Con Rể

Chương 98: Đường lui




Edit: MinnieKemi

Nửa đêm Hứa Tắc có tỉnh dậy một lần, nàng mơ gặp ác mộng, sau khi tỉnh giấc bèn thấy vui mừng vì đó chỉ là một cơn mộng mị. Nàng vừa định giơ tay lau lớp mồ hôi rịn trên trán, thì bàn tay lại bị Vương Phu Nam nắm chặt.

Hứa Tắc có thể cảm nhận được hơi thở của chàng từ sau lưng, lưng nàng dựa sát trước ngực Vương Phu Nam, dường như còn cảm nhận được cả tiếng tim đập ổn định. Nàng hơi dịch người một chút, đổi một tư thế thoải mái hơn để ngủ tiếp, nhưng nhắm mắt hồi lâu vẫn không sau ngủ lại được.

Vì ban ngày ngủ nhiều, nên bây giờ đầu óc Hứa Tắc rất tỉnh táo, thế là nàng mang một vài chuyện ra sắp xếp. Thành thật thì trở thành Cung quân sứ Tây bắc không phải việc nằm trong kế hoạch của nàng, trận chiến này chẳng biết phải đánh tới lúc nào, nếu phải kẹt lại đây chắc chắn sẽ làm trễ nãi những kế hoạch khác.

Khi nàng rời kinh, muối diêm lại rơi vào tay hoạn quan, còn Độ Chi cũng vì thu không bằng chi nên giờ giống như một con cá giãy chết, vất vả gắng gượng. Không ngoài dự liệu, Hộ bộ ti vì để cung cấp tiền cho Hộ bộ nên đã tăng mạnh thuế trừ mạch, khống chế số tiền đó trong tay, mặc nhiên tăng tới trăm văn tiền, khiến cho thương nhân trăm họ bất mãn.

Cuộc chiến ở Hà Nam cũng không thuận lợi theo như dự liệu, cái miệng ngoác to như chậu máu một khi đã mở ra, liệu có thể lấp đầy nó không.

Hướng đi của thiên triều là một câu đố, không ai biết nó sẽ va phải đá ngầm rồi chìm ngỉm, hay có thể mạo hiểm tránh được bãi mìn từ đó thuận buồm xuôi gió.

Hứa Tắc suy nghĩ hồi lâu, nàng trở tay nắm tay Vương Phu Nam, nhắm chặt hai mắt.

  ——*——*——*——*——

Đại quân tây chinh tiếp tục hành quân lên tây bắc, các châu Lương, Sa một ngày không đuổi Tây Nhung thì con dân đại Chu nơi đó cũng chỉ có thể sống chui lủi dưới thế lực của quân thù.

Dưới sự theo dõi và chăm sóc của Vương Phu Nam, vết thương của Hứa Tắc dần dần chuyển biến tốt. Dọc đường nàng phải thu gom lương thảo, không phải ung dung, nhưng Hứa Tắc vẫn rất quý trọng khoảng thời gian đoàn tụ này. Trên đường đi hai người cùng nhau nghiên cứu về hỏa dược, nàng cũng nhân cơ hội đó học một ít đòn phòng thân từ Vương Phu Nam.

“Quá chậm.” Nháy mắt Vương Phu Nam đã chụp được tay nàng, “Lại lần nữa.”

Chàng buông tay, Hứa Tắc xoay cổ tay, nhét dao găm vào trong tay áo. Sau khi chuẩn bị, nàng liền bất ngờ tấn công đối phương, ngay khi mũi dao chạm vào quần áo Vương Phu Nam, chàng lại lần nữa bắt được cổ tay nàng: “Vẫn quá chậm.”

Bất luận tốc độ nàng có nhanh hơn nữa, thì vẫn luôn bị Vương Phu Nam khống chế, căn bản không thể tấn công chàng như mong muốn. Còn Vương Phu Nam chỉ trừ nhúc nhích bàn tay phải, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Trong chuyện này chàng rõ ràng là một thầy giáo nghiêm khắc, cũng là một cao thủ, Hứa Tắc không có nửa phần thắng.

“Mỗi lần ngươi ra tay ánh mắt sẽ có thay đổi, sơ hở này quá rõ ràng.” Vương Phu Nam nắm cổ tay nàng: “Cho dù bị bắt cũng không phải đường chết, nhưng lực tay ngươi không đủ, không thể trở tay tấn công lại đối phương, cho nên…” Chàng ấn bả vai nàng, “Từ phía sau, hãy nhấc chân đạp thật mạnh. Nào, làm thử xem.”

Hứa Tắc chăm chú nhìn chàng, vẫn cảm thấy hay là thôi đi: “Ta không xuống tay được, huống chi người đối diện ta là huynh, lúc ta ra tay sẽ do dự, nếu đối phương là người ta muốn giết, chắc chắn ta sẽ ra tay nhanh hơn bây giờ.”

Vương Phu Nam buông tay: “Chưa chắc, con người lúc căng thẳng biểu hiện sẽ càng kém hơn.” Dường như Vương Phu Nam đã đoán được ý đồ của nàng, nhận lấy chén trà một binh sĩ đưa qua, đưa một chén cho nàng, có ý ám chỉ: “Nếu ngươi định dùng cách này giết người, đây chính là hạ sách, ta không muốn ngươi lấy điểm yếu ra đánh cược với người ngoài.”

Hứa Tắc nhấp một hớp trà, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Ngươi không phải thích khách, dẹp suy nghĩ đó đi, có nghe chưa?” Vương Phu Nam thậm chí như đang cảnh cáo nàng, chàng dạy nàng những thứ này là hi vọng ở vào lúc nguy cấp nàng có thể bảo vệ được tính mạng của mình, chứ không phải để nàng biến mình thành thanh kiếm sắc đâm vào kẻ thù.

“Nhưng ta rất muốn báo thù.” Giọng Hứa Tắc rất lãnh đạm, “Ta sắp không nhịn nổi nữa.

“Tiếp tục nhịn.” Chàng biết rõ những thù mới và hận cũ giữa nàng và lũ hoạn quan, cũng rất muốn bọn người tội ác tày trời đó phải trả giá, nhưng Vương Phu Nam không thể để nàng đi làm những chuyện mạo hiểm này. Chàng đặt cái chén không xuống: “Chờ ta trở về, thù mới hận cũ, đều bắt bọn chúng phải trả bằng máu.”

Môi Hứa Tắc giật giật, nhưng nàng không nói gì.

Nàng cất dao đi, chợt nghe thấy mấy tiếng nổ liên tiếp, một tiểu binh vội vã chạy tới, báo: “Thưa vừa cho thử thuốc pháo mới, rất lợi hại, thứ này có thể làm nổ tung người, hù chết ngựa!”

Hứa Tắc nghe xong rất hưng phấn, nàng định co giò chạy qua xem thì bị Vương Phu Nam lôi lại: “Từ từ đã.”

Chàng nắm tay Hứa Tắc rồi lại buông ra: “Đợi khi quay lại phải cảm tạ đại huynh ngươi.”

Hứa Sơn nhìn bề ngoài chỉ là một sơn phu, nhưng lại có tài năng trong việc chế tạo vũ khí, một vài thí nghiệm của anh ta được đem ra sửa đổi chút ít, kết quả uy lực lại tăng lên mười phần.

Thuốc pháo tuy không khiến nhiều người chết nhưng có thể khiến chiến mã hoảng loạn. Nếu thời tiết khô ráo, thì tiết kiệm nhiều sức lực hơn cách dùng đuốc thông thường, đây là điều hết sức có lợi trong cuộc chiến.

Hai người xem lại thử nghiệm, Vương Phu Nam dặn dò nàng giữ kĩ phương pháp chế tạo, không để cho người có dã tâm trộm được.

Quân Tây chinh tiếp tục hành quân lên đường, quân lương cũng theo sát phía sau nhưng đều rất túng thiếu. Cung quân viện Tây Bắc đúng là không đáng tin cậy như trong lời đồn, sổ sách chi tiêu lung tung, Hứa Tắc bỏ ra mấy đêm liền kiểm tra đối chiếu, chỉnh lý rõ ràng mới bắt đầu trừng phạt mấy quan lại đứng giữa bỏ túi riêng.

Cũng may sắp tới vụ thu hoạch, Hứa Tắc bèn tính toán, năm nay nếu dùng toàn bộ nguồn thu từ các đồn điền và ruộng muối cho quân đội thì sẽ đủ chi phí cho quân tây chinh chống cự nửa năm, ngay tại lúc nàng vừa thư thả thở phào một hơi thì nhận được tin tức từ kinh thành.

Tin tức nói chiến sự Hà Nam đang trong giai đoạn căng thẳng, lương thảo không thông, lệnh cho nàng trở về.

Quân lệnh như núi, nàng không có lý do gì cự tuyệt, vì vậy nhanh chóng thu dọn hành lý, bàn giao lại sự vụ trong Cung quân viện, lập tức lên đường về quan trung.

Ngày lên đường, Vương Phu Nam dành chút thời gian tới tiễn nàng, lúc chia tay chỉ đưa cho nàng một túi dưa: “Trên đường ít dịch trạm, đừng để khát, lên đường bảo trọng.”

Chàng dừng một chút, lại dặn dò: “Nàng còn có ta, có A Tê, không thể chuyện gì cũng liều mạng.”

Hứa Tắc gật đầu, nàng muốn nói thêm nhưng chuyện công đã giao phó xong, còn chuyện riêng…quá nhiều chuyện muốn nói nên chẳng biết nói từ đâu. Vì vậy Hứa Tắc tung người lên ngựa, ra roi giục ngựa chạy đi, áo bào tung bay trong gió.

Sau lưng mà bận tâm trong lòng; trước mặt là trách nhiệm nặng về.

Dọc đường không cần thiết thì không dừng lại, băng băng qua cầu Vị Hà, tiến vào Kim Quang môn, chính là Trường An quen thuộc.

Nàng vội vàng đến diện thánh, rồi tức tốc đến Trung thư tỉnh. Lúc này mới nghe được tình hình từ miệng Lý Quốc lão. Thì ra cùng lúc Trần Mẫn Chí lãnh binh tấn công quân phản loạn Hà Nam thì Hà Bắc cũng nổi loạn, các trấn Vũ Ninh rối rít nhận lệnh phối hợp tấn công, nhưng toàn bộ chỉ ngửa mặt chờ cấp viện từ Cung quân viện, mà nam bắc Cung quân viện bây giờ đều rối tung rối mù, lại sắp đến vụ thu hoạch mùa hè, nếu như không kiểm soát được vận chuyển, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Năm nay đã không thể trông cậy vào thu hoạch ở Hà Nam Hà Bắc, vì vậy lương thực chỉ có thể tiếp tế từ đông nam, nhưng Hà Nam là mạch máu vận chuyển của thiên triều, Hà Nam hôm nay loạn lạc, chỉ tính đến việc vận chuyển cũng hết sức nan giải.

Hứa Tắc nhận mệnh trong lúc cấp bách, nàng không nói nhiều liền dẫn người chạy đến Hà Nam. Đường qua sông Bá phía đông thành Trường An, cây liễu tỏa bóng râm mát, dân cư vắng vẻ, chạy đến Hàm Cốc quan thì nhìn thấy nạn dân lưu lạc khắp nơi, tụ tập thành nhóm chen chúc đi về hướng tây.

Không phải nàng chưa từng tới Hà Nam, ngược lại từng đảm nhiệm hai chức quan ở đây, khi đó dù Tri Thanh bị khống chế trong tay Lý Tư Đạo, nhưng cũng không phải cảnh tan hoang như hôm nay.

Ruộng đất hoang vu, trăm họ bỏ lại nhà cửa đi chạy nạn, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã lưu lạc tới đây, nhìn đến khiến người ta đau lòng.

Đêm về khuya, cuối cùng họ cũng tới Nghi châu, dịch thừa nhận ra nàng, biết nàng là Lục sự tham quân trước kia, hiện tại là Hộ bộ thị lang tới vì chuyện Cung quân viện nam bắc, bèn vội vàng mời nàng vào dịch trạm. Nhưng Hứa Tắc cũng không tính ở đây lâu, chỉ hỏi: “Hiện tại ai trấn thủ nơi này?”

Thời cuộc nhiều thay đổi, kẻ trấn thủ thường thường đều là tướng lĩnh tạm thời. Dịch thừa đáp: “Là tướng quân Chu Đình Tá?”

“Chu Đình Tá?” Hứa Tắc chỉ biết về sau anh ta đến trấn Ngân Hạ, cùng năm quân Ngân Hạ được sắp xếp đưa vào Thần Sách hành dinh. Hiện tại cũng tới Hà Nam rồi sao? Việc này ngoài dự đoán của nàng, nhưng đây cũng có thể xem là một chuyện tốt.

Trong đêm hôm ấy Hứa Tắc chạy đến doanh trại, trình ngư phù muốn gặp Chu Đình Tá.

Chu Đình Tá nghe thấy là Hứa Tắc đến, lập tức đứng dậy ra đón. Từ sau khi Cao Mật xóa bỏ quan kiện quân nhiều năm trước, hai người cũng không còn gặp nhau nữa, hôm nay cũng coi như gặp lại ở chốn cũ, nhưng tâm cảnh và địa vị đều có sự thay đổi lớn.

Chu Đình Tá tuy không lăn lộn ở Tây kinh, nhưng cũng đã nghe qua chuyện của Hứa Tắc và Vương Phu Nam. Dựa vào hiểu biết của ông ta về Vương Phu Nam, nếu thực Vương Phu Nam không để ý tin đồn mà muốn ở bên Hứa Tắc, thì Hứa Tắc tất nhiên là phụ nữ, vả lại Hứa Tắc càng không phải người ngoài, nàng chỉ có thể là hậu nhân của Vệ Chinh.

Hắn hết sức chắc chắn, nhưng không muốn vạch trần.

Hứa Tắc phong trần mệt mỏi chạy tới đây, hắn bèn chuẩn bị rượu và thức ăn thết đãi, Hứa Tắc tranh thủ thời gian nắm bắt tình hình trước mắt.

Chu Đình Tá không gấp không vội nói: “Thần Sách quân làm trận chiến trở thành một mớ hỗ độn, trấn quân các trấn tới tiếp viện, quá nhiều tướng lĩnh, lòng người không thống nhất mà bọn họ đều chỉ nghĩ cho mình nên chắc chắn sẽ không có ai chủ động xông lên đầu tiên.”

Lòng người không thống nhất, dù có binh mạnh cũng uổng công ngược lại lại làm tổn thất lương thực, khiến sự việc càng thêm khó khăn.

“Nuôi quân các trấn cũng phải tốn cơm, muốn họ ra trận mà tiền không tới nơi thì dĩ nhiên là họ sẽ không chịu nhúc nhích. Thời gian kéo dài, chuyện tướng sĩ sinh lòng thoát ly càng ngày càng nhiều, lòng người phân tán, muốn xây dựng lại nào có dễ?”

Hứa Tắc nuốt trọng một miếng cơm, cơm nghẹn ở cổ họng thật là đau.

“Lần này điều binh hỗn loạn, tình hình trước mắt còn chẳng bằng cho toàn bộ trấn binh rút lui, cung quân viện nam bắc nếu chỉ cấp lương cho mỗi Thần Sách quân chắc hẳn sẽ không quá khó khăn.”

“Chẳng phải Thần Sách quân đánh trận tồi sao? Nếu rút tất cả trấn quân sẽ không thể ngăn chặn phản loạn, lúc đó chẳng phải càng tệ hơn?”

Chu Đình Tá xùy nhẹ khinh thường: “Còn Trần Mẫn Chí thì sao không tồi được? Dưới hắn còn có bọn phán quan hộ quân, đều là lũ chó má!”

“Chuyện thế nào?”

“Ngài cũng biết tính toán quân phí, là dựa trên đầu người. Nhưng trong quân có cấp bậc khác nhau, từ trên xuống dưới có mấy cấp bậc, chỉ riêng phần phân cho thượng cấp đã bằng chi phí cho cả ngàn binh sĩ. Trần Mẫn Chí dẫn quân đi đánh Hà Nam, không phải vì để đánh bại quân khởi nghĩa, hắn chỉ đang…vơ vét quân lương, việc này cũng thôi đi, nhưng hắn còn yêu cầu chúng tôi nạp tiền thuế, xin hỏi ai có thể chịu nổi? Quân phí cho Thần Sách quân rốt cuộc có được bao nhiêu đến tay binh sĩ, thực sự ta muốn tìm hiểu việc này đấy.”

“Cho nên binh lính mất hết sĩ khí…”Hứa Tắc ngẩng đầu, “Dồn ép khiến Chu huynh căm phẫn trong lòng.”

Nàng mím môi không nói, thực ra thì đạo lý này Vương Phu Nam từng nói với nàng. Lúc trước Tào Á Chi cũng từng làm ra chuyện như vậy. Nay đến lượt Trần Mẫn Chí, cũng không phải chuyện lạ kì.

Nhưng trước mắt, tình hình trở nên cấp bách khiến người ta không thể nhìn được nữa.

Cuối cùng nàng cũng ăn xong bữa cơm, định hớp một hớp rượu, Chu Đình Tá đã giữ lại ly rượu trong tay nàng.

Hắn nói: “Ngài còn thiếu ta một ân huệ, có nhớ không?”

Khi còn ở Cao Mật, quả thật nàng từng thiếu hắn một đại ân tình.

Hứa Tắc gật đầu.

Chu Đình Tá ngước mắt nhìn thẳng vào nàng: “Giúp ta, giết Trần Mẫn Chí?”