Con Rối - A Ly Thố

Chương 21: Ngốc đến đáng thương




Tiếng nước trong phòng tắm vẫn tiếp tục vang lên, tôi ngồi xuống sàn bình tĩnh đặt điện thoại về vị trí ban đầu, cố gắng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng... làm có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

Mỗi lời Lương Chi Đình nói đều in sâu vào tâm trí tôi, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, khiến tôi không còn thời gian để suy nghĩ.

Buồn bã, tức giận, thất vọng, bất đắc dĩ, đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng, nỗi đau bỏng rát từ trái tim truyền đến tứ chi, rồi truyền đến từng mạch máu trong cơ thể.

Tôi biết vẻ ngoài của mình khiến người ta mất mặt, không xứng với những chuyện tao nhã, là một con quái vật không hợp đàn, là Lương Chi Đình cho tôi hy vọng, anh ta dẫn dắt tôi, để tôi bước đi bên cạnh anh ta, đưa tôi bước vào thế giới của những người bình thường.

"Lương Chi Đình không giống họ." - Tôi coi anh ta là niềm tin của mình, ngay từ ngày đầu tiên gặp anh ta tôi đã bị thuyết phục. Những ngày tháng nhàm chán không có hồi kết, tôi dựa vào tình yêu của mình dành cho anh ta để chống đỡ từng ngày, có thể cả đời này sẽ như vậy, nhưng giờ đây niềm tin này đã sụp đổ.

Cả tương lai của tôi cũng bị đảo lộn, không thấy ánh sáng ngày mai.

Tôi đã quen với việc bị người khác xúc phạm và từ chối, khi tôi nghĩ không gì có thể lay chuyển được mình, con dao của Lương Chi Đình lại đâm sâu hơn bất kỳ ai khác trước kia, khiến tôi đau khổ tột cùng.

Tôi cười thành tiếng.

...

Mọi người trên thế giới này đều giống nhau.

Người thập phần hoàn mỹ đơn giản là không tồn tại. Chính tôi là người mù quáng, bị anh ta mê hoặc.

Người kéo tôi ra khỏi cống không phải là sự cứu rỗi của tôi. Anh ta chỉ muốn chơi đùa với một con chuột kinh tởm, chơi đùa với nó cho đến khi sắp chết, anh ta ngưỡng mộ bộ dạng khốn khổ cầu xin sự thương xót của nó, sau đó ném nó trở lại bùn lầy.

Tôi thật là...

Thật là ngu ngốc.

Chiếc áo sơ mi kẻ sọc ban đầu của tôi là do Tiểu Hạc mặc, tôi vẫn mặc chiếc áo len mỏng như cũ, không thể ra ngoài được, nhưng tôi lại không muốn mặc bộ quần áo mà tôi thường nghĩ rất thơm kia, mùi thơm kia bây giờ chỉ khiến tôi cảm thấy kinh tởm.

Tôi không thể ở lại lâu hơn nữa, đợi khi anh ta bước ra khỏi phòng tắm, tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Tôi bám vào tường để đỡ cơ thể mềm nhũn của mình, lục lọi tủ quần áo trong phòng và tìm thấy một chiếc áo choàng tắm. Lúc này tôi không thể kén chọn nên chỉ quấn nó quanh mình, không quay đầu rời khỏi khách sạn.

Khi bước đến quầy lễ tân của khách sạn, tôi cảm thấy chóng mặt, không thể trụ nổi nữa lại ngã xuống. Cô gái đang làm thủ tục ở quầy lễ tân hoảng sợ chạy tới đỡ tôi dậy, ngửi thấy mùi rượu trên người tôi liền hỏi: "Anh muốn đi đâu vậy?"

"Về..." Lời nói đột ngột dừng lại.

Về nhà? Về đó ư? Còn về được sao?

"...Làm phiền cô," tôi nuốt khan cố làm ướt cổ họng sắp bỏng rát của mình, "làm ơn giúp tôi tìm một căn phòng khác."

Cô gái làm việc rất nhanh nhẹn, thấy tôi đi lại khó khăn thậm chí còn chủ động đỡ tôi đến cửa phòng, dặn đừng nói cho ai biết tôi ở đây, một đường đi khiến áo choàng của tôi lỏng lộ ra y phục bên trong, cô gái đại khái vừa nhìn biết có gì không đúng, không rõ là liên tưởng đến cái gì, gật đầu rất trượng nghĩa, nói: "Đừng lo lắng!", rất quan tâm đóng cửa lại cho tôi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa ngã xuống giường, nhắm mắt lại lập tức chìm vào giấc ngủ.

Tôi ngủ đến trưa hôm sau, đầu đau như búa bổ, trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn chưa đọc và nhiều cuộc gọi, tất cả đều từ Lương Chi Đình.

Hôm qua tôi không nói một lời rời khỏi phòng, trước khi rời đi thậm chí còn nôn mửa khắp người anh ta, chẳng lẽ anh ấy vẫn muốn tìm tôi, đói đến như vậy sao?

Tôi không trả lời tin nhắn của anh ta nên tìm trên mạng một cửa hàng gần đó mua một chiếc áo sơ mi. Sau khi quần áo được giao đến khách sạn, tôi thay quần áo và bắt taxi thẳng đến công ty.

Khi tôi nộp đơn xin nghỉ việc, HR rất bất ngờ, thậm chí còn cố thuyết phục tôi vài lời. Tôi nhất quyết ra đi, vì chưa đến cuối tháng nên tôi bảo anh ta trừ đi số tiền chưa đến hạn. Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn lãng phí thời gian nữa. Tôi đã ở lại đây vì Lương Chi Đình, nhưng bây giờ thì sao?

Cút con mẹ nó hết cho tôi.

Công ty gần đây không có nhiều việc, đơn hàng trong tay tôi đều đã hoàn thành, không còn vấn đề gì. Bộ phận nhân sự đã cố gắng báo cáo, sếp sảng khoái đồng ý cho tôi từ chức, nhanh như cách anh ta muốn tôi cuốn gói đi ngay lập tức.

Nhân viên nhân sự đưa cho tôi tờ đơn xin thôi việc: "Tháng sau tiền lương sẽ được chuyển vào thẻ của anh".

Tôi gật đầu rồi rời đi thu dọn đồ đạc.

Trên bàn của tôi chẳng có mấy thứ. Tôi đóng gói một hộp carton nhỏ rồi dọn sạch nó. Việc tôi từ chức không ảnh hưởng gì đến các đồng nghiệp trong công ty. Họ vẫn ăn uống và đi làm công việc của mình như bình thường. Tôi ôm chiếc hộp bìa cứng nhỏ của mình, lặng lẽ bước ra khỏi cửa công ty.

Khi bước đến quảng trường ở tầng dưới, tôi ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao chót vót phía sau, ánh nắng chói chang khiến nhãn cầu nhức nhối. Thời tiết đẹp nhưng tôi không có ý định tận hưởng nó.

Sáu năm sống dưới bóng Lương Chi Đình trôi trong nháy mắt, bây giờ tôi mới hiểu, thời gian của tôi đã dừng lại từ lâu, tôi vẫn còn bị mắc kẹt bên ngoài sân bóng rổ sáu năm trước, ôm chặt lấy một mảnh vỡ giấc mơ vô ích cho đến khi Lương Chi Đình cứng rắn thô lỗ đánh thức tôi, khiến tôi nhìn rõ hiện thực. Đáng lẽ tôi phải biết, cuộc đời tôi đã được định sẵn là không đạt được gì cả.

Ngồi bên đài phun nước một lúc lâu, tôi nghĩ về tất cả những nơi tôi có thể đến. Nơi duy nhất có thể đáp ứng sự tồn tại của tôi là căn nhà thuê của tôi.

- -Trong nhà còn có một củ khoai tây nóng bỏng tay nữa.

Tôi cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, tự khinh mình sao bây giờ lại thiếu quyết đoán như vậy.

Tại sao tôi lại khiến mình xấu hổ đến thế?

Khoai tây dù có nóng thế nào thì nó vẫn chỉ là khoai tây mà thôi! Huống chi nó là vì tôi sinh ra, tôi là chủ nhân của nó, bây giờ lại sợ nó? Chẳng lẽ vì thế mà không về nhà sao? Buồn cười, tôi là một người trưởng thành, sao có thể không chống lại được?!

Tôi đứng dậy chuẩn bị về nhà. Một chiếc ô tô thể thao đậu bên đường, một người đàn ông mà ngay cả khi hóa thành tro tôi cũng nhận ra bước ra khỏi đó.

"Nam Lê!"

Lương Chi Đình đóng cửa xe lại, chạy về phía tôi, nở nụ cười ôn hòa đứng trước mặt tôi hỏi: "Anh tìm thấy em rồi, tối qua em đi đâu vậy? Em say quá nên không trả lời cuộc gọi của anh đi. Anh lo lắng cho em lắm, lần sau không thể làm như vậy nữa."

Tôi không nói gì nhìn thẳng vào mặt anh ta.

Anh ta liếc nhìn chiếc hộp bìa cứng trên tay tôi, giật mình: "Em... từ chức à?"

Thay vì trả lời câu hỏi của anh ta, tôi nói: "Sẽ không có lần sau đâu".

Anh ta có vẻ bối rối: "...cái gì?"

"Đừng liên lạc với tôi nữa."

Nụ cười của Lương Chi Đình có vẻ hơi cứng ngắc, hỏi: "Đột nhiên xảy ra chuyện gì..."

Tôi ngắt lời anh ta: "Đêm qua không ngủ tôi được, anh không cam tâm à?"

Vừa nói xong, khóe miệng Lương Chi Đình chậm rãi hạ xuống, nụ cười cũng biến mất.

Anh ta vuốt lại tóc mái, nhìn có vẻ lười biếng: "Em không say à?"

Vẻ mặt và giọng điệu của anh ta không giống bất cứ điều gì tôi từng thấy trước đây. Cuối cùng anh ta cũng thôi giả vờ giả vịt.

"Em không thích anh sao?" Anh ta cúi xuống, mặt đối diện với tôi, mắt nhìn chằm chằm vào môi tôi, "Anh tưởng em sẽ vui vẻ làm chuyện đó với anh."

"Anh đã ** bao nhiêu người rồi? Tôi sợ lây bệnh."

Lời nói thô tục của tôi hình như khiến anh ta có chút bất mãn, anh ta khẽ cau mày, khóe miệng nhếch lên: "Anh rất khỏe mạnh, em có muốn thử không? Ngủ với người mình thích sẽ rất vui đấy."

"Anh không sợ Phó Thiến phát hiện sao?"

Anh ta dùng ngón trỏ nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng nói: "Em không nói, anh không nói thì ai biết?"

"Cô ấy thảm thật," tôi lùi lại một bước, tránh những ngón tay của anh ta, "vì đã cưới một người như anh."

"Đừng giả vờ nữa, chúng ta đều là nam, biết rõ đối phương đang nghĩ gì. Loại chuyện này chẳng qua là giữa tôi tình anh nguyện, em chỉ cần có trách nhiệm hưởng thụ là được."

"Xin lỗi, tôi từ chối." Tôi nheo mắt nhìn anh ta, khuôn mặt mà trước đây tôi chưa bao giờ thấy chán, giờ trông thật gớm ghiếc, "Thứ hàng như tôi anh cũng đâu bỏ vào mắt, anh cũng thật cái gì cũng ăn. Tôi thật nghi ngờ anh nhìn thấy con chó cái xinh đẹp trên đường cũng nhào đến **."

Lời nói của tôi lập tức khiến anh ta tức giận, mắng: "Cậu nói cái gì!"

Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi quần, nhấn nút dừng ghi âm trước mặt anh ta.

Anh ta nhìn thấy cử động của tôi lập tức mặt trở nên tái nhợt.

"Nếu anh không muốn Phó Thiến biết anh là thứ gì thì đừng bao giờ lảng vảng trước mặt tôi, cũng đừng làm phiền tôi nữa. Nói chuyện với anh tôi thấy bẩn cả lưỡi."

Lúc tôi quay lại, tôi nghe thấy anh ta dường như đang chửi bới "con khốn", sau đó một lực rất mạnh đánh vào tôi, cánh tay của tôi bị vặn mạnh về phía sau, một tiếng rắc vang lên, tôi đau đến toát cả mồ hôi lạnh. Lương Chi Đình đưa tay giật lấy điện thoại của tôi, tôi nghiến răng nghiến lợi đập thẳng vào mặt anh ta, anh ta ăn đau nên nơi lỏng tay, tôi nhân cơ hội thoát ra, không nói hai lời nhào về phía anh ta làm một trận.

Động tĩnh của chúng tôi nhanh chóng thu hút những người từ các quán ven đường chạy ra xem. Có người dùng hết sức kéo chúng tôi ra. Ở ngoài có rất nhiều người biết anh ta, vì muốn giữ hình tượng nên anh ta ra đòn còn giữ sức, nhưng tôi lại không giống, tôi vốn là thứ u ám lập dị, tôi còn sợ ai chứ?

Bình thường tôi không thể đánh lại anh ta, nhưng bây giờ khi thời gian và địa điểm thích hợp, tôi đấm đến sướng tay.

Cuộc đnahs nhau bạo liệt, bạo đến đồn cảnh sát.

Tôi động tay, Lương Chi Đình cũng động tay, đương nhiên anh ta sẽ không nói ra nguyên nhân thực sự của cuộc đánh nhau, nên sự việc cuối cùng cũng được xếp vào loại tranh chấp thông thường.

Khi Phó Thiến đưa Lương Chi Đình đi, khuôn mặt của Lương Chi Đình bị bầm tím. Cô ấy trừng mắt nhìn tôi như thể cô ấy trách tôi đã đánh chồng cô ấy quá nặng. Cô ấy muốn tiến tới tranh luận với tôi nhưng Lương Chi Đình ngăn cô ấy lại. Anh ta nói: "Quên đi", giả vờ rộng lượng không thèm tranh chấp với tôi. Tôi cười lạnh trong lòng, chắc anh ta sợ tôi vạch trần anh ta đây mà.

Nếu một ngày nào đó Phó Thiến biết được chồng mình là người như thế nào, chắc chắn cô ấy sẽ ghét tôi vì đã quá nhân từ.

Sau cả buổi chiều ở đồn cảnh sát, lúc tôi về đến nhà thì trời đã tối.

Lúc mở cửa, tôi chỉ sợ hãi một giây, sau đó biến thành trạng thái sao cũng được. Cuộc chiến với Lương Chi Đình đã hoàn toàn bộc lộ bản chất xấu xa của tôi, dù sao thì bây giờ tôi chỉ có một mình, chẳng còn gì ngoài mạng sống, vậy thì tôi còn sợ gì nữa? Anh nếu như không thể giết tôi, vậy thì tôi sẽ giết anh.

Sau cánh cửa, huyền quan trống rỗng không có gì cả, trong phòng yên tĩnh.

Tôi bước vào phòng ngủ. Ổ khóa trên tủ vẫn còn nguyên như trước. Điều tôi tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra.

Tôi mở khóa, mở tủ ra, nó vẫn ở nguyên vị trí, cuộn tròn trong tủ. Vết máu trên má đã khô từ lâu, để lại vết nước đỏ sậm và méo mó.

Trước đây, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ ghét khuôn mặt của Lương Chi Đình.

Quá tức giận, tôi túm tóc nó lôi ra khỏi tủ, đẩy nó xuống đất.

Đối mặt với khuôn mặt của nó, tôi hít một hơi thật sâu và đấm thật mạnh vào nó.

Con đĩ?

Cú đấm này đến cú đấm khác, rõ ràng là tôi rất mạnh, nhưng nó không giống con người, những nắm đấm không thể để lại vết bầm tím nào trên mặt nó. Tôi càng đấm càng bực bội.

Tôi ngừng lãng phí năng lượng của mình với nó, đá vào mặt nó, đẩy mặt nó sang một bên.

Tôi điên cuồng xé những bức ảnh của Lương Chi Đình treo trên tường phòng ngủ, xé thành từng mảnh, tôi đập vỡ khung ảnh, vứt hết khăn tay và nước hoa trên bàn cạnh giường ngủ.

Sau khi trút giận, phòng ngủ trở nên bừa bộn. Bức tường trần lộ ra ngoài, mặt đất phủ đầy những mảnh ảnh vụn, mảnh thủy tinh sắc nhọn bắn tung tóe khắp sàn nhà.

Tôi nhìn chằm chằm vào mảnh rác lớn nhất trên sàn, bước tới, giẫm lên mặt nó, hận không thể đập đầu nó xuống sàn, lạnh lùng nói: "Đồ chó chết, anh mới là con đĩ."