Công Nam ngơ ngác nhìn điện thoại đã bị ngắt kết nối, đợi đến khi lấy lại được tinh thần, cậu mới gấp gáp gọi điện lại cho Bảo Đức, thế nhưng đầu bên kia điện thoại đã truyền tới tín hiệu máy bận.
Trong lúc cậu vẫn còn chưa định hình được mình sẽ làm gì tiếp theo thì một cuộc gọi nữa lại gọi vào máy cậu, đây là một số điện thoại lạ, Công Nam nhăn mày lại, trước giờ cậu rất ít khi đưa số điện thoại của mình cho người khác.
Hầu như những ai có số điện thoại của cậu đều là người mà cậu quen biết, vậy lần này là ai gọi tới cho cậu đây?
Công Nam do dự một hồi cũng bắt máy lên nghe.
\- A lô? Ai vậy?
Đầu dây bên kia truyền tới giọng cười của một người đàn ông, người nọ nói:
\- Mới đó mà đã quên anh rồi sao? À mà cũng đúng, trước giờ người liên lạc với cậu luôn là biên tập viên mà, ha ha ha nếu vậy anh xin tự giới thiệu anh là Martin, người đại diện của Webtoon, lần này anh gọi điện tới là muốn chúc mừng cậu đã thắng giải cuộc thi truyện tranh quốc tế vừa rồi, trong thời gian tiếp theo có lẽ chúng ta sẽ còn hợp tác!
Tút tút tút!
Martin: !
Sau khi cúp máy, Công Nam lập tức thở ra một hơi, thời buổi này dạng lừa đảo gì cũng có, bây giờ còn dám giả mạo người đại diện của một công ty lớn để lừa gạt cậu nữa chứ, thật quá đáng mà!
Lúc này, Trường Quân vẫn còn ngồi ở bên cạnh cậu, thấy biểu cảm của cậu cứ đổi tới đổi lui, bèn hỏi:
\- Sao vậy?
Công Nam bĩu môi, nói:
\- Lúc nãy Bảo Đức gọi tới nói em đoạt giải truyện tranh quốc tế gì đó, nhưng em đâu có tham gia cuộc thi nào đâu, còn nữa, có một người giả mạo người đại diện của Webtoon gọi tới nói muốn hợp tác với em, anh coi có vô lý khó hiểu không chứ.
Trường Quân nghe xong bỗng nhiên bật cười, sau đó anh đưa cho cậu xem điện thoại của mình.
\- Anh nghĩ Bảo Đức không báo tin tức khống đâu, em đọc đi.
Công Nam nghi hoặc cầm điện thoại lên xem, trên màn hình hiển thị một tin tức về cuộc thi truyện tranh quốc tế lần thứ năm, mà tiêu đề lại là "Việt Nam lần đầu thắng giải vàng cuộc thi truyện tranh quốc tế".
Công Nam khẽ liếc Trường Quân một cái rồi tiếp tục lướt xuống dưới bài đọc, sau đó cậu nhìn thấy tên mình trên bài báo, hai mắt của cậu lập tức trợn to.
Cái này! Không thể nào!
Nếu tên trùng tên thì có thể nói cho qua được, nhưng rõ ràng tên tác phẩm đoạt giải là tên bộ truyện tranh cậu đã ký hợp đồng với Webtoon.
Nhưng cậu đã tham gia từ khi nào, sao cậu lại không biết?
Công Nam quay sang nhìn Trường Quân, anh mỉm cười vuốt tóc cậu, nói:
\- Thực sự em chính là người đoạt giải, không giả đâu, tháng trước bên kia có liên hệ với anh, anh đã thay mặt em đăng ký rồi, chưa kịp nói thì em đã xảy ra chuyện.
Công Nam chớp mắt hỏi:
\- Vậy người vừa liên hệ với em thật sự là người đại diện của Webtoon sao?
Nếu là vậy, chẳng phải hành động vừa rồi của cậu rất mất lịch sự rồi sao?
Trường Quân gật đầu, sau đó cười nói thêm:
\- Thực ra suy nghĩ của em cũng không sai, cậu ta thực sự là một tên lừa đảo chính hiệu!
Bên kia, sau khi bị tác giả nhí của mình cúp ngang, Martin sững sờ một lúc, sau khi hoàn hồn định gọi lại thì bỗng nhiên lỗ tai rất ngứa.
Anh ta xoa lỗ tai mấy cái, mắng thầm trong bụng chắc chắn có đứa nào đang nói xấu mình rồi.
\-\-
Báo chí liên tục đưa tin về chiến thắng của Công Nam trên trường quốc tế, thế nhưng lúc này đây mọi người thấy nhiều đã quen, cho nên cũng không còn quá kích động vì tin tức liên quan tới cậu nữa, lúc này trên mạng chỉ còn lại những tiếng than ai oán từ nhóm học sinh.
\- Tác giả của bộ truyện tranh tôi thích lại là idol tôi ngưỡng mộ, thật sự quá hạnh phúc rồi!
\- Người ta học lớp mười đoạt huy chương vàng Olympic toán quốc tế, giải vàng cuộc thi truyện tranh quốc tế, tôi học lớp mười vẫn còn dành Transformer và đồ ăn với em trai, sao giữa người với người lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ.
\- May mà tin tức này không lên tivi nếu không bay luôn bữa ăn tối rồi.
\- Ha ha đúng vậy, cũng may cha mẹ tôi không rành Facebook cho nên không nhìn thấy tin tức này, bây giờ tôi vẫn an tâm chơi game đây.
\- Hai bạn bình luận phía trên chuẩn bị tâm lý đi là vừa, tôi mới thấy tin tức này được đưa lên thời sự 7 giờ rồi, chắc bây giờ cha mẹ đang tìm chổi chà chuẩn bị tặng hai bạn bài ca con nhà người ta đấy.
\- Học hành chưa đủ mệt hay sao mà còn phải gặp cái loại biến thái này nữa, thật muốn chặn đường đập ông này một trận ghê.
\- Hết hè này mình sẽ được vào Quang Huy học rồi, đến lúc đó có thể học chung trường với Idol, thật là vui quá đi!
!
Công Nam không hề biết mình đã cướp lấy vô số bữa ăn và tiền tiêu vặt của học sinh, lúc này, cậu không hề hào hứng khi vừa nhận được một giải thưởng từ trên trời rơi xuống, mấy chuyện như xuất bản, hợp tác, cậu đều lấy lý do chưa đủ tuổi mà nhờ Trường Quân xử lý rồi.
Tất nhiên vì không muốn bạn trai nhỏ phiền não bởi mấy chuyện nhỏ này cũng như có thể có thời gian ở bên cạnh ôm ấp cậu, Trường Quân lại đẩy hết chuyện cho trợ lý đi làm, mà sau khi nhận được lệnh của sếp, trợ lý lập tức khóc ròng, lãnh một đầu lương làm hai công việc, quả nhiên bóc lột là sở trường của người làm chủ mà.
Lại nói, điều khiến Công Nam lo lắng và bực mình nhất bây giờ chính là, trình độ tiếng Anh của cậu vẫn còn ở mức học sinh dở, cậu thật sự không hiểu nổi, hơn một tháng nay rõ ràng từ vựng của cậu đã cải thiện hơn rất nhiều, nhưng về phần ngữ pháp thì! Ngữ pháp của tiếng Việt gần như trái ngược lại với tiếng Anh, mà nói thật, thân là người bản xứ, tới giờ cậu vẫn chưa thể nắm rõ được ngữ pháp tiếng Việt, khi nói thì cứ nói khi viết thì cứ viết, nhưng nếu bắt cậu chỉ ra các vế trong một câu dùng từ loại nào thì thà chấm cậu 0 điểm về chỗ quỳ gối còn hơn.
Chính là vì như thế, cho nên cậu mới gặp khó khăn khi học tiếng Anh, từ vựng thì có đấy, nhưng cậu không biết nên ghép vào câu như thế nào mới đúng, nếu chỉ học để giao tiếp bình thường, cậu có thể học thuộc lòng vài câu cơ bản, nhưng mục đích học tiếng Anh của cậu chính là vì để chuẩn bị tiếp xúc với luận văn, cho dù bài luận của cậu có hay có hấp dẫn đến cỡ nào, nếu viết sai câu cú ngữ pháp thì nó cũng chẳng khác gì một đống giấy lộn cả.
Trường Quân không đành lòng nhìn cậu ủ rũ không vui, bèn ôm cậu khuyên nhủ:
\- Thật ra đây là tình hình chung của người Việt khi học ngoại ngữ, từ từ rồi em cũng sẽ học được thôi, có lẽ chậm hơn người khác, nhưng nếu em kiên trì thì không gì là không thể.
Công Nam gật đầu, sau khi nghe anh khuyên nhủ xong, cậu không còn bực bội như trước nữa, đúng vậy, mỗi người đều có một sở trường khác nhau, có lẽ là do cậu học chậm hơn thật, sau này cậu nhất định sẽ dùng 200% công lực để học tập, chắc chắn sẽ có ngày cậu được như nguyện vọng mà thôi.
Sau đó Công Nam lại nghĩ đến nhóm học sinh cũng đang lặn hụp trong mớ ngữ pháp phức tạp giống mình, cậu cảm thấy dường như mình đã cảm nhận được sự đau khổ đối với việc học hành rồi.
Nếu có thể nghĩ ra cách nào đó vừa giúp mình vừa giúp nhóm học sinh trong nước có thể dễ dàng tiếp cận được với ngoại ngữ thì quá tốt luôn.
Suy nghĩ tới đây, trong đầu cậu loáng thoáng nhớ ra hình như lúc trước 001 đã từng nhắc nhở cậu tạo nên cái gì đó để hỗ trợ cho công việc học tập ngoại ngữ của mình thì phải!
A, nhớ rồi!
Hai mắt của công Nam sáng lên, vừa nghĩ là làm, cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho giáo sư Doanh nói mình muốn tới trường Đại học Quốc tế Sài Gòn dự thính, tuy nhiên lần này không phải là đến khoa Toán học dự thính mà là cậu muốn chạy đến khoa công nghệ thông tin.
\-\-
Lời của tác giả: Tui đăng truyện mới rồi, mọi người qua ủng hộ nha, moah~~