord rất hỗn tạp. Bên cạnh niềm tin vào các vị thần bản địa, rất nhiều người xứ này còn thờ phụng Mật giáo Ba Chị Em trong những trang sử thi. Họ là ba vị nữ hoàng của thời cổ đại, là tổ tiên của tất cả các chi nhánh Băng tộc trong truyền thuyết. Họ là Serylda mạnh nhất, Avarosa thông minh nhất và Lissandra có tài năng phép thuật bậc nhất.-- Trích từ "Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.