Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

Chương 117: 117: Vòng Loại Tuyển Thủ Ipho





Thời gian một tuần nhanh chóng trôi qua, kỳ thi vòng loại tuyển thủ tham gia IPhO chỉ còn đếm ngược một ngày cuối cùng, trong thời gian này, Công Nam đã xin ở lại ký túc xá của trường, Quang Huy không có ký túc xá cho học sinh, nhưng có ký túc xá cho giáo viên, thầy Hưng phá lệ dùng uy tín của mình nhờ vả cho Công Nam một phòng.

Việc ở lại trường thế này giúp Công Nam tiết kiệm được thời gian di chuyển từ nhà đến trường, hơn nữa cũng tiện cho cậu tìm gặp các giáo viên hỏi đáp những thắc mắc trong quá trình ôn tập.

Đồng thời nhờ chuyện này, nhóm giáo viên mới có cơ hội chứng kiến quá trình học tập điên cuồng của Công Nam, trước giờ họ chỉ cho rằng cậu có tài năng và thông minh hơn người, cho nên việc học tập mới tiến bộ nhanh như thế, nhưng lúc này đây, ngay cả người lớn như họ chưa chắc chịu được cường độ làm việc cao đến vậy chứ nói gì đám học sinh đang tuổi ăn tuổi chơi.

Ấy vậy mà Công Nam lại làm được, quả nhiên thiên tài bẩm sinh đã đáng sợ, thiên tài bẩm sinh này siêng năng lại càng đáng sợ hơn nữa.

Thầy Hưng đứng bên ngoài cùng với nhóm giáo viên quan sát Công Nam học tập, trong lòng không khỏi lo lắng, ông ấy vỗ vai một đàn em dạy cùng môn bên cạnh, nói: “Chú giúp thầy canh chừng thằng bé, thấy nó lật ngang thì bế lên phòng y tế liền nhé.”1
Ông ấy thật sự sợ một thế hệ thiên tài trẻ tuổi cứ thế ngã khuỵu mà không ai hay biết, nhìn cường độ học tập thế này, người đứng ngoài cuộc như ông ấy còn cảm thấy mệt huống chi cậu.

Công Nam không hề hay biết bản thân đã trở thành huyền thoại liều mạng trong trường, thậm chí danh tiếng của cậu còn lan sang các trường khác, không ít người chuyển từ khinh thường sang khâm phục, nhân vật ôm bom liều chết như thế, người bình thường như họ không dám so sánh.


Tối đến, Công Nam dự định đi ngủ sớm để ngày mai có tinh thần đi thi thì nhận được cuộc gọi từ Trường Quân.

Cậu lập tức bắt máy nghe, chưa đợi đầu dây bên kia nói gì, cậu đã vội lên tiếng:
- Anh Quân, anh sao rồi?
Nghe ra sự gấp gáp trong giọng nói của cậu bạn trai nhỏ, tâm trạng vốn đang nặng nề của Trường Quân thả lỏng hơn rất nhiều.

- Anh vẫn ổn, anh đã thấy bài đăng của em và cậu bé nước ngoài kia, anh sẽ không ngăn cản em, nhưng em phải cẩn thận, nơi đó… có bẫy rập, anh đã bố trí một người đi theo bảo vệ em, nếu em cảm thấy phiền có thể bảo cậu ta ẩn nấp, anh làm vậy chỉ vì muốn tốt cho em, không phải đang kiểm soát em đâu, hiểu không?
Công Nam không thèm nghĩ ngợi đã đáp lời:
- Em biết anh ta đi theo em từ lâu rồi, nếu em cảm thấy khó chịu đã tẩn cho anh ta một trận.1
Trường Quân nghe tới đây bỗng nhíu mày lại, anh vô cùng tin tưởng khả năng ẩn thân của Andrew, không lý nào lại bị một học sinh cấp ba phát hiện dễ dàng như vậy được, bí ẩn xung quanh thằng bé quá nhiều, mà bí ẩn xung quanh anh cũng kỳ lạ không kém.1
Một người từng từ cõi chết đi ra như anh tuyệt đối sẽ không cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp, vậy rốt cuộc thế lực nào đang ở bên cạnh Công Nam của anh đây? Có nguy hiểm không? Nếu có nguy hiểm, anh phải làm gì để bảo vệ cậu?1
- A lô, anh còn ở đó không? Sao im lặng vậy? - Không thấy đầu dây bên kia trả lời, Công Nam bèn hỏi lại.

- Anh ở đây, anh sẽ sớm trở về gặp em, ít nhất trước khi em bay ra nước ngoài thi đấu.

Còn nữa, nghe anh dặn, đừng tùy tiện tin tưởng bất cứ ai, phải giữ khoảng cách an toàn cho bản thân, biết không?
Thấy Trường Quân dặn dò mình như cha dạy con, Công Nam khẽ bật cười rồi hỏi lại:
- Người nhà cũng không thể tin sao?
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc lâu sau Trường Quân mới nói:
- Đúng vậy.

Công Nam nghe vậy biểu cảm lập tức trở nên nghiêm trọng, cậu hỏi:

- Có chuyện gì đang xảy ra sao? Anh có gặp nguy hiểm không? Tại sao ngay cả người nhà cũng không thể tin?
- Không có, nghe lời anh, anh sẽ mau chóng về với em.

Công Nam thở dài, nặng nề đáp:
- Vâng ạ, em rất nhớ anh.

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Công Nam mới lưu luyến cúp điện thoại.

- 001, cậu nói có phải tôi vô dụng, cho nên anh Quân mới giấu tôi mọi chuyện hay không?
001 không đáp lời, Công Nam lại thở dài, sau đó tắt đèn nhắm mắt ngủ.

Một đêm này, Công Nam trải qua hàng trăm giấc mơ, tất cả đều là ác mộng, khiến cả đêm cậu cứ chập chờn không thể nào ngủ ngon được.

Sáng hôm sau, Công Nam hiếm khi ngủ qua bảy giờ chưa thức, mà nhóm giáo viên cũng không gọi cậu dậy, dù sao cuộc thi loại trừ đến chiều mới diễn ra, cho thằng bé nghỉ ngơi một chút cũng nên mà.

Đến mười giờ, Công Nam mới thức dậy, cậu vệ sinh cá nhân xong lập tức sửa soạn sách vở, ngồi xe cùng thầy Hưng đến địa điểm thi đấu.1

Đến nơi, vừa mới bước vào cổng, một giọng nói chanh chua đã vang lên bên tai hai thầy trò Công Nam:
- Ủa? Thiên tài của Việt Nam đây mà, thiên tài mà vẫn phải đi thi vòng loại trừ sao? Tôi cứ tưởng được tuyển thẳng rồi chứ?
Thầy Hưng và Công Nam nhìn theo hướng giọng nói phát ra, người buông lời mỉa mai chính là một thanh niên tầm ba mươi tuổi, bên cạnh anh ta là hai thiếu niên tầm bằng tuổi cậu, họ cũng giống như thanh niên kia, dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu.

Công Nam nhíu mày, cậu cảm thấy mặc dù mình không có thể chất Conan, đi đến đâu là có người chết đến đó, nhưng xem ra cậu vẫn có tiềm năng mang thị phi, từ lúc cậu lao vào học thuật đến giờ, đối thủ nào thấy cậu cũng bay vào nói móc vài câu mới chịu được hay sao đấy.

- Cậu kia, ăn nói kiểu gì đấy? Nhìn cậu chắc là thầy dẫn đội của hai học sinh này, đã là thầy thì sao phát ngôn thiếu văn hóa như thế với học sinh được.

Dương Linh cau mày nhìn thoáng qua thầy Hưng, thấy đối phương là người đi trước thì trong lòng cũng e dè phần nào, nhưng điều này cũng không khiến anh ta giảm bớt khiêu khích đối với Công Nam.1
- Em nói đùa thôi mà thầy, nhưng nói gì thì nói, ráng mà vô được tốp thí sinh đi thi, chứ rớt ngay vòng này thì cả Việt Nam mất mặt luôn đấy.1
Nói xong, anh ta dẫn hai học sinh của mình rời đi, thầy Hưng tức giận định lớn tiếng mắng thì bị Công Nam cản lại, cậu đã gặp quá nhiều loại người này rồi, đợi lát nữa cậu trực tiếp vả mặt anh ta là được, không cần phải đôi co làm gì, dù sao nói anh ta cũng không hiểu.1.