Con Rối - A Ly Thố

Chương 18: Nó biết điểm yếu của mình




Giọng nói của nó không vì tiếng kêu chói tai của đồng hồ báo thức mà ngừng lại, sự phẫn nộ của tôi với nó mà nói là thêm dầu vào lửa, thêm sương lên tuyết, khiến mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.

Cánh cửa tủ mỏng manh không ngăn được âm thanh của nó, từng chữ từng chữ như một cái dùi đâm vào màng nhĩ tôi.

Không thể chịu đựng được âm thanh chói tai này nữa, tôi chân trần lao ra khỏi giường, đá vào cửa tủ vài cái: "Im ngay!"

Cánh cửa tủ liên tục rung lên như sắp vỡ ra, hai ngón tay của nó lại, con mắt lại hiện ra giữa khe hở, quan sát mọi biểu cảm ẩn trong bóng tối của tôi.

Cú đá của tôi cuối cùng cũng làm nó im lặng.

Âm thanh duy nhất còn sót lại trong căn phòng yên tĩnh là hơi thở không thể kiểm soát được của tôi, luồng không khí lạnh lẽo mà tôi hít vào phổi xé toạc cổ họng, khiến tôi vừa đau vừa ngứa.

Hồi lâu, khi tôi tưởng nó đã dừng lại, nó lại lên tiếng: "Bảo bối", giọng nói của nó bình tĩnh không chút cảm xúc, nó hỏi tôi: "Em giận à?"

Tôi đương nhiên là tức giận rồi. Là nên tức giận mới phải, nhưng có một thứ cảm xúc không rõ thiêu đốt trong máu, trong não tôi, vượt xa nỗi tức giận, tôi không cách nào nhận ra nó, chỉ biết đại khái là một thứ rất đáng sợ, đợi đến khi tôi hiểu rõ thì thứ cảm xúc kinh khủng này đã đủ hủy hoại mọi thứ của tôi.

Không nhận được câu trả lời từ tôi, nó gọi đi gọi lại, mấy tiếng thân mật "bảo bối" lúc này đối với tôi chẳng có chút ấm áp nào cả.

Tôi thực sự muốn nó im miệng.

Tôi không muốn nghe âm thanh của nó nữa.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì cả đêm tôi sẽ không ngủ được mất.

Tôi cáu kỉnh cắn môi dưới khô khốc, lập tức tôi ngửi thấy mùi máu thoang thoảng. Cảm giác nhói nhẹ trên môi khiến tôi tỉnh táo lại, nghĩ ra giải pháp. ---Nếu nó không muốn tự mình im lặng thì phải dùng vũ lực để nó im lặng.

Tôi lấy chìa khóa và mở tủ, mở cửa mạnh đến nỗi luồng gió thổi bay tóc tôi. Trong tủ nó duy trì tư thế quỳ, ngước nhìn tôi. Tôi tránh khỏi ánh nhìn của nó, trong chớp mắt, tôi cúi xuống nhanh chóng chạm vào phía sau tai con rối, cố gắng nhấn nút nguồn của nó.

Tôi vốn nghĩ tốc độ của mình đã rất nhanh, nhanh đến mức không có động tác thừa, trong vài giây tôi đã chạm vào nút tròn, cổ tay đột nhiên đau nhói đến hít một hơi, suýt chút nữa là hét lên thành tiếng.

Năm ngón tay con rối như một cái còng sắt siết chặt quanh cổ tay tôi, khiến tôi không thể cử động, tiến thoái lưỡng nan, tay tôi bị mắc kẹt trong không khí.

"Buông ra." Tôi lạnh lùng mắng.

Nó không những không buông lỏng, ngược lại càng siết chặt.

Đây không phải là lần đầu tiên.

Trước đây nó cũng từng như vậy, tôi muốn ấn nút nguồn của nó, nó cũng tránh được.  Lúc ấy tôi không để chuyện này trong lòng, cứ nghĩ là trùng hợp, tình huống bây giờ khiến phỏng đoán trước đây lộ khỏi mặt nước khiến tôi không thể không tin.

Nó cố tình tránh, không cho tôi nhấn nút tắt nó.

- --Nó biết điểm yếu của mình.

Suy đoán này quá kinh khủng đến nỗi lưng tôi lập tức toát ra một lớp mồ hôi, cảm giác lạnh thấm sâu vào từng tế bào thần kinh trong nội tạng.

Cuối cùng tôi cũng biết cảm xúc tôi đã vô thức bỏ qua kia là gì.

Là sự sợ hãi.

Tôi sợ con búp bê trước mặt này.

"..."

Tôi? Sợ hãi?

Hoang đường.

Tôi là chủ của nó, nó chỉ là con chó dưới chân tôi, sao tôi phải sợ nó chứ? Vớ vẩn.

Trong lòng tôi tự khích lệ, rõ ràng khích lệ đến rất sung sức, nhưng tay lại không có chút sức lực nào. Tôi muốn thử mắng nó, nhưng yết hầu trượt lên xuống vài lần vẫn không thể phát ra âm thanh.

Không, không thể như thế được. Nói trắng ra thì nó chỉ là một con rối được làm từ mấy loại vật liệu, chẳng qua chỉ khó tìm hơn mấy con búp bê bán trong cửa hàng một chút mà thôi, đúng vậy, không sai, bản chất nó chỉ là một thứ đồ chơi.

Một món đồ chơi sao có thể suy nghĩ?

Đúng rồi, thầy chế rối kia, thầy chế rối từng nói, anh ta đã nói gì nhỉ...

"Đừng điểm mắt cho nó."

Nó sẽ sống dậy.

"..." Trong giây lát, mắt tôi tối sầm, lông tơ toàn thân dựng đứng.

Không cần nhìn vào gương tôi cũng biết mặt mình lúc này có lẽ tái nhợt như người chết.

Một tiếng động chói tai vang lên bên tai, tôi buộc phải giằng mình ra khỏi cơn hoảng loạn. Tim tôi đập nhanh đến mức khiến tôi sắp ngất đi, tôi đưa ánh mắt về phía gương mặt nó, cuối cùng đóng băng trên đôi mắt nhân tạo kia.

Nó đang nhìn tôi.

Nó nắm chặt lấy cổ tay tôi, từ từ bò ra khỏi tủ. Tấm cửa bị nó đẩy ra, chiếc ổ khóa treo trên đó rơi xuống đất kêu leng keng. Tôi liếc nhìn nó, nó cũng cúi đầu xuống, sau đó giẫm lên ổ khóa rồi đá thẳng vào dưới gầm giường, đến một nơi mà tôi và nó đều không thể nhìn thấy.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Nó đứng trước mặt tôi, giống như một ngọn núi không thể vượt qua, tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, khí thế yếu đi phân nửa nhưng tôi vẫn nhìn thẳng vào nó như trước, không muốn bị rơi vào thế hạ phong.

"Bảo bối," nó buông cổ tay tôi ra, vòng tay qua eo tôi, đặt những nụ hôn như lông hồng lên một bên mặt tôi, nói những lời khiến tôi lạnh gáy, "Anh yêu em."

"Đừng tức giận."

Rõ ràng là tôi nhốt nó trong tủ, nó lại không có một lời oán trách, như chuyện này chưa từng phát sinh.

Tôi để nó ôm không động đậy, đầu gối lên bờ vai nó, liếc nhìn cái nút nguồn kia.

Chỉ cần ấn nó, mọi khó khăn bây giờ của tôi sẽ được giải quyết.

Vấn đề là, làm sao để nó bớt phòng bị...

"Á!"

Đương lúc tôi đang suy nghĩ, cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, bị con rối ôm eo bế lên. Đầu ngón chân rời mặt đất, tôi phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ nó, tránh để mình bị ngã xuống, không ngờ rằng thứ đồ này ôm rất vững, tôi thậm chí còn chưa cảm nhận được mấy chuyển động đã bị nó bỏ xuống giường.

Tôi nhớ lần đầu tiên tôi lấy nó ra khỏi vali, trọng lượng cơ thể của nó vẫn nằm trong phạm vi mà tôi có thể kéo được, nhưng bây giờ nó có thể ôm được một người đàn ông trưởng thành một cách vững vàng. Với trọng lượng trước kia của nó, không thể nào nhấc tôi lên được, kể cả có thể cũng không nhẹ nhàng như thế.

Sức mạnh của nó tôi không thể phản kháng, có lẽ trong khoảng thời gian tôi không để ý kia, cơ thể nó xảy ra biến hóa, thể trọng tăng lên.

Nhưng...có thể sao? Tôi vẫn luôn xem lời nói kia của thầy chế rối như một câu đùa. Làm sao trên đời lại có thể xảy ra chuyện hoang đường như vậy được?

Sau khi đặt tôi lên giường, nó cũng bò đến cạnh tôi rồi nằm xuống, mặt đối mặt ôm tôi vào lòng, là tư thế mà chúng tôi thường ngủ hàng đêm.

Tôi nằm trong vòng tay nó tâm loạn như ma, suy nghĩ hỗn loạn, tôi không cố nhét nó lại trong tủ nữa, không muốn nghe thêm bất kỳ tiếng động khó chịu nào.

Tôi để nó ôm mình, mắt đảo quanh cơ thể nó, cố gắng nghĩ ra giải pháp. Tôi muốn tắt công tắc của nó, nhưng đôi mắt của nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nhất cử nhất động của tôi đều không thoát khỏi ánh mắt của nó.

Nó không phải là con người, sẽ không mệt mỏi hay buồn ngủ, nhưng tôi thì sẽ.

Nằm trên giường không bao lâu, mí mắt của tôi càng lúc càng nặng trĩu, chẳng mấy chốc tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến tôi tỉnh giấc. Tôi từ trong giấc mộng hừ một tiếng, không chịu nổi ánh sáng chói mắt này, khóe mắt chảy ra chút nước mắt, tôi nhắm tịt mắt, cau mày muốn trốn, đúng lúc này, một mảnh bóng râm chắn đi ánh nắng chói chang trước mắt tôi, khiến tôi dễ chịu hơn nhiều.

Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của con rối trước mặt. Lòng bàn tay của nó đang che mắt tôi, một mảng nắng ấm áp vừa vặn rơi xuống mu bàn tay nó.

Nó che nắng cho tôi.

Vốn là một buổi sáng ấm áp, một cử chỉ ân cần, nhưng khi nhìn thấy, trí nhớ lại ùa về, tôi nhớ lại tất cả những gì xảy ra tối qua, nụ cười vừa mới treo nên một nửa trên khóe miệng tôi lập tức cừng lại rồi chậm rãi rơi xuống.

Tôi đứng dậy vệ sinh nó cũng đi theo tôi, trông có vẻ so với lúc trước không có gì khác biệt.

Nhưng căn bản không giôngs.

Tôi thay quần áo, nó như thường lệ tiễn tôi ra cửa, ngón tay tôi chạm vào tay nắm cửa, sao cũng không đẩy cửa ra ngoài được.

Nó sẽ đi ra ngoài.

Nếu tôi không ở nhà, nó sẽ đi ra ngoài.

May mắn hôm qua Lương Chi Đình không phát hiện ra, nhưng vận may này làm sao ngày ngày đều có?

Tôi không thể để nó ở nhà một mình được. Ít nhất, không nên để nó ở trạng thái "tỉnh". Vấn đề là... làm sao để nó ngủ được.

Tôi quay lại và đối mặt với nó.

Nó hơi nghiêng cổ, thấy tôi đột nhiên quay lại, nó gọi tôi: "Bảo bối?" Chắc nó tò mò tại sao tôi lại đi ra ngoài mà đột nhiên quay lại.

Có rồi.

Tôi tiến lên vài bước, ôm nó, nâng cổ lên nói: "Hôn."

Nghe xong, nó ngoan ngoãn cúi đầu hôn tôi. Lòng bàn tay tôi trượt lên từ thắt lưng, vòng qua cổ, dùng ngón tay ôm lấy gáy nó, khiến nụ hôn sâu hơn.

Tôi mơ hồ thúc giục nó, yêu cầu nó hành động quyết liệt hơn.

Nó ngoan ngoãn tuân theo. Hôn như vậy một lúc, tôi cũng có chút không kiểm soát được mà trầm mê, nhớ đến mục đích của mình, tôi ép mình phải tỉnh táo trở lại, cuối cùng cũng đợi đến thời cơ thích hợp, tôi vòng ra sau tai nó, dứt khoát ấn xuống.

Rè——Âm thanh của dòng điện vang lên, vật to lớn trước mặt tôi giống như một cái máy bị tắt nguồn, đột nhiên ngã nhào xuống đất.

Sau tiếng động lớn, tôi cúi đầu xuống, thứ trên sàn nằm bất động, không phản nghịch tôi nữa.

Ngón tay và môi tôi run rẩy, choáng váng một lúc, tôi bật cười thành tiếng.

Thành công rồi.

Tôi kéo cánh tay nó và nhấc nó lên, vừa nhấc tay tôi không khỏi ngạc nhiên.

Nó đã nặng hơn rất nhiều. Suy đoán của tôi ngày hôm qua là chính xác.

Nó vô thanh vô tức thay đổi, chỉ là tôi không phát hiện ra mà thôi.

Tôi tốn hết sức kéo nó nhét vào tủ, mệt đến toát cả người mồ hôi. Nếu ban đầu lúc người giao hàng mang con rối nặng như hôm nay, một mình tôi sẽ không bao giờ có thể kéo nó từ chân tòa nhà lên tầng sáu.

Tôi không lãng phí quá nhiều thời gian, tôi nhanh chóng chạm vào mí mắt của nó, cố gắng lôi hai nhãn cầu bên trong ra.

Nhưng khi tôi mở khóe mắt của nó ra, những gì tôi nhìn thấy khiến tôi dựng tóc gáy. Nhiệt độ xung quanh cơ thể tôi giảm mạnh, như thể tôi bị dội một xô nước đá lên đầu, răng tôi va vào nhau lập cập.

Nhãn cầu nhân tạo đã ăn liền với da của nó, tia máu đỏ tươi, phần thịt đỏ tươi, không cách nào tách rời, giống y như một đôi mắt thực thụ.

Tôi nhận ra một sự thật kinh hoàng.

- --Tôi không thể lấy mắt nó ra được nữa.