Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

Chương 91: 91: Giải Thưởng Từ Trên Trời Rơi Xuống





Sau khi bà Hồng về tới nhà thì lập tức giận đến mệt lã cả người, Thành Tín gấp gáp không chờ được muốn nhìn đoạn video mà Thanh Tâm đã ghi được, lúc này, mặt mày cậu ta trông vô cùng dữ tợn, mắt đỏ sòng sọc.

Cậu ta thật sự rất hận Công Nam, hai vợ chồng ông Tuân bà Liên và kể cả Trường Quân, người mà cậu ta vẫn luôn kính trọng từ trước tới giờ, cậu ta rơi vào hoàn cảnh thế này đều do một tay Trường Quân gây ra, lần này, để cậu ta bắt được thóp ai cũng đừng mong trốn thoát được.

Không đợi Thành Tín hối thúc, Thanh Tâm đã vội vàng mở laptop đã được kết nối với camera mini lên, lúc ba mẹ con đều háo hức chờ đợi được xem bằng chứng có thể khiến gia đình mình xoay người thì trong video hơn một tiếng đồng hồ kia lại chỉ có ảnh chụp được chụp từ phía sau lưng của ba mẹ con.

Bà Hồng sợ hãi la lên, Thành Tín lập tức hiểu ra mình đã bị chơi khăm vô cùng tức giận đập nát máy tính.

Lúc này, con trai cả là Thành Phúc bước vào, trong khi gia đình đang rơi vào tình cảnh bế tắc thì trên mặt anh ta lại treo một nụ cười thân thiện không khác gì ngày thường, anh ta không để ý cơn thịnh nộ của Thành Tín, nói:
\-  Trường Quân đã ra tối hậu thư cho các công ty trong nước cảnh cáo họ không được hợp tác với gia đình chúng ta, con nghĩ ở Việt Nam này không còn chỗ cho chúng ta sống nữa, con muốn cả nhà chúng ta di cư sang nước ngoài sống, con đã liên hệ được người quen ở hãng hàng không bên kia, chúng ta dùng máy bay riêng bay qua đó, anh ta sẽ làm thủ tục nhập cảnh cho chúng ta.

Thành Phúc vừa nói tới đây,  Thanh Tâm  bỗng nhiên đứng phắ dậy, hét lớn:
\- Em không đồng ý, tại sao chúng ta lại phải trốn sang nước ngoài, chúng ta làm vậy chẳng khác nào đang cúi đầu nhận thua đứa con hoang kia, em sẽ không đi đâu cả, tuyệt đối không!
\- Kìa Tâm!
Bà Hồng khó xử nhìn con trai cả sau đó lại quay sang nhìn con gái út, bà ta cũng biết bây giờ ra nước ngoài là sự lựa chọn đúng đắn nhất, nhưng trước giờ con gái út luôn bướng bỉnh không nghe lời ai, bà ta sợ cô ta sẽ bất chấp tất cả ở lại đây, mà bà ta lại không nỡ bỏ con gái lại một mình, vì thế quay sang nhìn Thành Phúc với ánh mắt cầu cứu.


Thành Phúc mỉm cười ý bảo bà yên tâm, anh ta kêu Thành Tín và bà Hồng ra ngoài trước, mình sẽ ở riêng khuyên nhủ Thanh Tâm.

Cửa phòng đóng lại, Thanh Tâm vùng vằn ngồi xuống giường, cô ta đang nghĩ anh trai sẽ nhẹ nhàng khuyên nhủ hay cầu xin gì đó, nhưng một lúc sau lại không nghe thấy động tĩnh gì.

Thanh Tâm quay đầu lại thì thấy Thành Phúc đang gắn cái gì đó lên cửa, sau đó anh ta quay sang nở nụ cười với cô ta, nói:
\- Biết đây là gì không? Đây là thiết bị cách âm tối tân nhất, dù bên trong có nổ tung, bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy gì.

Thanh Tâm nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt, lúc này trong mắt cô ta, anh ta chẳng khác nào ác quỷ ngoi lên từ địa ngục cả.

Một lúc lâu sau, Thành Phúc đi ra trước, Thanh Tâm cúi đầu đi theo sau, nếu để ý kỹ sẽ thấy bả vai của cô ta đang run lên, trong tròng mắt bị tóc che đi kia chứa đầy sự sợ hãi tuyệt vọng.

Thành Phúc cười nói với bà Hồng:
\- Tâm nó đồng ý theo chúng ta ra nước ngoài rồi, mẹ đừng lo.

Bà Hồng nghe vậy vui mừng không thôi, lập tức quay về phòng thu dọn hành lý, bà ta không muốn ở chỗ này thêm một phút giây nào nữa.

Bà ta vừa quay đi, Thanh Tâm lập tức ngước lên nhìn theo bóng lưng của bà ta, mà Thành Phúc đứng ở bên cạnh cũng nhìn theo hướng mẹ mình đi, nụ cười trên mặt lại càng lúc càng tươi hơn.

\-\-
Vì sự cố  rơi xuống lầu, Công Nam phải ở lại bệnh viện dưỡng thương, vết thương về xương cốt phải nằm viện ít nhất hai ba tháng trời, vì thế Công Nam cũng không thể tham gia kỳ thi cuối học kỳ lớp 10.

Tuy vậy, nhà trường vẫn quyết định xét cho cậu danh hiệu học sinh giỏi.

Mặc dù trước giờ không có tiền lệ này, nhưng với thành tích hạng nhất học sinh giỏi Toán quốc gia và huy chương vàng Olympic Toán quốc tế, nhóm học sinh trong trường không hề có dị nghị gì về quyết định này cả, ai cũng cho rằng cậu xứng đáng có được thành tích như thế.


Trong thời gian nằm viện tuy không thể đi học, nhưng không có nghĩa Công Nam sẽ hoàn toàn buông bỏ việc học hành, cậu đã nhờ bà Liên mang tất cả bộ sách giáo khoa lớp 10 và một số quyển sách toán nâng cao vào bệnh viện cho cậu.

Lúc đầu bà Liên không đồng ý, bà muốn cậu chuyên tâm dưỡng thương, nhưng Công Nam đã thuyết phục bà rằng mình sẽ không học quá mức, khi nào mệt sẽ nghỉ ngơi ngay, trong thời gian rảnh rỗi thế này, nếu không có chuyện gì làm chắc cậu sẽ buồn chán đến hỏng mất.

Bà Liên thấy cậu kiên quyết như thế cũng chỉ có thể đồng ý, tuy nhiên mỗi ngày bà đều sẽ ngồi ở bên cạnh canh chừng cậu, một khi cậu học quá ba tiếng đồng hồ liên tục bà sẽ lập tức ngăn cản lại.

Mặc dù rất bất đắc dĩ với hành động của mẹ nuôi nhưng cậu vẫn cảm thấy rất cảm động.

Trong thời gian này, cậu cũng thật sự không quá ép mình học như lúc trước, bây giờ trọng điểm học tập của cậu là môn tiếng Anh, trước đó 001 đã nhắc nhở cậu rằng trong tương lai cậu sẽ không thiếu việc viết luận văn hay tham gia các hội nghị quốc tế, không biết một chữ tiếng Anh nào là không thể chấp nhận được.

Công Nam nghe xong cảm thấy cũng có lý, bây giờ quốc gia đang trong giai đoạn hội nhập quốc tế, nếu cậu chỉ biết nói tiếng mẹ đẻ thì có vẻ giống như ếch ngồi đáy giếng, vì thế cậu đã tự lập cho mình một bản kế hoạch rèn luyện tiếng Anh cấp tốc.

Trường Quân cũng để ý thấy cậu muốn học ngoại ngữ bèn mở lời hỏi cậu có muốn mời gia sư hay không.

Công Nam vốn đã quen tự học cho nên từ chối, thế nhưng không biết có phải muốn trêu ghẹo cậu hay không mà Trường Quân lại nói muốn đích thân dạy kèm cho cậu.

Công Nam cảm thấy nếu để anh dạy kèm cho mình cũng không có gì không tốt, ngẫm lại cùng bạn trai thân mật ngọt ngào học I love you gì đó, Công Nam lại cảm thấy trong lòng trở nên vô cùng hào hứng vui vẻ.

Một tháng nhanh chóng trôi qua, cuối cùng công Nam đã có thể đứng lên từ từ đi lại, cũng vào lúc này, di chứng đi khập khiễng của cậu mới lộ rõ ra, bà Liên nhìn thấy không kìm được nước mắt mà khóc nức nở, ngay cả ông Tuân và gia đình Bảo Đức nhìn thấy cũng đau lòng không thôi.


May mắn Trường Quân vẫn là người bình thường nhất trong nhà, anh không hề đối xử với cậu như người tàn tật mà dùng thái độ thản nhiên nhất mỗi khi tập luyện đi đường cùng cậu.

Sự tinh tế chu đáo của anh khiến cậu rất cảm động, đừng nói tới bây giờ cậu biết mình vẫn còn lành lặn, cho dù thật sự có bị thọt đi nữa, với sự ấm áp của anh, cậu cũng sẽ không bao giờ để mình tuyệt vọng.

Trong lúc hai người đang tận hưởng phút giây ấm áp bên nhau thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Công Nam dồn dập vang lên.

Là Bảo Đức gọi tới.

Giờ này không phải đang là giờ lên lớp sao? Thằng nhóc này không lo học gọi điện cho mình làm gì?
Mang theo sự nghi hoặc, Công Nam bắt máy nghe, chưa kịp a lô thì Bảo Đức đã nói một tràng:
\- Thằng quỷ, biết vẽ truyện tranh hồi nào sao giấu tao, bây giờ còn không nói không rằng cuỗm luôn giải nhất cuộc thi truyện tranh quốc tế gì đó về hù dọa tao nữa, đợi đó, ra về tao tới bệnh viện tính sổ với mày!
Tút tút tút!
Công Nam vẫn đang load câu chuyện kiểu: ???.