Con Rối - A Ly Thố

Chương 16: Đồ thật và đồ giả




Nó càng ngày nói chuyện càng lưu loát.

Tôi không khỏi không thở ra một hơi.

Có lẽ không lâu sau, ngôn ngữ của nó sẽ không khác gì người bình thường, cách duy nhất để phân biệt nó, có lẽ là những khớp nối trên cơ thể.

Mọi chuyện đều diễn ra theo chiều hướng ngày càng tốt đẹp hơn - đúng như tôi mong đợi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, sau nhiều lần do dự, tôi đặt mua kính áp tròng. Từ sau khi bị cận thị tôi luôn đeo kính gọng, kính áp tròng với tôi mà nói không quá thuận tiện, trước giờ chưa từng đeo thử.

Nhưng hôm nay Lương Chi Đình khen đẹp...thì vậy thì tôi thủ một chút, cũng chẳng mất gì.

Một tuần sau, vào trưa thứ Sáu, Lương Chi Đình đột nhiên đến công ty gặp tôi. Anh hỏi: "Ngày mai em có kế hoạch gì không?"

Ngày mai là thứ bảy, hai ngày nghỉ cuối tuần tôi thường rúc ở trong nhà không ra ngoài.

Tôi nói: "Không có kế hoạch gì, có chuyện gì vậy?"

"Bạn anh cho hai vé đi công viên giải trí. Ngày mai em có muốn đi cùng anh không?"

Tôi sững sờ hồi lâu mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

Lương Chi Đình, anh ấy rủ tôi ra ngoài chơi.

Rủ tôi đi chơi?!

Tôi sợ đến mức không thể nói mạch lạc: "Tôi? Tại sao anh lại đi cùng tôi? Anh... Phó, vợ anh không đi sao?" Mới kết hôn không lâu, muốn ra ngoài chơi cũng nên cùng Phó Thiến đi mới phải,  sao anh ấy lại nghĩ đến việc rủ tôi? Mặc dù được cùng anh đi chơi tôi rất vui, nhưng hành động này của anh làm tôi không khỏi suy nghĩ.

"Phó Thiến có việc phải làm ngày mai không đi được, anh nghĩ không nên lãng phí vé nên tới đây hỏi em." Anh dừng lại ở đây nói: "Nếu không muốn thì quên đi. Anh đi tìm người khác."

Khi nghe anh nói muốn tìm người khác, đầu óc tôi quay cuồng, miệng nhanh hơn não, tôi buột miệng: "Tôi đi!"

Tôi sợ một giây tiếp theo Lương Chi Đình sẽ hối hận.

Lương Chi Đình cười nói: "Được, chín giờ ngày mai anh tới đón em."

"Được......"

Sau khi hẹn với Lương Chi Đình, suốt buổi chiều tôi không tập trung nổi, sau khi về tôi lục tung tủ quần áo chuẩn bị đồ cho ngày hôm sau, đi đi lại lại trước gương mấy hồi, thay đến mười mấy bộ quần áo, nhưng làm sao cũng không thấy vừa lòng.

Quần áo trên giường chất thành một ngọn núi nhỏ, con rối vẻ mặt ngây thơ vô tội ngồi sau đống quần áo.

Tôi thở dài, dang tay dang chân nằm xuống sàn.

Tôi ngu ngơ đồng ý lời mời của Lương Chi Đình, chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai sẽ ở bên anh ấy cả ngày, tim tôi liền lo lắng đến mức đập liên tục.

Tôi nằm liệt dưới đất bất động hồi lâu, chắc con rối tưởng tôi sắp ngủ ngay tại chỗ nên lặng lẽ bò ra khỏi đống quần áo, nằm xuống cạnh tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào nét mặt của nó, đột nhiên hưng phấn, nắm lấy cánh tay của nó kéo lên, chỉ vào núi quần áo: "Tao mặc cái nào thì đẹp?"

Nó mở miệng: "Đều..."

"Không cho phép nói đều đẹp!"

"..." Nó im lặng hai phút, dùng ngón tay lục lọi đống quần áo, móc ra một chiếc áo phông trắng rồi kéo đến trước mặt tôi. Tôi nhặt lên, mở quần áo ra, lẩm bẩm: "Liệu có đơn điệu quá không?"

Lòng bàn tay nó đặt lên đầu gối tôi, nó nói: "Đẹp," nó cúi xuống hôn lên môi tôi, giọng trầm trầm và đều đặn, âm thanh rõ ràng: "Bảo bối, đẹp lắm."

Dù sao thì tôi cũng không chọn được, vậy nên tôi trực tiếp mặc bộ nó chọn cho mình.

Cả đêm tôi không ngủ nổi, sáng hôm sau tôi dậy lúc bảy giờ để chuẩn bị. Kính áp tròng tôi mua đã có từ lâu, tôi mở hộp ra, lấy hết can đảm đeo tấm kính mỏng vào mắt. Đây là lần đầu tiên tôi đeo thứ này không có kinh nghiệm, nhãn cầu cũng mí mắt không nghe mệnh lệnh, làm sao cũng không bỏ vào nổi, hành hạ tôi đến mức nước mắt đầy mặt, nhãn cầu sau hơn một tiếng bị tôi ép mở to, trong mắt xuất hiện đầy tơ máu.

Sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, tôi soi gương, cảm thấy bộ dáng bây giờ của mình rất kỳ quái, cái "đẹp" mà Lương Chi Đình nói chắc hẳn hảm lượng nước hơi cao. Có điều đeo cũng đã đeo rồi, bây giờ bát tôi tháo xuống, vậy là bõ công tôi vất vả hơn một tiếng đồng ồ sao?

Đương lúc tôi đang do dự thì Lương Chi Đình nhắn tin tới, nói rằng anh đã đến ngã tư dưới lầu, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, vội vàng thay giày chuẩn bị ra ngoài.

Con rối theo tôi đến lối vào, bất ngờ thốt lên hai từ: "Thứ bảy".

Thứ bảy? Thứ Bảy gì? Tôi đang ngồi dưới đất buộc dây giày, một giây sau hiểu được: "Ừ, hôm nay là thứ bảy."

"Thứ bảy, không làm việc." Nó ngồi xổm xuống, nhìn tôi hỏi: "Đi đâu?"

Trong đầu tôi chợt lóe lên một cảm giác kỳ lạ, lại không thể bắt được ý nghĩ kia, vội vàng đi, nghĩ cũng không nghĩ, mở miệng nói đại: "Hôm nay tao phải tăng ca."

Nó không nói nữa.

Thay giày xong, tôi mở cửa rời đi, nghe thấy nó nhàn nhạt nói: "Về sớm nhé."

Là một từ nó vừa học được.

Tay đang đóng cửa của tôi sững lại, khóe miệng tôi cong lên, lao tới hôn lên miệng nó: "Biết rồi, đợi tao về nhà nhé."

Sập.

Cánh cửa đóng lại.

Xe của Lương Chi Đình dừng bên đường, tôi ngồi vào ghế phụ, khi thắt dây an toàn phát hiện anh luôn nhìn chằm chằm vào mình. Tôi theo thói quen đẩy kính trên sống mũi, phát hiện trên mũi trống trơn. Đúng rồi, hôm nay tôi đeo kính áp tròng.

Tôi khó chịu cúi đầu xuống, như thể dưới mông có đinh.

Lương Chi Đình mỉm cười vuốt mái tóc xõa xuống trước trán tôi nói: "Trông đẹp lắm."

Tôi mím môi, trong miệng tràn ngập mật ngọt.

Đây là lần đầu tiên tôi đến công viên giải trí, còn đi cùng người mà tôi đã thích từ lâu. Sau khi vào khu vui chơi Lương Chi Đình luôn rất quan tâm tôi, ăn hoặc chơi đều chiều theo sở thích của tôi, tôi chơi rất tận hứng. Giữa đường nghỉ giải lao, anh mua cho tôi một chiếc băng đô tai thỏ từ một quầy hàng rong, đeo lên đầu tôi, nói: "Mắt em đẹp lắm, sao em cứ lấy tóc che đi thế? Thật lãng phí."

Ở bên anh, tôi dường như luôn được khen ngợi.

Sau khi mua băng đô, anh lấy ra một chiếc Polaroid và chúng tôi cùng nhau chụp ảnh. Trong ảnh, anh mỉm cười rạng rỡ, tôi ở bên cạnh anh, chân tay cứng ngắc, khóe miệng cố kéo lên một nụ cười, có chút dè dặt, nhưng không khí giữa chúng tôi cũng có thể coi như hài hòa.

"Em có thích nó không?"

Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, hỏi.

Tôi gật đầu: "Thích."

"Vậy tặng nó cho em."

Cầu còn không được, đem bức ảnh nhét vào túi nói: "Vậy được."

Tất cả những việc tôi và anh làm hôm nay, giống như đang hẹn hò vậy.Khu vui chơi các cặp tình nhân cũng không ít, nói không chắc sẽ có người tưởng chúng tôi là một cặp.

Tôi bí mật ảo tưởng. Ảo tưởng lại không phạm pháp.

Khi đang xếp hàng chờ đi chèo thuyền dài với anh, điện thoại của anh reo vài lần, tôi tình cờ nhìn thấy anh nhập mật khẩu mở khóa để mở màn hình. Là 0427.

Tôi thề với trời lần này tôi không cố ý nhìn trộm.

Lương Chi Đình dường như đang nhắn tin cho ai đó, anh ấy gõ rất nhanh, tôi không biết anh đang nói về vấn đề gì, chỉ có thể nhìn thấy mấy dòng chữ xanh bay rất nhanh trên màn hình.

Trước khi anh ấy bắt gặp tôi đang nhìn trộm màn hình, tôi lặng lẽ quay đi.

Chơi được một ngày, buổi tối Lương Chi Đình đưa tôi về, thuận tiện đưa tôi đi ăn tối, vì vậy đợi khi anh thả tôi đến ngã tư khu dân cư thì đã hơn mười giờ tối.

Tôi cảm ơn anh ấy rồi bước ra khỏi xe, cũng không hiểu sao anh lại đi theo tôi xuống.

Tôi sửng sốt, Lương Chi Đình nói: "Đã muộn rồi, anh đưa em về."

Tôi nuốt nước bọt nói: "Không sao đâu. Tôi là đàn ông, có thể xảy ra chyện gì cơ chứ? Đã muộn rồi, anh nên về nhanh chóng nghỉ ngơi đi."

"Được."

Anh chợt mở rộng vòng tay ôm lấy tôi. Tôi bị anh ôm, cả người tê dại: "Lương..."

Giọng của Lương Chi Đình vang lên bên tai tôi: "Giữa bạn bè ôm nhau khi tạm biệt là phép lịch sự cơ bản."

Tôi nghiến răng nghiến lợi không dám đặt tay lên người anh, chỉ có thể tiếp tục bám chặt vào đường may quần của mình.

Là vậy ư? Mấy lần gặp trước đây cũng không thấy anh cư xử như vậy. Anh nói tạm biệt thì phải ôm, tôi cũng không tiện từ chối. Nhưng cái ôm này...

Cái ôm này có vẻ hơi lâu.

Lâu đến mức tôi không thể không so sánh.

Nụ cười của Lương Chi Đình rất "có tình người", cơ thể anh ấm áp, anh là vầng trăng sáng cao quý trên bầu trời, là thứ không thể với tới, tôi tận lực vươn tay sờ lên, hóa ra lại là một mnagr ấm áp.

Nhưng thứ trong nhà tôi lại lạnh lẽo, không có nhiệt độ cơ thể ấm áp, làn da cũng không mềm mại như của Lương Chi Đình, mặc dù nó có thể đi lại, giờ đây cũng học được cách nói chuyện, nhưng học có giống như thế nào, ngữ điệu vẫn không giấu nổi sự cứng nhắc, sẽ nghe ra được sự khác biệt giữa máy móc và con người, ngữ pháp nó dùng cũng mang vẻ dị quái. Nó còn không biết khống chế sức mạnh, không lưu loát như Lương Chi Đình, mỗi lần nó ôm tôi tay đều rất dùng lực, luôn khiến tôi đau đớn.

Rõ ràng nó được làm theo mẫu của Lương Chi Đình, nhưng hàng thật với hàng giả, chỉ cần nhìn cũng sẽ phân biệt được.

Hai người họ khác hoàn toàn nhau.

Tôi để Lương Chi Đình ôm vào lòng, ánh mắt tôi tình cờ lướt qua vai Lương Chi Đình. Lúc này, khi tôi nhìn thấy thứ gì đó ở phía xa, con ngươi đột nhiên co lại, ở cuối con phố phía ngoài tiểu khu, có một cái bóng quen thuộc đang đứng.

Nó cực kỳ cao, trên người mặc bộ quần áo tôi mua cho nó. ---Con rối của tôi đã ra khỏi nhà, như không có người mà ra khỏi tiểu khu, hoàn toàn không che đậy đứng dưới ánh đèn.

Tôi thậm chí không biết nó đã đứng đó bao lâu.

Tôi sợ đến mức tim gần như ngừng đập, máu lập tức lạnh buốt từ đầu đến chân.

Nó nhìn thấy tôi và Lương Chi Đình đang ôm nhau.

Một giây sau, nó dường như không thể hiểu được cảnh tượng này, đầu chậm rãi nghiêng sang một bên, giống như một con chó nhà ngửi thấy mùi của những con chó hoang khác trên người chủ, liền chuẩn bị nhe nanh nhọn mà cắn.

Nó nhấc chân lên và bước từng bước về phía tôi.

Một tiếng nức nở hoảng loạn thoát ra khỏi cổ họng tôi.

"Sao vậy?" Lương Chi Đình nghe thấy tôi ồn ào liền buông tôi ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Lê (trên đầu hiện chữ đỏ): Nguy!