Con Rối - A Ly Thố

Chương 23: Trái tim




- -"Bình bịch!!"

Tiếng đập cửa vang lên như sấm trước mặt tôi.

Tiếng gầm của người bên ngoài nghe như bị bóp nghẹt: "Đệt! Nửa đêm ở nhà không ngủ còn làm gì? Nếu còn ồn ào nữa tôi sẽ gọi cảnh sát! Đồ không có học nhà cậu!"

Có lẽ tiếng tủ quần áo rơi xuống sàn đã làm ồn hàng xóm của tôi. Mặc dù tôi thường không thích những người này nhưng chắc chắn người này là người duy nhất có thể giúp tôi lúc này.

"Cứu—ugh!"

Tôi vừa mới thốt ra một âm tiết, lòng bàn tay của vật phía sau đã át lên miệng tôi, khiến lời nói của tôi bị bóp nghẹt.

"Im lặng." Nó thì thầm vào tai tôi hai chữ này.

Tôi nổi cả gân xanh trên trán, tôi lắc đầu vùng vẫy mấy lần nhưng đều vô ích, không cử động nổi.

Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc nghe người đàn ông bên ngoài chửi bới rồi bỏ đi, mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Sau khi bình tĩnh lại, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy trong tai tôi là nhịp tim và hơi thở hỗn loạn của mình.

Người kia đã rời đi, nhưng bàn tay trên miệng tôi vẫn không buông xuống. Nó giam cầm tôi, đem tôi mặt đối mặt ôm trong lòng, tôi nhìn chằm chằm vào nó. Nó cúi đầu hôn vào chóp mũi tôi: "Ngoan quá."

Nó bỏ tay xuống định hôn tôi nhưng tôi quay đầu đi, giận dữ chửi: "Tránh xa ra!"

"Bảo bối?"

Nó nhẹ nhàng gọi tôi, khiến tôi càng tức giận, quát: "Đừng chạm vào tôi! Kinh tởm! Cút ngay!"

Nó không buông ra, càng siết chặt hơn: "Sao em lại tức giận?... Kinh tởm?"

"Tao nhìn thấy mặt mày đã thấy buồn nôn! Tao đã bảo mày cút đi cơ mà...đệt!" Tôi bị siết đến mức một chân đã bước vào địa ngục, tức đến mở miệng cắn lấy cổ nó, tôi biết nó sẽ không đau nên càng cắn mạnh, trước mắt hiện lên một thứ, nho nhỏ, là nút công tắc sau tai nó. Tôi không vươn tay lên được, định nghển cổ dùng miệng ấn công tắc, nó phát hiện ra ý đồ của tôi bế ngang tôi lên đi vào phòng ngủ rồi đặt tôi lên giường.

Sau khi được đặt xuống, tôi lăn đến góc giường, cẩn thận quan sát từng chuyển động của nó.

Nó trèo lên giường, dùng cánh tay dài nắm lấy mắt cá chân tôi rồi kéo tôi lại, ôm thật chặt rồi thì thầm: "Ngủ đi em."

"..." Dù sao tôi cũng không thể trốn thoát, nội tức giận sau cơn sợ hãi trào lên khiến tôi không chịu được, chán ghét nói: "Cút ra ngoài! Đừng chạm vào tôi!"

Nó ngoảnh mặt đi, tự tung tự tác ôm lấy tôi.

Tôi la mắng cũng mệt, không còn sức lực để chống chọi với nó nữa nên chỉ đành bình tĩnh nghĩ biện pháp đối phó.

Tôi đang chìm trong suy nghĩ, cằm tôi bị nhẹ nhàng nâng lên, nụ hôn của nó rơi xuống, bao phủ môi tôi, cọ xát chúng với nhau.

Tôi muốn trốn, nhưng nó mạnh mẽ giữ tôi lại, tôi chỉ có thể để nó kiểm soát mình.

Tôi vẫn không thể hiểu được, nó đã thức dậy như thế nào? Công tắc có bị lỗi không? Vậy thì sao hỏng sớm không sớm, muộn không muộn, đúng lúc tôi không biết xử lý nó như thế nào lại hỏng.

Tay nghề thầy chế rối không nát đến thế chứ...

"Em đang nghĩ gì thế?"

Tôi ngơ người, dòng suy nghĩ bị nó cắt đứt, môi tôi bị cắn không đau, nhưng mùi vị lại vô cùng quái dị.

Tôi khịt mũi, mỉa mai nói: "Liên quan gì đến mày? Chuyện của chủ nhân còn cần báo cho chó biết à?"

"Chủ nhân..." Nó đột nhiên buông tôi ra, ngồi dậy, cúi đầu nhìn tôi ở bên cạnh, tôi không trốn tránh nhìn thẳng vào nó. Tôi tưởng nó sẽ tức giận nên chuẩn bị đối phó, nhưng không ngờ nó lại nói: "Vậy chủ nhân...nuôi một con chó thôi chưa đủ sao?"

"Cái gì..." Tôi bị nó đánh lạc hướng thành công, nghĩ: Tôi làm sao có thể kiếm được con chó thứ hai như này?

"Anh nghe thấy rồi, em không ngoan." Nó nắm lấy cả hai cổ tay của tôi, bắt chéo và ấn chúng lên trên đầu tôi, tôi nhăn mặt vì đau đớn. Cái bóng của nó che phủ lấy tôi, tư thế này khiến bốn mắt không thể không giao nhau. Dưới cái nhìn của tôi, đầu của nó không hề cử động, hai con mắt trong hốc mắt của nó từ từ di chuyển về phía mặt tôi.

Lần này tôi có thể nhìn rõ, chắc chắn không phải là mơ.

Đôi mắt của nó - chuyển động.

Tuy rằng sớm đã phỏng đoán nhưng tận mặt nhìn thấy cảnh này không khỏi khiến người ta dựng tóc gáy.

Nó nói: "Em không được phép ngủ với người khác."

Tôi sững sờ một lúc, nhận ra nó đang nói gì.

Nó đang nói về cuộc trò chuyện giữa tôi và Trần Ưng ngày phải không? Nó đã thức dậy từ lúc đó rồi à?

Chỉ là một con chó, hắn không tự nhận thức được địa vị của mình mà còn dám khống chế tôi?

"Không được à?" Tôi nghiêng đầu, vẻ mặt hung dữ giễu cợt: "không với người khác, với mày chắc?"

Nó kiên quyết nói: "Với anh." Nó nói một cách bình tĩnh, nhưng lại không phát giác thứ mình nói buồn cười đến như nào.

Tôi chế nhạo: "Mày quá đề cao bản thân rồi, lại không nhìn xem mình là ai? Mọi bộ phận trên cơ thể mày đều là giả, muốn ngủ với tao á? Nằm mơ sao?"

"Anh yêu em," nó nói.

"Yêu?" Tôi hỏi lại, sau đó mặt tôi sa sầm, "Nhìn thấy mặt mày đã thấy buồn nôn! Yêu á? Tao còn mong mày sớm chết luôn đi!"

"..." Nó im lặng, không biết nó đang nghĩ gì.

Nó buông tôi ra, tôi quay lưng lại với nó một lúc lâu, tấm nệm sau lưng tôi lún xuống, nó nằm im sau lưng tôi, ôm tôi như thường lệ, không hề nao núng trước lời nói của tôi. Cũng đúng, mọc được mắt thì đã sao, thứ đồ đến buồn cũng không biết, tính là người chắc?

Một lúc sau, mí mắt càng lúc càng nặng, trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng thì thầm: "Là em...nói đấy..."

Phát ra từ miệng thứ đằng sau tôi.

Sau khi tỉnh lại, nó càng cảnh giác hơn trước, không bao giờ cho tôi cơ hội nhốt nó vào tủ hay để tôi chạm vào công tắc sau tai nó nữa.

Thậm chí còn không để tôi đi ra ngoài.

Sau khi từ chức, tôi gần như ngắt kết nối với thế giới, không có bạn bè hay gia đình, không ai biết hiện tại tôi đang phải chịu đựng những gì.

Ngoài nụ hôn hàng ngày, nó còn vui vẻ nhìn tôi tắm rửa xong, nó chủ động dùng chính nó thay cho khăn tắm giúp tôi lau khô người.

Trước đây là tôi dạy nó để bản thân hưởng thụ. Nhưng bây giờ lại thành xiềng xích tra tấn tôi.

Đối diện với khuôn mặt giống hệt Lương Chi Đình, mỗi lần tiếp xúc với nó tôi cảm thấy vô cùng chán ghét.

Thế là hôm đó tôi mở phim cho nó, để nó ngoan ngoãn ngồi xem. Tôi nhân cơ hội lẻn vào phòng tắm, nó từ xa gọi tôi: "Bảo bối".

Tôi không muốn kinh động kẻ địch vào lúc này, nên không quay đầu lại nói: "Tôi đi vệ sinh, mày cứ xem đi." Nói xong tôi lập tức đóng cửa lại, nghĩ ngợi rồi quay người chốt cửa lại

Âm thanh khóa rất rõ ràng, chắc chắn nó đã nghe thấy, nhưng tôi không thể không làm vậy.

Nó không để tôi rời khỏi tầm mắt của nó quá một phút, nhưng tôi cần phải gọi điện ngay bây giờ, hơn nữa gọi điện cũng phải hơn một phút.

Ngoài phòng ngủ, nơi duy nhất có cửa trong nhà là phòng tắm, nhưng cửa phòng tắm không cách âm nên dù tôi có hạ giọng thấp đến đâu thì nó cũng sẽ nghe thấy tiếng điện thoại, nhất định sẽ đuổi theo tôi, làm gián đoạn cuộc gọi của tôi. Dù sao thì nó cũng sẽ bị nghe thấy, còn không bằng tôi liều một trận, dùng cửa ngăn nó lại.

Quả nhiên, vài giây sau khi tôi khóa cửa, một bóng người xuất hiện bên ngoài cánh cửa kính mờ của phòng tắm. Nó đứng bên ngoài, cái bóng đen của nó bị xé thành những mảng mờ.

"Cạch!" Nó vặn tay nắm cửa bên ngoài nhưng không mở được.

Im lặng một lúc, nó nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, mở cửa ra."

Không dám thở, tôi liền gọi thầy chế rối.

Tít tít—

Tôi gọi mấy lần, đầu dây bên kia cũng không bắt máy, tôi lo lắng quay vòng vòng. Khi cuộc gọi thứ ba sắp tự động cúp máy, đầu dây bên kia cuối cùng cũng lười biếng trả lời: "Sao lại là cậu vậy..."

Giọng nói của anh ta lúc này như tiếng Thiên Lai lọt vào tai tôi, tôi tự động bỏ qua sự thiếu kiên nhẫn trong lời nói của anh ta, đi thẳng vào vấn đề: "Nó không nghe lời tôi!"

Bên kia im lặng một giây, giọng điệu lười biếng tiêu tán. Anh ta chắc chắn biết lời tôi nói có ý gì nên hạ giọng: "Cái gì?"

"Cạch, cạch, cạch—"

Tay nắm cửa cứ rung lên, nhanh như nhịp tim tôi.

Tôi gần như khuỵu xuống, gầm lên: "Nó điên rồi! Mang nó đi nhanh đi, tôi không thể chịu nổi nữa, thứ này hoàn toàn là..."

Anh ta ngắt lời tôi: "Cậu điểm mắt cho nó rồi phải không?"

Tôi biết không thể giấu được anh ta, cũng không thể giấu nữa nên tôi khàn giọng ậm ừ.

Anh ta nghe câu trả lời của tôi, thở dài.

"Đừng thở dài nữa, nghĩ cách đi! Anh đã làm ra thứ này, anh nhất định phải có cách..."

"Không có." Hai từ đơn giản này khiến tôi hoàn toàn không nói nên lời.

"Làm sao có thể..."

Anh ta nói: "Tôi đã cảnh cáo cậu rồi."

Tôi không chịu bỏ cuộc, không liên quan kể cho anh ta những thứ tôi tận mắt nhìn qua: "Tôi từng muốn móc mắt nó ra, nhưng... chúng hoàn toàn dính bên trong, có máu, hơn nữa mắt nó còn có thể cử động, y như người..."

"Tôi đã nói, nếu cậu điểm mắt cho nó, nó sẽ sống lại." Người đàn ông im lặng một lúc, nói: "Nó sẽ tự phát triển trái tim của mình. Tôi đã tạo ra nó, đúng là như thế, nhưng trái tim là của riêng nó. "

Anh ta hỏi tôi: "Ai điều khiển được trái tim của người khác?"

"..." Tôi dựa lưng vào tường, từ từ trượt ngồi bệt xuống đất, vùi mặt vào đầu gối. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Tôi nghĩ mấy thứ anh ta nói đều là chuyện cổ tích, đều là để dọa tôi mà thôi, chuyện vớ vẩn như thế sao có thể xảy ra ngoài đời thật, giờ hối hận cũng muộn: "Tôi sai rồi...Tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên như vậy...coi như tôi cầu xin anh..."

Cánh cửa bị nó đá văng. Tôi thì thầm vào điện thoại: "Cứu tôi với..."

Nó đến gần tôi, cúi xuống giật lấy chiếc điện thoại di động trên tay tôi, giây phút ống nghe rời khỏi tai tôi, lời nói của người đàn ông đó truyền đến bên tai tôi: "Tìm cách tới gặp tôi".

Vừa dứt lời, - bíp.

Điện thoại cúp máy.

Nó đưa điện thoại lên tai, nhưng không nghe thấy gì.

Nó không đủ thông minh để hiểu những công nghệ cao này, nó ngồi xổm xuống trước mặt tôi, hỏi: "Ai?"

Tôi không nói.

Tất cả những gì tôi nghĩ đến là câu cuối cùng của thầy chế rối.

Phải tìm cách gặp anh ta?

Nhưng làm sao tôi có thể thoát khỏi nó?

Tôi không trả lời, nó cũng không hỏi câu nào nữa. Nó bế tôi lên trở lại phòng ngủ, ôm tôi cùng nhau xem phim.

Những hình ảnh trên màn hình trôi đi, tôi quay lại nhìn những thứ xung quanh mình.

Nó đang nhìn vào màn hình, từ khóe mắt nó bắt gặp tôi đang nhìn nó nên cúi xuống nhìn tôi.

Tim?

Một con rối có thể tự mọc tim sao?

Tôi đặt lòng bàn tay lên tim nó nhưng không thấy có dấu hiệu nó đang đập. Nó cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay tôi, như thắc mắc về hành vi khó hiểu của tôi, nó kéo tay tôi ra khỏi cơ thể, đưa lên miệng hôn.

Tay tôi bị nó tóm lấy, tôi không kịp thoát ra, tôi suy nghĩ, cả người lao qua xô nó xuống đất.

Sau khi nó rơi xuống đất, tôi nhanh chóng giữ nó lại không cho nó đứng dậy, tôi sốt ruột áp má mình vào tim nó, nhưng nó vẫn còn cử động, sợ mình nghe nhầm, tôi gầm lên: "Không được di chuyển!"

Nó không di chuyển.

Tôi nín thở tập trung. Một lúc lâu sau, một tiếng rung nhẹ vang lên trong tai tôi, rất nhẹ nhưng tôi nghe thấy rất rõ ràng.

Bịch--

Đồng tử của tôi đột nhiên co lại.

Má tôi nóng bừng, một lúc lâu sau tôi mới nhấc mặt ra khỏi ngực nó, nhìn nó. Nó nhìn thẳng tôi, năm ngón tay nhẹ nhàng xoa lấy mớ tóc mềm sau gáy tôi, kéo đầu tôi về phía nó, nâng cổ hôn lên.

Giây phút hôn lấy nó, tôi tỉnh táo lại đôi chút, giống như ngoi lên từ sông băng, cái lạnh ngấm vào trong xương cốt.

Đúng rồi, không sai.

Bình bịch---

Đó là ---

Nhịp tim, so với người bình thường chậm hơn rất nhiều.