Con Rối - A Ly Thố

Chương 29: Một con rối mà thôi, thế mà dám thương hại tôi




"Ờ ợ -"

Tôi có thể thấy rõ năm ngón tay của nó sắp đâm vào da thịt hắn, Dư Hoài đang bị kẹp cổ, giống như một con cá sắp chết, hai mắt trợn trắng, nằm trên mặt đất, hai chân co quắp yếu ớt, đã thở nhiều hít ít, nếu tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị bóp chết!

Tôi chợt tỉnh táo lại, không kịp suy nghĩ lập tức lao tới nắm lấy tay nó: "Buông ra."

Nghe vậy, nó ngơ ngác nhìn tôi, ngón tay trên cổ nó càng siết chặt hơn.

Dư Hoài trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, sắc mặt từ tím chuyển sang xanh.

Tôi lo lắng, vội vàng cạy ngón tay của nó ra: "Mày làm cái gì vậy? Buông ra! Hắn sắp bị mày bóp chết rồi!"

"Không," nó nhắc nhở tôi với vẻ khó hiểu, như thể nó không hiểu tại sao tôi lại muốn nói thay hắn, "hắn đã xúc phạm em."

"Biết rồi! Buông ra trước đã -" Đùa gì thế! Mặc dù tôi rất ghét Dư Hoài, nhưng tôi có thể đánh mắng một trận cho bõ tức, nhưng nếu thực sự để người bóp chết hắn, tôi không ra khỏi cánh cửa này đã bị tóm rồi, mà đi lên đoạn đầu đài cũng chỉ có mình tôi.

"Có nghe thấy không? Buông ra!!"

Dưới sự la mắng của tôi, nó cuối cùng cũng miễn cưỡng thả tay ra.

Không khí tiến vào trong mũi, Dư Hoài ôm ngực ho một trận kịch liệt, tiếng hít gió trong cổ họng nghe khủng bố như diều đứt dây, trên cổ hắn vẫn in rõ vết năm dấu tay hơi xanh.

Phải mất hơn năm phút hắn mới từ trạng thái cận kề cái chết tỉnh lại, khi mắt hắn từ từ có lại tiêu cự nhìn thấy con rối phía sau tôi, hắn đột nhiên hét lên một tiếng, thậm chí không đứng dậy nổi. Hắn chậm rãi lùi lại đến khi lưng chạm vào bức tường, nhìn nó với vẻ kinh hãi.

Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu được khái niệm "cáo giả hổ dọa người".

Nơi này không nên ở lâu, bên ngoài có người ra vào, nếu có người vào không tránh khỏi phiền phức. Ưu tiên hàng đầu là nắm bắt thời gian rời khỏi đây, nhưng tôi không thể rời đi dễ dàng như vậy được.

"Cố Vỹ Vỹ, mày là tự mình phạm sai lầm, là mày tự chuốc lấy, không trách tao được."

Tôi đi về phía hắn, hắn lo lắng theo dõi từng cử động của tôi, lưng ép vào bức tường phía sau, tôi ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt công nghệ cao của hắn: "Mày động chỗ nào trên mặt thế, xem ra tốn cũng không ít tiền, không dễ dàng mới lăn lộn đến ngày hôm nay, còn có chút fan, mày nói, nếu như họ biết mày là loại súc sinh lúc nhỏ thích bắt nạt, mày đoán xem đám fan nhỏ của mày có chạy không? Tao đoán sự nghiệp của mày cũng sẽ bị hủy ở đây."

"Mày..." Sắc mặt hắn thay đổi, vừa nói một câu liền kéo vết thương trên cổ, mặt nhăn nhó đau đớn: "Chỉ dựa vào mày?!"

Tôi vỗ nhẹ vào gì má độn của hắn, nói: "Với đức hạnh của mày, tao không nghĩ có nhà tài trợ nào mù quáng nào lại nhìn trúng. Nếu có quan hệ gì thì sao mày còn lăn lộn dưới đáy như này?"

Lời nói của tôi dường như xuyên thủng lớp ngụy trang của hắn, những lời tiếp theo đều mắc kẹt trong cổ họng hắn.

"Suỵt." Tôi giơ ngón trỏ lên trước môi, cong lên khóe miệng, "Thành thật mà nói, chúng ta hãy thỏa thuận đi. Nếu mày giữ chuyện hôm nay trong bụng thì tao cũng sẽ giữ trong bụng chuyện đã xảy ra."

Hắn hiển nhiên không thể chấp nhận việc bị một kẻ như tôi uy hiếp, theo phản xạ phản bác: "Lời mày nói thì ai tin? Cái gì cũng phải dựa vào bằng chứng. Mày có bằng chứng gì chứng minh là tao bắt nạt mày? Chỉ dựa vào nói miệng à?"

"Mày có lầm không đấy? Tao lại không phải đang tử tế thương lượng, tao là đang cảnh cáo mày mà." Tôi nâng chiếc cằm nhọn hoắt của hắn lên, cười nói: "Mày thế mà không có ý định hợp tác, tao cũng không để mày tử tế mà ra ngoài được."

Tôi dùng sức ném cằm hắn ra, lạnh lùng nói: "Xé mặt mày ra thì sẽ thế nào nhỉ?"

Tôi nháy mắt với con rối phía sau, nó bước một bước nhỏ về phía tôi, lập tức khiến Dư Hoài sợ hãi hét lên: "Chờ đã, chờ đã!!"

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, môi Dư Hoài run run, sắc mặt tái xanh: "Tao... tao biết rồi."

Tôi lấy điện thoại ra, bấm vào camera chĩa vào vẻ mặt kinh hãi của hắn: "Mày đang làm gì vậy?"

"Đem những chuyện hồi nhỏ mày làm với tao kể ra một lượt, từng thứ một, kể lại toàn bộ. Mày nếu như dám nói dối..." Tôi giơ điện thoại lên, nói thầm với hắn: "Mày sẽ biết hậu quả."

Dư Hoài thực ra nhắc nhở tôi, những gì đã xảy ra trong quá khứ đã quá lâu rồi, không thể chỉ nói là được, vậy tôi phải nắm được bằng chứng trong tay.

Dư Hoài lúc đầu cứng họng không chịu nói gì, nhưng sau đó có lẽ vì thứ đằng sau tôi quá đáng sợ nên hắn vẫn lảng vảng kể lại mọi việc hắn đã bắt nạt tôi khi còn nhỏ.

Tôi hài lòng nhấn nút dừng, nói: "Làm tốt lắm."

"Tao... tao có thể đi được chưa?" Dư Hoài muốn đứng dậy khỏi mặt đất, tôi ấn vào vai hắn ngăn lại: "Tôi cho mày đi à?"

Hắn bị tôi làm cho phát điên: "Mày rốt cuộc định làm gì!"

Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt hắn một cái, mạnh đến mức vang vọng trong nhà vệ sinh. Hắn bị tôi tát cho choáng váng, sau khi phản ứng lại liền tức giận: "Mày..."

"Chát!"

Tôi lại tát hắn một cái: "Tao có bảo mày nói to như vậy à?"

"..." Hắn ta mím môi, oán hận nhìn tôi, nhưng lại không dám nói gì.

Tôi đứng dậy, mở cửa khoang, hếch cằm nhìn hắn: "Lại đây."

Dư Hoài chậm rãi bước vào phòng, thậm chí còn nghiêng vai khi bước vào, không dám chạm vào tôi dù một chút. Tôi nắm lấy cằm hắn, nhét khăn giấy ướt dùng để lau giày vào miệng hắn, cười nói: "Ở đây mười phút, nếu mày dám ra ngoài sớm hơn một giây, tao sẽ phát tán video."

Hắn tức giận đến mức lồng ngực phập phồng. Tôi vui vẻ đóng cửa ngăn lại cho hắn, ấn cây lau nhà vào cửa để chắc chắn hắn không mở được: "Tạm biệt nhé, bạn cùng lớp cũ của tao."

Sau khi làm xong tất cả những điều này, tôi lập tức rời khỏi trung tâm thương mại. Sau khi đã đi rất xa nơi đó, khóe miệng tôi nhếch lên, không khỏi bật cười sung sướng.

Hành vi điên rồ của tôi thu hút ánh nhìn của người qua đường, nhưng tôi không thể kiềm chế được, tôi rất cần chia sẻ cảm xúc của mình với người khác, nên tôi vô thức nói với thứ bên cạnh: "Mày có thấy vẻ mặt của hắn ta không? Con mẹ nó buồn cười quá, sướng chết tao mất!"

Nói xong tôi nhận ra người bên cạnh không phải là người, có lẽ không hiểu được cảm xúc của tôi. Khi tôi quay đầu lại nhìn, tôi thấy nó đang mỉm cười với tôi, ánh mắt rất dịu dàng.

Vui cái gì chứ? Đồ ngu ngốc.

Nó nắm lấy tay tôi, nhìn chằm chằm vào mấy đầu ngón tay sạch sẽ của tôi.

"Bẩn," nó nói.

Tôi lại hiểu được ý nó: "Chạm vào đồ bẩn như thế thì đương nhiên là bẩn rồi".

Phía sau là công viên, người lớn tuổi rất thích đến đây đi dạo, tập thể dục với nhảy múa qunagr trường, cây cối cành lá xum xuê, từ bên ngoài nhìn sâu không thấy đáy.

Bất kể giữ tôi và nó phát sinh ra động tĩnh gì cũng sẽ không có ai phát hiện.

Trong rừng có một chiếc ghế gỗ phủ đầy bụi và lá khô, nó bị bỏ hoang ở đây đã lâu không được dọn dẹp.

Nó không sợ bẩn ngồi xuống, tôi ngồi trên đùi nó, ngoài tiếng lá xào xạc, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của mình.

Nó nắm lấy tay tôi, cụp lông mi xuống, lè lưỡi, tập trung làm sạch ngón tay của tôi.

Có chút ngứa.

Giống như bị một con chó con lông xù liếm liếm vậy.

Tôi nghĩ đến Con Vọng, nghĩ đến con chó đen nhỏ đó.

Dù đã được đưa cho chủ mới nhưng nó vẫn cố đứng thẳng trên đôi chân ngắn cũn, vẫy đuôi rồi cọ vào chân Cao Vọng. Nó không biết đau lòng, không biết buồn, không biết anh ta không cần nó nữa.

"Vì sao muốn đánh hắn?" Những lời khó nghe từ nhỏ tôi đã nghe quen rồi, trình độ ngôn ngữ của Dư Hoài căn bản không kích thích nổi tôi. Tôi còn chưa tức giận, thứ này đã xông lên rồi, nó hiểu ý nghĩa của mấy lời đó sao?

"Anh không thích hắn," nó nói.

"Tại sao mày không thích hắn?"

Nó lại không trả lời được, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Chính là không thích."

"Hắn nói là nói tao chứ không phải mày, mày tranh "spotlight" làm cái gì?" Tôi đưa mắt nhìn theo chiếc mũi cao của nó, hỏi: "Làm sao, muốn đứng ra bảo vệ tao à?"

Những bóng cây lốm đốm đổ xuống lên nó, một đốm sáng nhỏ đột nhiên rơi lên mắt trái của nó, tôi nhìn thấy màu xanh lam cuồn cuộn bên trong, một vùng biển đen như vực thẳm sắp nhấn chìm tôi.

"Anh không muốn em buồn."

Tôi im lặng nhìn nó, không khí ẩm ướt bao bọc lấy tôi, cơn gió thổi vào mặt tựa như một con dao.

"Không muốn tao buồn à?" Tôi thờ ơ lặp lại câu nói này. Một lúc sau, tôi cười lớn không ngừng nổi.

Không muốn tôi phải buồn.

Chẳng lẽ vẻ mặt của tôi khi đối mặt với Dư Hoài trong mắt nó là vẻ buồn bã?

Đùa cái gì chứ!

Từ khi tôi sinh ra trên cái thế giới này, bất kể gặp tình huống khó khăn đến đâu cũng đều là tự dựa vào bản thân vượt qua, tôi sớm đã luyện thành cấp bậc "đao thương bất nhập", nó vậy mà nói tôi chỉ vì mấy lời của tên khốn nạn kia mà buồn?

Cặp mắt nhân tạo này quả thực là một đồ bỏ đi.

Một con rối mà thôi, còn dám thương hại tôi.

"A Đình." Tôi gọi nó.

Tôi hiếm khi gọi nó như vậy nhưng nó vẫn nhớ cái tên tôi đặt. Khi nghe thấy âm thanh đó, nó ngừng liếm ngón tay tôi, ngoan ngoãn nhìn tôi.

Tôi nhẹ giọng hỏi nó: "Mày có biết tại sao tao lại đặt cho mày cái tên này không?"

Nó không cử động, chỉ chớp mắt.

Tôi cong mắt, tiến lại gần, chạm vào chóp mũi của nó, nó rất tự nhiên ngẩng đầu lên hôn tôi, ngay lúc môi chúng tôi chạm nhau, tôi nói: "Bởi vì đây là biệt danh của Lương Chi Đình."

Nó hôn tôi một lúc rồi rời khỏi môi tôi, đôi mắt pha lê xinh đẹp của nó nhìn thẳng vào tôi.

"Mày có biết tại sao mày được sinh ra, tại sao lại đến bên cạnh tao không?"

Bàn tay của nó ngày càng dùng lực, cho đến khi xương tay tôi sắp gãy.

Nụ cười trên môi càng lúc càng cuồng nhiệt, tôi cố chịu đựng nói với nó: "Cũng là do Lương Chí Đình."

"Lý do mày tồn tại là vì anh ta."

Buồn cười.

Thương hại tôi?

Vậy thương hại bản thân trước đi.