Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng

Chương 19




Tới giờ ăn trưa, Lạc Tài Tần ép Ngô Diệu đóng cửa hàng, quả nhiên có xe ô to tiện hơn nhiều, ra ngoài có thể mang theo Champagne, đi dạo thì để nó lại trong xe, dù sao Champagne cũng lười ,có thể nằm bò ra ghế sau lim dim cả ngày.

Lúc ăn cơm, Lạc Tài Tần cho Ngô Diệu xem một xấp ảnh.

“Đây là cái gì? Ảnh kiến trúc ag?” Nhìn những khối hình học kì lạ dày đặc khiến Ngô Diệu có cảm giác giống như kiến trúc của mái vòm lại từa tựa tường thành gì đó, rất giống cảnh tượng mình nhìn thấy trong kính vạn hoa, đẹp thì đẹp thật nhưng có điều hơi chóng mặt.

“Là vẽ tay em ạ, không phải ảnh”. Lạc Tài Tần nhúng lẩu giúp Ngô Diệu, vừa trả lời.

“Vẽ á?” Ngô Diệu không thể tin nổi, cẩn thận nhìn lại. “A! Giống quá!”

“Là tranh khắc đồng đấy”> Lạc Tài Tần gắp một miếng bánh gạo đút vào miệng Ngô Diệu, “Rất khó làm”.

“Là anh làm sao?” Ngô Diệu thấy góc bên phải có kí một chữ L, không phải là chữ kí thường ngày của Lạc Tài Tần.

“”Đây là tác phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi hội họa đã quốc tế lần thứ nhất mới được tổ chức. Tạp chí họa sĩ đã dành tới ba trang để giới thiệu chi tiết tác giả, còn có rất nhiều lời khen ngợi của các nhà phê bình tranh”. Lạc Tài Tần nói, rồi lại đút cho Ngô Diệu con tôm đã bóc vỏ sạch sẽ, “Đoán thử xem là tranh của ai?”

“Liêm Khải à?” Ngô Diệu nhớ Liêm Khải cũng vẽ tranh kiểu như thế này.

“Là A Lực”. Lạc Tài Tần bê cốc trà lên, “cậu ấy nhận được học bổng toàn phần, còn có người trả giá cao cho tranh của cậu ấy nữa. A Lực đã trả hết tiền học phí cho anh rồi”>

“Lợi hại thế sao?” Ngô Diệu kinh ngạc, “Cậu ấy mới đi mà?”

“Chứng tỏ cậu ấy vô cùng cố gắng!” Lạc Tài Tần đắc ý.

“Anh nhìn người chuẩn đấy”| Ngô Diệu vỗ vỗ vai anh, “Hồi đó nếu không phải anh cho cậu ấy một lối thoát thì hôm nay đã không có một nghệ sĩ rồi”.

Lạc Tài Tần chống tay dưới cằm, nhìn Ngô Diệu chằm chằm.

“Anh nhìn gì thế?” Cô bị anh nhìn mà dựng tóc gáy, ôm lấy cổ áo.

“Anh đang nghĩ, em mặc lễ phục màu gì thì đẹp”. Lạc Tài Tần cười nói, “Màu đen hay màu trắng? Loại quây thfi không hợp lắm, em cũng không lớn......”

“Anh dám nói em là loại sân bay hai lưng màn hình phẳng?!” Ngô Diệu lập tức phát hỏa.

Lạc Tài Tần oan ức, “Anh có nói gì đâu.......Em không đánh mà khai hay là chột dạ”.

“Đồ đáng ghét”> Bị đả kích, Ngô Diệu rầu rĩ ăn cơm.

Lạc Tài Tần thấy cô không vui, bèn gắp thức ăn cho cô, dỗ dành, “Diệu Diệu à, để chứng minh em không nhỏ, cho anh xem một cái nhé?”

Mặt cô đỏ lựng lên, đạp mạnh Lạc Tài Tần một cái, nhưng anh vẫn hăng hái, “Ăn xong anh đưa em đi mua váy dự tiệc được không?”

Ngô Diệu lườm anh, “Không đi!”

“Tại sao?” Lạc Tài Tần vội vàng nhận lỗi, “Anh thậ sự không nói em ngực nhỏ mà, Diệu Diệu, em phải là bưởi!”

“Khụ khụ.......” Ngô Diệu bị sặc nước trà. Hai cô bé đang ngồi ăn ở bên cạnh nghe được thì đêì ngoảnh đầu lại, nhìn Ngô Diệu và Lạc Tài tần rồi cười thầm.

Ngô Diệu ngượng ngùng trừng mắt nhìn Lạc Tài tần, :Không cần anh mua, em tự đi”.

“Tự đi?” Lạc Tài Tần cảm thấy bị thiệt hại nghiêm trọng, niềm vui thú nhìn Ngô Diệu thay quần áo đã bị tước đoạt.

Cô vỗ lên vai anh, “Chiều anh cứ chơi với Champane đi”.

Lạc Tài Tần cụt hứng ngậm đũa, “Thật thế sao?”

“Thật|.

“Nói em là bưởi mà vẫn không được sao?”

Ngô Diệu lại thưởng cho anh một đạp.

Ăn cơm xong, Lạc Tài Tần bị Ngô Diệu đuổi về trước thật, cô quyết định một mình đi mua một bộ váy thích hợp để tối đi dự tiệc. Nhưng tới phố đi bộ, đối mặt với những của hàng san sát nhua, cô lại thấy khó khăn, mua cái gì mới được đây? Hay alf tìm tham mưu cho chắc nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui, cô bèn gửi tin nhắn cho Phi Phi, “Chiều mày có rảnh không?”

Lát sau Phi Phi trả lời, “Bận tới nôn máu ra đây. Chuyện gì thế?”

“Không......Hỏi xem mày có thời gian rảnh đi dạo phố không thôi, Không sao, mày đi làm việc đi”.

Cất điện thoại, Ngô Diệu hít sâu, xem ra không dựa được đất thì đành phải dựa vào chính mình vậy.......Nhưng một mình đi thử đồ còn tốt hơn đi cùng với Lạc Tài tần, anh nhất định sẽ cười suốt, xấu hổ lắm.

Đi dạo qua từng cửa hàng, Ngô Diệu chun mũi, khó chọn thật đấy. Cô cũng không biết kiểu trang phục để đi dạ tiệc phải mua ở đâu. Đang vòng qua vòng lại trên đường, bỗng có người khẽ vỗ một cái lên vai trái mình. Cô quay đầu lại, bên trái không có ai, nhưng bên phải lại vang lên tiếng chào hỏi, “Hi, Diệu Diệu!”

Là Lưu Di.

Hình như cô ấy cũng đang nhàn nhã dạo phố một mình, trên tay đang xách mấy chiếc túi to túi bé.

“Đi mua sắm một mình hả? Hay đợi ai?” Lưu Di cười hì hì hỏi.

“À, tôi muốn mua mấy thứ ấy mà. Tôi đi một mình”. Ngô Diệu nhìn túi trên tay Lưu Di hỏi, “cô cũng đi mua quần áo hả?”

“Ừ”. Lưu Di thở dài. “Hầy, tôi đáng thương lắm, cô đơn không ai đi cùng, đêm nay còn phải dự tiệc, thế nên đi mua mấy bộ váy, xem có thể câu được con rùa vàng nào không”.

“Mua ở đâu thế? Tôi cũng muốn mua váy dự tiệc|.

“Aii da, thế thì không có ở đây đâu, đi về phía trước kìa, có mấy cửa hiệu tôi quen, đưa cô đi nhé?” Cuối cùng cũng tìm được bạn đi mua sắm, Lưu Di vội vàng kéo Ngô Diệu đi về phía trước.

Hai cô gái đi dạo phố, chuyện để nói cũng nhiều lên, Lưu Di hóng hớt sao Lạc Tài tần không đưa cô đi, Ngô Diệu bèn kể lại chuyện lúc ăn trưa.

Ưu Di bèn nhướn mày, “Cái gì, anh ta ăn gan hùm mật gấu hử? Diệu Diệu, đi! Chúng ta diện thật xinh đẹp vào, xem anh ta còn dám cười không?”

Ngô Diệu thở dài, “Đẹp thì đẹp.......nhưng năng lực có hạn, năng lực phát triển cũng có hạn”.

“Diệu Diệu à. Cô tự tin lên chút được không? Nếu cô thật sự không xinh thì Lạc Tài Tần và Trâu Thiếu Đông cũng không thể bị cô thu phục đâu”.

“tôi không liên quan gì với Trâu Thiếu Đông hết” Ngô Diêu len lén nhìn sắc mặt Lưu Di, “Đúng rồi, không phải cô với anh ta là.......”

Lưu Di thẳng thắn lắc đầu, “KHông dám đâu, Thiếu Đông không tồi, nhưng không thuộc tuýp người của tôi”.

“Ừm”. Ngô Diệu thấy hơi tiếc, con người Lưu Di rất tốt, cũng rất xứng với Trâu Thiếu Đông.

Lưu Di đưa Ngô Diệu tới mấy cửa hàng thời trang trong dãy phố buôn bán, phần lớn là bán trang phục dạ hội và trang phục dự tiệc, may đẹp, giá cả hợp túi tiền, kiểu dáng trang phục không quá khoa trương, bình thường mặc thêm áo khoác bên ngoài là có thể ra ngoài.

Vào cửa hàng, Ngô Diệu hơi hoa mắt, quả nhiên cô không giỏi lựa chọn mấy thứ này.

Lưu Di thấy tính cách Ngô Diệu khá hướng nội, bèn dứt khoát đích thân động thủ, quyết định chọn cho Ngô Diệu vài bộ phù hợp rồi đẩy cô vào phòng thử đồ.

Người đẹp vì lụa, mấy bộ đều vô cùng thích hợp, Ngô Diệu mặc đều rất đẹp, bà chủ cửa hàng đứng bên cứ khen không ngớt, còn nịnh dáng Ngô Diệu đẹp.

Cả đời này Ngô Diệu chưa từng được ai khen như thế, lại càng cảm thấy ngượng ngùng.

Lưu Di đề nghị mua toàn bộ, nhưng Ngô Diệu dứt khoát chỉ chọn một bộ hợp nhất trong số đó rồi mặc cả với bà chủ. Cầm váy ra khỏi cửa hàng, Ngô Diệu thất rất hài lòng, lại mua một đôi giày cao gót cho phù hợp, cô chưa bao giờ đi giày cao gót mảnh, mong rằng tối nay không bị trượt chân ngã. Sau đó hai người lại đi làm tóc, rồi về nhà trang điểm nhạt. Đôi bên lập tức từ bạn bè tốt thăng cấp lên làm chị em tốt.

Mặc váy trang điểm kĩ càng, đứng trước gương, Ngô Diệu thấy mình thế này xinh quá trời, phù hợp mà không quá phô trương.

Bà Ngô chạy lên tầng ngắm thử, cảm động tới rơi nước mắt, cô con gái cứ ru rú trong nhà của bà cũng có ngày mặc váy dạ tiệc rồi, “Ai da, Diệu Diệu, tối nay muốn dùng mĩ nhân kế hả? Nhớ hạ gục Lạc Tài Tần đấy!”

Mặc múi Ngô Diệu đỏ ửng.

Chiều tối Phi Phi cũng về nhà thay váy, trang điểm, vừa trông thấy Ngô Diệu thì kinh ngạc hô lên, “A! Đêm nay Diệu Diệu dùng mỹ nhân kế, chuẩn bị xử Lạc Tài Tần hả mày?”

Ngô Diệu ngồi bên hết sức căng thẳng, trong lòng đắn đo, thật sự trông cô khác ngày thường lắm sao? Cô cảm thấy có chút xấu hổi, không biết Lạc Tài tần có cười không?

Ngô Diệu nhìn ngực mình, quả nhiên đúng như Phi Phi nói, ngực chẳng khác gì thời gian, khéo léo sắp xếp một cái là đủ dùng ngay, loại áo lót có cài quai phía trước được Lưu Di giới thiệu dùng đúng là có tác dụng thật.

Đang nghĩ ngợi lan man thì di động đổ chuông, Lạc Tài Tần đáng thương gửi tin nhắn xin tha thứ, “Diệu Diệu đại nhân ơi, chiều nay cô đơn trong căn phòng trống cùng Champagne ta đã nghiêm túc suy nghĩ lại, mới phát hiện mắc phải sai lầm cực kì trầm trọng. Thế nên, Diệu Diệu đại nhân đã trang điểm xong chưa> Tiểu nhân và Champagne đều rất đáng thương, giờ đang ở trạng thái vô chủ”.

Ngô Diệu không nói nên lời, hình như da mặt của Lạc Tài Tần ngày một dày thêm.

Trời vừa tối, Phi Phi đã được Liêm Khải đón đi trước. Lưu Di tự lái xe đi, chỉ còn Ngô Diệu ở nhà chờ vì Lạc Tài tần vừa gọi điện tới nói sẽ đến trễ một chút.

Ban đầu Ngô Diệu còn ngồi chờ ngoan ngoãn. Chưa quá mười phút đã bắt đầu nóng ruột, sau hai mươi phút tinh thần bất an, chờ ba mười phút đứng ngồi không yên, bốn mười phút sau thì đi vòng quanh phòng, được năm mười phút bắt đầu nghĩ ngợi lungtung, rồi nằm nhoài lên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới nhà. Sao Lạc Tài Tần còn chưa tới? Đừng xảy ra chuyện gì bất trắc đấy.

Đang nghĩ ngợi thì trông thấy chiếc xe quen thuộc đang chạy đến đầu khu, Ngô Diệu ngay lập tức cảm thấy trái tim mình trôi tuột xuống bụng, Lạc Tài Tần không vội lên nhà mà ngẩng đầu lên nhìn, vẫy vẫy tay về phía cửa sổ trên tầng.

Ngô Diệu ở khu chung cư nhỏ, người đứng ở dưới không thấy được tầng trên, chứng tỏ Lạc Tài Tần đã biết Ngô Diệu đang đứng chờ anh ở cửa sổ. Cô cũng có thể đoán đưuọc trên gương mặt anh là vẻ đắc ý, nghiến răng, cô biết ngay bộ dạng ngu ngơ hồi đầu của Lạc Tài Tần là giả vờ mà, bụng dạ đen tối mới là bản tính! Cô ít sâu vào một hơi, đi tới trước gương soi lại lần nữa, thây cũng tạm ổn......chắc là không bị cười đâu.

Tiếng chuông cửa vang lên, bà Ngô vội chạy ra mở cửa, “Ai da, Tài Tần đẹp trai quá, tối nay Diệu Diệu cũng ăn mặc xinh lắm”.

“thật hả cô?” Lạc Tài Tần vô cùng mong đợi, “cô ơi, cháu lên nhà đón Diệu Diệu nhé?”

“Lên đi lên đi, ha ha, đi chơi vui vẻ rồi hẵng về nhé” Bà Ngô sung sướng túm lấy Champagne cứ lẽo đẽo theo sau Lạc Tài Tần như cái đuôi, mang vào bếp cho ăn.

Lạc Tài Tàn đi từng bước lên tầng, Ngô Diệu bắt đầu thấy căng thẳng một cách vô cớ, may mà cửa đang đóng. Cô hít sâu, bình tĩnh nào!

Cốc cốc cốc, “Diệu Diệu?”

“Vâng”.Ngô Diệu đáp lại theo phản xạ, cửa mở, Lạc Tài tần đứng ở cửa nhìn vào, có vẻ như không chờ nổi nữa.

Ngô Diệu đứng đờ người nhìn anh.

Lạc Tài Tần đã chuẩn bị tâm lí rồi, nhưng không ngờ đêm nay Ngô Diệu lại khiến anh bất ngờ như thế, bộ lễ phục màu đen rất hợp với cô, chuyện này thật sự không thể ngờ được.

Ngô Diệu còn chưa lo lắng xong thì đã thấy Lạc Tài Tần đến bên cạnh, cảm giác thật ấm áp.

|Đẹp lắm”. Lạc Tài Tần khen ngợi rất thẳng thắn, “Mùi nước hoa rất dễ chịu, tóc cũng đẹp, ngực cũng không nhỏ”.

Ngô Diệu đẩy anh một cái.... ....Xấu hổ quá.

“|Diệu Diệu”. Giọng nói của Lạc Tài Tần nhẹ nhàng vang bên tai cô.

“ừm?” Ngô Diệu hồi hộp nhìn anh, đầu óc trống rỗng.

“Đi thôi em”. Khi nói chuyện, hơi thở của Lạc Tài Tần lướt qua tai cô, ngưa ngứa.

“Ừmm”. Ngô Diệu gật đầu định đi ra khỏi phòng, nhưng bị Lạc Tài Tần kéo lại, “Chờ một chút, trước khi đi phải làm một chuyện quan trọng trước đã”.

Chuyện gì...” Ngô Diệu hơi khó thở, rồi thấy Lạc Tài Tần chậm rãi cúi đầu xuống.