Sau khi về nhà được một ngày, ngày hôm sau, Công Nam lại đến trường, bây giờ đã là giữa tháng tư, chỉ còn một tháng nữa là thi cuối kỳ hai, cậu phải tranh thủ mới được.
Tuy nói bây giờ Công Nam đã không lo vấn đề thi đại học, bởi vì ngày hôm qua, phó hiệu trưởng của trường đại học Bách Khoa Hồng Nghiệp và chủ nhiệm toàn khoa của trường đại học Quốc tế Sài Gòn đều đã lần lượt tới nhà mời gọi Công Nam đến trường họ học, nhưng Công Nam cảm thấy bây giờ mình mới học lớp 10, vẫn chưa vội chọn trường đại học, vì thế cậu nhờ bà Liên khéo léo hòa hoãn hai bên giúp mình.
Công Nam ngồi xe đến trường, vừa mới bước vào cổng đã nghe tiếng hét rung trời của mấy bạn nữ, vồn vía của cậu lập tức lên mây.
Sau khi hoàn hồn lại mới thấy mấy học sinh trong trường đã xếp thành hai hàng dài từ cổng đến tận khu dạy học, trên tay cầm băng rôn có tên và hình của cậu, tất cả hô vang "Chào mừng anh hùng Lê Công Nam về trường".
Tiếng hô vang vọng khắp sân trường, tới nỗi người bên ngoài cũng dừng xe đứng ngoài cổng trường nhìn vào trong chung vui náo nhiệt.
Công Nam giật giật khóe miệng, trong lòng thầm mắng nếu để cậu biết ai cầm đầu bày ra cái trò này, cậu sẽ đánh chết kẻ đó, thật đấy!
Ngồi trong lớp học, Bảo Đức bỗng hắc xì một cái rõ to, đưa ngón tay xoa xoa lỗ mũi nghĩ thầm không lẽ mình bị cảm rồi.
Nhìn đồng hồ một cái, Bảo Đức đắc ý mỉm cười, giờ này chắc nhóc Nam đã vào trường rồi, không biết cậu nhận món quà bí mật mình tặng xong sẽ vui đến mức nào.
Công Nam gian nan cười cứng cả quai hàm mới nhích được vào lớp, vừa ngồi xuống bàn, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, mấy bạn học trong lớp còn định kéo qua hỏi han cậu thì chuông vào học vang lên, Công Nam lén lút lau mồ hôi trên trán.
Cậu lấy tập sách ra, vô tình Bảo Đức nhìn thấy con búp bê gỗ trong túi cậu, cậu ta táy máy tay chân muốn chạm vào thì bị Công Nam vỗ lên tay một phát, Bảo Đức bĩu môi, nói:
\- Sờ một chút thôi mà làm gì căng? Bạn gái tặng hả?
Công Nam liếc xéo cậu ta một cái, nhìn vẻ mặt hóng chuyện của cậu ta, cậu ậm ờ qua loa nói:
\- Đồ của mẹ để lại.
Nghe cậu nói thế, Bảo Đức lập tức ngậm miệng, nếu là đồ người khác tặng, cậu ta còn có thể trêu đùa vài câu, nhưng nếu là đồ của người quá cố để lại, cho cậu ta chín lá gan cũng không dám đụng, nhóc Nam sẽ đánh chết cậu ta, thật đấy!
Đến giờ ra chơi, theo thường lệ Công Nam sẽ đi xuống canteen chung với nhóm Bảo Đức, Thành Công, Khả Như và Kiều Vy, đương nhiên lúc này còn có thêm con búp bê gỗ.
Thấy Công Nam mang theo nó, Khả Như tò mò hỏi:
\- Cậu mang theo con búp bê xuống canteen làm gì vậy?
Công Nam ậm ừ nói:
\- Lúc nãy tiện tay mang theo, giờ mới thấy bất tiện thật, lần sau mình sẽ chú ý ha ha...
Kiều Vy dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu, nói:
\- Không cần đâu, nếu cậu muốn mang theo thì mang theo, bọn mình không ngại đâu.
Cậu thật sự rất hiếu thảo đó.
Công Nam cười ha ha cho có, chuyện này cũng bị bốc qua, cả nhóm lại trò chuyện đùa giỡn với nhau, Công Nam thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm mong hệ thống mau chóng được sửa chữa, nếu không một thanh niên trai tráng lúc nào cũng mang một con búp bê theo bên mình chắc chắn sẽ bị cho là biến thái mất.
Thế nhưng, chuyện một con búp bê tưởng chừng như không có gì đáng quan tâm lại vô tình lọt vào tai của người có ý.
Ở trong một góc canteen, một học sinh nam dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm nhóm của Công Nam, nắm tay siết chặt, các móng tay đâm sâu vào da thịt.
Hiếu thảo? Một đứa con hoang phá hoại gia đình người khác xứng đáng được khen hiếu thảo sao? Để tao xem mày hiếu thảo đến mức nào.
\-\-
Tan học, vì là cuối tuần nên những ai không tham gia hội thao sắp tới không cần vào trường, Thành Công có rũ Công Nam ở lại tập luyện bóng chuyền, dù trong lòng cũng hơi muốn ở lại nhưng vì vướng víu con búp bê cho nên cậu từ chối.
Về đến nhà, Công Nam hỏi 001 khi nào hệ thống sửa xong, nó chỉ nói đang trong quá trình sửa, Công Nam chẳng biết làm gì hơn ngoài tiếp tục học tập, chỉ còn một tháng là cuối kỳ, cậu không lo môn Toán, nhưng nếu điểm mười môn toán mà lại rớt những môn còn lại thì cũng toang.
Vì thế, trong thời gian chờ đợi hệ thống sửa lỗi, cậu tập trung tự học mấy môn khác.
Chủ nhật nhanh chóng trôi qua, tiết đầu tiên của thứ hai là tiết chào cờ, Công Nam rất muốn mang con búp bê gỗ theo, nhưng dưới cái nhìn dần trở nên kinh dị của tụi Bảo Đức, cậu đành phải bỏ nó lại hộc bàn, cậu nghĩ dù sao chỉ xa nó bốn mươi lăm phút, chắc sẽ không thiệt hại gì lắm đâu.
Kết thúc bốn mươi lăm phút chào cờ trong sự hồi hộp, bất chấp lời khen ngợi của hiệu trưởng, Công Nam hoàn toàn không nghe lọt tai điều gì cả, cả buổi cứ hoảng hốt mất hồn, cậu cứ cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
Đến khi hiệu trưởng hô giải tán, Công Nam lập tức chạy lên lầu, quả nhiên cậu phát hiện con búp bê không còn ở trong hộc bàn nữa.
Công Nam hoảng loạn tìm khắp nơi, Bảo Đức thấy vậy bèn hỏi:
\- Sao vậy Nam?
\- Con búp bê của tôi mất rồi.
Bảo Đức nghe xong cũng tìm xung quanh giúp cậu, vừa tìm vừa hỏi:
\- Ông nhớ lại xem trước khi đi xuống sân chào cờ đã để nó ở đâu?
Công Nam chắc chắn mình đã để con búp bê trong hộc bàn không thể nhớ lầm được, đang lúc cậu đang hoang mang thì Bảo Đức bỗng la lên:
\- Có tờ giấy kẹp ở dưới chân bàn của ông này.
Công Nam nhíu mày, cậu nhớ trước khi xuống sân thì không hề có tờ giấy nào ở dưới bàn cậu cả.
Công Nam mở tờ giấy ra, trên đó ghi một dòng chữ: "Ra chơi lên hành lang trước cửa lớp 11\-5 gặp tao."
Đọc xong, Công Nam lập tức nhàu nát tờ giấy, mẹ kiếp, lại là cái tên đó, đúng là cô hồn sống mà!
Bảo Đức cũng nhìn thấy chữ trên tờ giấy.
\- Hẹn ông lên lầu ba làm gì? Lẽ nào có người lấy trộm con búp bê của ông buộc ông phải ra mặt?
Lại suy nghĩ một lúc, dường như Bảo Đức cũng phát hiện ra điều gì đó.
\- Là ông Tín làm!
Công Nam gật đầu, trong lòng đột nhiên hối hận vì đã quá nhân từ với hai anh em nhà kia.
Chịu đựng sự tức giận trong lòng, hai tiết đầu vừa kết thúc, Công Nam lập tức đi lên lầu ba, Bảo Đức cũng đi đồng thời kéo tên to con Thành Công theo, nếu có đánh nhau họ cũng không chịu thiệt.
Đến nơi, nhóm Công Nam thấy có hai người đang đứng canh ở đầu hành lang, chắc là Thành Tín đã sai đàn em đứng đó canh chừng giáo viên, lúc này Thành Tín và ba bốn tên đàn em của cậu ta đang cầm con búp bê đùa nghịch trong tay, thấy ba người họ đi lên lập tức cười khinh bỉ.
\- Tụi mày coi, anh hùng của chúng ta tới rồi, hôm nay tao sẽ cho tụi mày thấy anh hùng của cả trường hèn như thế nào.
Câu nói khiến cả nhóm Công Nam tức giận, Bảo Đức chỉ vào cậu ta, quát:
\- Ông muốn gì? Trả con búp bê lại cho Nam đi, đây là...
\- Đây là đồ rác rưởi mà bà mẹ cướp chồng người ta để lại cho nó đúng không?
Thành Tín cướp lời, chế nhạo cười mỉa một cái.
Công Nam lạnh lùng nhìn cậu ta, gằng từng chữ một, nói:
\- Rốt cuộc anh muốn gì mới chịu trả đồ lại cho tôi?
Thành Tín chỉ chờ câu nói này, cậu ta vừa quăng con búp bê lên xuống vừanói:
\- Chỉ cần mày làm tao hài lòng là được.
Nói xong cậu ta quay sang hất cằm với thằng đàn em phía sau, thằng đó lập tức giơ điện thoại lên quay phim lại.
Thành Tín nói tiếp:
\- Bây giờ, tao muốn mày tự tát vào mặt mày cho tới khi tao kêu dừng thì thôi.
\- Mẹ thằng chó này!
Thành Công nghe xong không chịu được muốn xông lên đánh nhau thì Công Nam ngăn lại, sau đó dưới ánh mắt của đám đông học sinh tụ tập tại hàng lang, cậu bắt đầu tự tát vào mặt mình.
\- Ha ha, mấy người nhìn đi, anh hùng bây giờ có khác gì con chó không?
Thành Tín và lũ đàn em của cậu ta cười phá lên, học sinh xung quanh cũng sôi nổi cầm điện thoại lên quay lại.
Mãi đến khi cậu tự tát mình đến chảy máu miệng, Thành Tín mới đắc ý ra lệnh tiếp:
\- Bây giờ mày phải quỳ xuống trước mặt tao.
Công Nam siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán nổi lên vô cùng dữ tợn.
Thành Tín đột nhiên nắm lấy đầu con búp bê, uy hiếp:
\- Nếu mày không chịu làm, tao sẽ vặn gãy cổ nó.
Sao? Chẳng phải có hiếu lắm à, có hiếu thì làm theo đi.
Cơ thể của Công Nam hơi run rẩy, sau đó cậu từ từ khụy gối xuống.
\- Nam...
Học sinh xung quanh không nỡ thấy cậu như vậy, nhưng lúc này, họ không biết nên làm gì để giúp cậu.
Đúng lúc này, một học sinh đeo kính nhân lúc đàn em của Thành Tín đều tập trung xem kịch hay thì lặng lẽ chạy xuống lầu.
Tụi của Thành Tín lại cười hả hê, tiếp theo cậu ta bắt đầu quá đáng hơn, bắt cậu phải chui qua háng một tên đàn em của cậu ta.
Lần này, Công Nam thật sự vô cùng tức giận, đang lúc cậu hoàn toàn không chịu được, muốn nhân lúc Thành Tín đang đắc ý xông lên đoạt lại con búp bê thì một học sinh la lên:
\- Thầy giám thị lên rồi!
Một câu hét to khiến mọi người giật mình.
\- Mẹ kiếp!
Thành Tín mắng một tiếng, sau đó đột nhiên giơ tay quăng con búp bê xuống lầu.
\- Không!
Công Nam la lên một tiếng, tiếp theo, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cậu bay nhanh qua thanh chắn hành lang đón lấy con búp bê rồi rơi thẳng xuống lầu.
\- Á!
Nhóm học sinh thét lên, một học sinh tâm lý yếu ngất xỉu ngay tại chỗ.
\-\-
Lời của tác giả: Đại học Quốc tế Sài Gòn trong truyện không phải đại học QTSG ở ngoài đời đâu nha..