Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

Chương 10: 10: Thuyết Phục





Ba ngày tới dì ba của Công Nam vẫn ở trong nhà, tuy nhiên bầu không khí không được tốt lắm, sắc mặt của bà Hoa luôn tối sầm, trông giống như rất không vui lại giống như đang lo lắng chuyện gì đó.

Không cần nói Công Nam cũng biết là chắc chắn dì ba đã thuyết phục bà ngoại sớm sang Singapore chữa bệnh, mà bà ngoại của cậu lại không an tâm về cậu cho nên do dự không quyết định được.
Bản thân cậu biết mình là gánh nặng, không ít lần cậu khuyên nhủ bà ngoài theo dì ba ra nước ngoài cũng đều bị bà bàn ra, cậu và dì ba lo lắng nhưng không biết làm sao, mà dì ba lại không ở lâu được, dự định là ngày mai sẽ bay về Singapore.
Mà ba hôm trước cậu xin được công việc làm phát tờ rơi ở cột đèn giao thông, tính lương theo số lượng và chỉ phát hai ngày, hôm nay là ngày cuối.

Vì thế phụ bán với bà ngoại xong, khoảng 1 giờ chiều cậu đạp xe tới chỗ nhận tờ rơi nhận một ngàn tờ.
Tới 3 giờ rưỡi chiều, cậu phát xong tờ cuối cùng đã gần như kiệt sức, đang muốn nghỉ ngơi một chút rồi đạp xe về nhà thì một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đậu trước mặt cậu, người bên trong xe đi xuống đi tới chỗ cậu.
Cậu biết người nọ, đây không phải tài xế của ông Hạ sao? Sao lại ở đây?
\- Cậu Nam\, ông cụ muốn gặp cậu một lát\, cậu có bận gì không?
Công Nam ngây người, chuyện cứu người đã qua lâu rồi, hơn nữa ông cụ cũng đã hậu ta gia đình cậu rồi, cậu thật sự không biết ông cụ và cậu còn chuyện gì để nói với nhau.


Tuy nhiên nếu ông cụ muốn gặp cậu, xuất phát từ lịch sự và kính trọng người già, cậu cũng nên tới gặp một lần.
Xe chạy tới trước một căn biệt thự xa hoa nằm trong một khu dân cư ở quận 2, người gác cổng lập tức ra mở cửa cho xe chạy vào, xe dừng trong gara, tài xế xuống xe mở cửa cho cậu rồi dẫn cậu vòng ra sau nhà.

Tới nơi cậu thấy ông cụ Hà đang đứng trước hồ cá Koi cho cá ăn, trong hồ có tầm mười mấy con cá Koi, Công Nam nhìn chúng nó bơi qua bơi lại giống như đang nhìn polime đang bay tới bay lui trước mắt vậy.
Đè xúc động muốn chảy nước miếng trước bầy cá lại, cậu cố gắng dời mắt sang ông cụ, đi tới trước mặt ông cụ chào ông.

Ông Hà thấy cậu tới lập tức nở nụ cười rồi dẫn cậu vào nhà trong ngồi vào bàn trà.

Đợi người giúp việc bưng trà bánh lên xong, ông cụ mở miệng hỏi han cậu mấy vấn đề về học hành và gia đình, cậu đều lễ phép trả lời mấy câu hỏi của ông cụ, hỏi một lúc cuối cùng ông cụ hỏi vào vấn đề chính:
\- Bà ngoại cháu đang bị bệnh cần ra nước ngoài chữa trị đúng không?
Công Nam giật mình, không ngờ ông cụ lại biết việc này, điều này khiến cậu có hơi dè dặt, nhưng vẫn cẩn thận trả lời thật:
\- Vâng ạ\.
\- Vậy sau khi bà ngoại cháu ra nước ngoài rồi\, cháu sống ở đâu?
Công Nam đáp tiếp:
\- Năm sau cháu sẽ vào trường Thủ Đức học\, trường có nội trú\, cháu sẽ đăng ký vào ở nội trú\.
Ông cụ Hà gật đầu, theo ông thấy đây chắc chắn là ý định của cậu nhóc chứ không phải ý định của bà Hoa, nếu không bà ấy cũng đã không tới nhà thằng Mạnh làm lớn chuyện.
Nghĩ tới đây, ông đánh vào trọng tâm:
\- Bà ngoại cháu không chịu đi chữa trị ngay là vì lo cho cháu\, vậy chẳng lẽ cháu cứ để bà ấy kéo dài thời gian trị liệu như vậy sao?
Đây cũng là điều Công Nam lo lắng, hôm nay cậu định về nhà cố gắng thuyết phục bà ngoại, lần này cậu sẽ nhất quyết cứng rắn khuyên nhủ bà, cậu biết phần trăm khuyên thành công không cao nhưng cậu cũng muốn thử một lần.


Dù vậy đây là chuyện của gia đình cậu, bị một người ngoài nhắc tới thì lại là chuyện khác.

Cậu nhìn thẳng vào mắt ông Hà, nói:
\- Ông cứ nói thẳng ý mình đi ạ\.
Ông Hà cười cười:
\- Ông muốn nhận cháu làm con nuôi cho con của ông\.
Không đợi Công Nam từ chối, ông nói tiếp:
\- Cháu đừng vội từ chối\, hãy nghe ông nói trước\.

Không phải vì cháu cứu ông mà ông muốn nhận nuôi cháu\, mà là ông vốn đã có ý định nhận cháu nuôi\, chẳng qua đang trong thời gian tìm kiếm\, gặp được cháu ông nghĩ chúng ta có duyên\, ông lại cảm thấy rất thích con người của cháu…
Sau đó ông kể tới tình huống gia đình đứa con thứ hai của ông, ông nói với cậu:
\- Bây giờ bà ngoại cháu bận tâm về cháu cho nên mới không chịu đi\, nhưng bệnh ung thư kéo dài càng lâu sẽ càng khó chữa\, nói không chừng một ngày nào đó khối u sẽ chuyển biến xấu\.

Bây giờ cháu có gia đình ông chăm sóc\, bà ấy sẽ yên tâm đi chữa bệnh\.

Công Nam lâm vào do dự, nói thật ra làm con nuôi của nhà này người có lợi nhất là cậu, nhưng đây không phải điều cậu quan tâm, thứ làm cậu dao động chính là cậu có nơi ở đàng hoàng sẽ khiến bà ngoại âm tâm đi chữa bệnh.
Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên nói với ông cụ:
\- Cháu có thể về nhà bàn bạc lại với bà ngoại không ạ\.
Ông Hà gật đầu, cười nói:
\- Trưa nay ông đã tới nhà mở lời với bà ngoại của cháu rồi\, bà ấy cũng nói muốn hỏi ý cháu\.

Không sao cả\, hai bà cháu cứ thương lượng với nhau\, ông luôn chờ cháu tới chỗ ông\, cháu ngoan\.
Công Nam thẹn thùng cười cười, hai ông cháu trò chuyện một hồi, thấy trời đã sập tối, Công Nam xin phép về.

Ông Hà cũng không giữ người, kêu tài xế đưa cậu về..