Công Nam bị hỏi như vậy sững người đi một lúc, sau đó cực lực phủ định.
\- Không có.
\[Ký chủ có, rõ ràng ký chủ biết chỉ dựa vào hai tội danh hãm hại bạn học và ăn chơi thác loạn thôi cũng đủ khiến cô ta cút ra khỏi trường Quang Huy, thậm chí cha mẹ nuôi của cậu còn sẽ đuổi cùng giết tận khiến cô ta không thể học ở bất cứ trường học nào tại Việt Nam, bắt buộc cô ta phải bị đưa ra nước ngoài.
Hơn nữa cậu cũng đủ biết để cô ta ở gần mình sẽ là một mối tai họa, cậu với cô ta đã định sẵn là kẻ thù không đội trời chung, cậu tha cho cô ta lúc này, tương lai cô ta nhất định sẽ lại đâm cậu một dao.
\]
Công Nam nghe xong không tiếp tục phủ nhận, cậu im lặng một hồi, sau đó mới lên tiếng:
\- Đúng vậy, tôi thừa nhận mình mềm lòng, tôi biết cô ta là mầm tai họa, nhưng từ khi hình thành niềm đam mê với học tập, tôi cảm thấy tước bỏ quyền được học tập của một người là việc làm rất ác, tôi biết cô ta có thể ra nước ngoài học, tuy nhiên trong học bạ vẫn bị phê bình, tôi không muốn sau này khi cô ta hối hận rồi lại không có đường quay về.
Đây sẽ là lần cuối cùng cậu khoan nhượng, coi như ơn nghĩa sinh thành cậu đã trả cho nhà kia, nếu sau này họ vẫn bám riết không buông, cậu sẽ xử lý họ bằng chính đôi tay của mình.
\-\-
Hết hai tuần phép, Công Nam trở lại trường học, vừa mới bước vào cổng, chú bảo vệ đã vỗ vai lộ vẻ an ủi cậu, Công Nam biết chú ấy đang nghĩ tới chuyện kia, cậu cũng chỉ yên lặng đón nhận sự quan tâm này.
Sau đó trên đường cậu đi tới lớp học, thấy ai ai cũng dùng ánh mắt cổ vũ mình, nói không cảm động chắc chắn là giả, vì thế cậu khẽ gật đầu coi như đáp lại mọi người.
Nhóm thầy cô học sinh thấy cậu lễ phép hòa đồng như thế, trong lòng càng thêm thương tiếc, một số bạn nữ còn nhạy cảm tới mức lấy khăn chấm lên khóe mắt sục sụt sùi cầm lấy tay nhau.
Công Nam: !
Hơi quá rồi đấy!
Công Nam không chịu nổi cảnh tượng quá sến sẩm này, lập tức đi nhanh vào lớp học.
Vừa mới vào lớp học, chưa kịp định hình được chỗ ngồi của mình thì toàn bộ học sinh trong lớp đều lao tới bao vây cậu, mồm năm miệng mười nói:
\- Nam cậu đừng buồn, chúng mình luôn tin tưởng cậu mà.
\- Cái bà kia làm chuyện ác bị phanh phui rồi đấy, đúng là kẻ ác sẽ luôn bị trừng trị.
\- Mới hai tuần thôi mà cậu đã gầy thành như vậy, chắc chắn vì những lời ác độc kia mà mất ăn mất ngủ rồi phải không?
\- Đừng vì một con điên mà ảnh hưởng đến tinh thần của mình, cố lên, sắp tới ông còn phải thi Olympic cái gì đó nữa đấy.
!
Công Nam bị sự nhiệt tình của các bạn ập xuống lúng túng không biết nên làm gì, chỉ có thể cười gượng đáp mấy chữ "ừm, à, hả, ừ, ờ! ", từ từ lướt qua vòng vây của các bạn tìm đến chỗ ngồi của mình, tuy nhiên đám học sinh vẫn không chịu buông tha cho cậu, tiếp tục bao vây lấy bàn học của cậu an ủi khuyên nhủ các thứ, mãi cho đến khi giáo viên đi vào, họ mới chịu trở về bàn của mình.
Lúc vào tiết, các giáo viên thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt thương xót nhìn cậu, khiến cả người cậu đều khó chịu không yên.
Ngay khi mời lên bục giảng bài cũng không còn gọi cậu lên ngược đãi tâm hồn của mấy đứa nhỏ nữa, dựa theo suy đoán của Bảo Đức thì các giáo viên nghĩ tinh thần của cậu đã bị tổn thương, họ không muốn khiến cậu áp lực thêm nữa, vì thế mới vô tình bỏ qua ánh mắt khát khao muốn được lên bục giải đề của cậu.
Công Nam: !
Không phải như thế, các thầy các cô nghe em nói, tinh thần của em tốt, em có thể giải mười bài hai mươi bài tập cũng không sao cả, tâm hồn của em không mong manh tới vậy đâu mà hu hu!
Tình trạng này kéo dài cho tới ngày hôm sau, trong tiết học vật lý của thầy Hưng, may mà thầy ấy vẫn còn lý trí, không có hành vi quá khích như những người khác, Công Nam thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thế nhưng, sau khi kết thúc tiết học, thầy ấy lại gọi cậu lại, nói một câu xanh rờn.
\- Thầy đã nói với hiệu trưởng là sẽ không dạy lớp con bé kia đang học, dạy cho một người như vậy chẳng khác nào làm ô danh nghề giáo, em yên tâm, thầy luôn đứng về phía em.
Công Nam bị những lời này làm nghẹn họng.
Không phải, như vậy chẳng khác nào Thanh Tâm sẽ nhận bạo lực tâm lý, sống trong hoàn cảnh như vậy, tâm lý không vặn vẹo mới là lạ đó.
Không phải cậu coi mình là chúa cứu thế, nhưng bản thân cậu đã bỏ qua cho cô ta một lần, cho nên cũng hy vọng cô ta không phải chịu kết quả bị mọi người xa lánh thế này.
Haiz, bỏ đi, coi như cô ta tự làm tự chịu, chỉ cần không quá đáng là được rồi.
Tiết kế tiếp là tiết của thầy Nghiêm, so với thầy Hưng, thầy ấy bình tĩnh hơn nhiều, nên giảng bài cứ giảng bài, nên gọi lên bảng làm bài tập sẽ gọi, cũng không hề cố tình bỏ qua Công Nam, hơn nữa trong lúc giảng bài còn nhắc sơ qua với học sinh trong lớp những dạng đề hiếm, cậu biết ông ấy đang uyển chuyển vừa giảng dạy cho học sinh vừa nâng cao kiến thức cho cậu.
Đang lúc Công Nam tập trung nghe giảng thì tiếng báo động đinh tai nhức óc của hệ thống lại vang lên:
\[Tích! Tích! Tích! Cảnh báo ký chủ, ký chủ vừa bị trừ mười ngàn điểm để tạo màng chắn không gian bảo vệ cho đối tượng Trường Quân.
\]
"Cạch!"
Chiếc bút Công Nam đang cầm trên tay lập tức rớt xuống đất.
Mồ hôi sau lưng cậu đột nhiên ứa ra, tay bắt đầu run rẩy hỏi hệ thống trong đầu:
\- Rốt cuộc có chuyện gì rồi? Anh Quân gặp nguy hiểm gì sao?
\[Anh ta đứng ở trong bán kính bom nổ, bị nổ trúng.
\]
Bom?
Anh Trường Quân bị bom nổ trúng? Mặt của Công Nam tái lại, hỏi tiếp:
\- Vậy bây giờ anh ấy sao rồi?
\[Nhờ có màng chắn không gian bảo vệ, anh ta không gặp nguy hiểm tới tính mạng, nhưng anh ta đứng quá gần tâm nổ, bị thương là điều không thể tránh khỏi.
Công Nam nghe xong tay càng run lên, may mà có màng chắn, nếu không một phút trước cậu đã mất anh vĩnh viễn rồi.
\- Bây giờ tôi xài hết điểm học tập rồi, lỡ như lát nữa anh ấy gặp nguy hiểm thì làm sao?
Vừa mới nổ bom, chắc chắn Trường Quân vẫn chưa thoát khỏi hiện trường, nếu như bị tập kích thì sao? Cậu không có gì để bảo vệ anh nữa.
Kiếp trước lúc cậu bị bắt nhốt anh vẫn sống rất tốt, vẫn là người đàn ông độc thân kim cương được vô số cô gái ao ước, có phải bởi vì cậu sống lại cho nên xảy ra hiệu ứng cánh bướm hay không?.