*Luật hành chính
Edit: Hikari2088
Beta: MinnieKemi
Ngồi bên trong trường thi vẫn có thể nghe thấy tiếng trống xa xa ngoài phố, gió đêm thổi qua từng trang giấy. Tư lại đi tới đi lui giám thị, dưới ánh chiều tà đèn lồng dần được thắp lên, cuối cùng buổi thi văn cũng sắp kết thúc.
Xung quanh có người thầm thì, Tư lại quát: "Không được nói chuyện! Tất cả bỏ bút xuống!"
Người có da mặt dày còn có thể xóa xóa sửa sửa bài thi chứ kẻ nhát gan bị hù dọa như vậy đã rối rít ném bút, chờ Tư lại đến thu bài rồi.
Hoàng hôn dần buông chỉ còn le lói chút ánh sáng khiến cho đám thí sinh bắt đầu rối rít so vai ai oán. Hứa Tắc dò lại bài thi từ đầu tới cuối một lần nữa. Cuối cùng mới chậm rãi dọn hộp sách, cúi đầu hà hơi chà hai bàn tay bị đông cứng vì lạnh với nhau. Cứ nghĩ tới chuyện về nhà là được ăn thịt dê nóng hổi và uống Kiếm Nam Thiêu Xuân thì đã cảm thấy ấm áp lắm rồi. Thiên Anh vốn keo kiệt, khó lắm mới hào phóng một lần, cho nên nàng phải nhân cơ hội này ăn uống cho thoải mái mới đươc.
(Kiếm Nam Thiêu Xuân: 1 loại rượu nổi tiếng ở Tứ Xuyên thời Đường)
Đang lúc nghĩ đến bữa tối và nghe tiếng bụng kêu ọt ọt thì viên tiểu lại đa thu xong bài thi của các thí sinh. Một viên ngoại lang đầu hói của Lại bộ đứng trên đài cao hô to: "Các vị thí sinh lui ra ngoài theo thứ tự! Không được chen lấn, không được làm ồn! Sau khi rời khỏi đây thì trình văn giải cho lính gác mở cổng!"
Nhưng một đám thí sinh đang "đói phát điên, lạnh phát khóc" bên dưới nào nghe lọt nhưng lời viên ngoại lang, ai cũng sợ bị kẹt lại phía sau nên ùa ra ngoài như ong vỡ tổ. Lúc này Hứa Tắc khốn khổ bị vây giữa đám đông đang dịch chuyển ra phía ngoài thì chợt nghe viên ngoại lang hô to: "Ai là Hứa Tắc? Khoan đi đã!"
Hứa Tắc nghe vậy thì theo bản năng quay lại, thình lình người nắm tay nàng.
Bàn tay kia rất ấm áp, gần như bàn tay ấy có thể nắm trọn bàn tay nàng, lực rất mạnh, nàng bị người đó lôi về hướng ngược lại. Dưới bóng hoàng hôn rốt cuộc Hứa Tắc cũng nhìn rõ bóng lưng của người ấy - lại là Vương Phu Nam.
Sau khi hai người chật vật thoát khỏi đám đông, Vương Phu Nam đột ngột đứng lại, hắn nhác thấy Kim Ngô Vệ đang đi về phía mình, bèn nghiêng người nói nhỏ với Hứa Tắc: "Thấy những người đó không? Họ phụng lệnh Ngự sử tới bắt đệ đấy. Ta đến trước vì muốn biết, đệ thực sự trong sạch hay đúng là có chỗ nào không thích đáng?"
Hứa Tắc nhìn những người Kim Ngô Vệ đang sải bước trong gió rét, nàng nheo mắt nhìn Vương Phu Nam: "Được quan tâm như vậy khiến Hứa mỗ cảm thấy rất lo lắng. Có điều, Hứa mỗ là người như thế nào, có liên quan gì đến Thập thất lang đâu."
Vương Phu Nam thấy nàng quá bình tĩnh, lại khuyên: "Ta không đùa với đệ, vào Ngự Sử đài thẩm vấn không phải chuyện tốt gì đâu. Đệ không chịu suy nghĩ mà đã đến đó thì Thiên Anh và Ngũ thúc phụ sẽ nghĩ như thế nào? Đệ muốn để bọn họ nghĩ bậy bạ rồi lo lắng à? Nói nhanh lên! Rốt cuộc là trong sạch hay không?"
Nhìn Kim Ngô Vệ càng ngày càng gần, Hứa Tắc mới hỏi vặn lại: "Ta nói gì Thập thất lang cũng tin chứ?"
Vương Phu Nam thấy Kim Ngô Vệ đã sắp tới nơi, nghiêng đầu nhìn nàng nói: "Nói nhanh lên!"
"Hứa mỗ không thẹn với lương tâm." Hứa Tắc nói xong liền rút tay mình ra khỏi tay hắn, "Huynh về nói với Thiên Anh rằng tối nay nàng cứ ăn no uống say, không cần dành phần cho ta, ta đi mua Lang Quan Thanh cho nàng ấy."
Tay nàng được Vương Phu Nam nắm nãy giờ cũng ấm lên, lúc này rút ra chợt phát cóng lên vì gió rét.
Còn Vương Phu Nam, khi nãy hắn không để ý mình nắm chặt tay muội phu có gì kỳ cục, cho tới khi Hứa Tắc rút tay ra, khi định thần lại bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó sai sai.
Có điều lúc này Hứa Tắc đã đi theo Kim Ngô Vệ, chỉ còn lại một bóng lưng gầy yếu mỏng manh. Vương Phu Nam vẫn đứng trong trường thi, nhìn bóng người kia càng ngày càng xa cho đến khi biến mất trong ánh hoàng hôn, phía chân trời chỉ còn vầng trăng non đang nhú lên.
Quan viên lớn nhỏ của Lại bộ bụng réo ầm ĩ, trăng lưỡi liềm lạnh quá, Vương Phu Nam cũng nhanh chóng rời khỏi trường thi.
Lúc này Thiên Anh đang ở trong nhà chờ Hứa Tắc trở về, nồi thịt dê tỏa hương ngào ngạt, rượu Kiếm Nam Thiêu Xuân đã được hâm nóng, nhưng Hứa Tắc mãi chưa xuất hiện. Thiên Anh ra cổng vài lần nhưng đều ủ rũ quay về, mẫu thân nàng nói: "Tam lang có về không? Biết đâu nó và đồng liêu đến Bình Khang phường ăn liên hoan rồi, ta nghe nói họ đều có sở thích này."
Vương Quang Mẫn mỉa mai: "Thôi đi, nó mà đến phường Bình Khang à? Đồng liêu sẽ dẫn nó đi cùng chắc? Tên nhà quê. Tôi e là nó làm bài không được nên xấu hổ không dám về, đừng đợi nữa, ăn đi ăn đi."
Thiên Anh cau mày: "Ăn cái gì mà ăn! Những món này này con đặc biệt làm cho Tam lang, không phải để dành cho cha ăn đâu."
Thiên Anh càng ngày càng nóng nảy, Vương Quang Mẫn cười khẩy, bèn phất tay nói: "Đã vậy thì đi ra ngoài chờ nó về, được chứ?"
Thiên Anh lại chạy ra cổng, đợi được một lúc thì chợt nghe tiếng ngựa hí đến gần. Ồ, chẳng lẽ thi xong Hứa Tắc bèn đổi sang cưỡi ngựa à? Nàng vội vàng thò đầu ra xem thì thấy thân hình trên lưng ngựa kia cao lớn oai phong, hừm nhất định là lang quân nhà người ta rồi.
Thiên Anh thụt đầu vô, tiếng vó ngựa dần chậm lại, cuối cùng dừng trước mặt nàng.
Vương Phu Nam cưỡi con ngựa cao to, nghiêng đầu nhìn Thiên Anh.
"Nhìn cái gì mà nhìn, cửa lớn không đi Thập thất lang bày đặt đi cửa ngách làm gì?" Thiên Anh nhíu, tỏ thái độ thù địch.
"Cửa lớn cửa ngách đều là cửa của nhà ta, ta muốn đi cái nào thì đi cái đó thôi."
Đồ hợm hĩnh! Thật là đáng ghét!
Thiên Anh nghiến răng nghiến lợi, sau lại Vương Phu Nam nói: "Đang đợi Hứa Tắc phải không? Đừng đợi nữa, cậu ta không về được."
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Bị viên ngoại lang ở Bỉ bộ bắt đi làm việc rồi."
"Thật sao?"
"Bỉ bộ nhiều việc, cậu ta lại ở trường thi cả ngày, thi xong đương nhiên sẽ bị bắt đi làm rồi." Vương Phu Nam trên cao nhìn xuống nói.
Thiên Anh hồ nghi: "Sao huynh biết?"
"Trường thi văn cạnh bên trường thi võ, ta biết thì có gì kì lạ đâu? Cậu ta còn nhờ ta nhắn với muội "Bảo Thiên Anh rằng tối này cứ ăn no uống say, không cần dành phần cho ta, ta đi mua Lang Quan Thanh cho nàng ấy", muội thấy giống lời cậu ta nói không?"
Nhắc tới Lang Quan Thanh, Thiên Anh thật ra đã tin vài phần. Nàng lại hỏi: "Sao chàng lại nhờ huynh nhắn? Hai người bộ thân thiết lắm à?"
Vương Phu Nam nói bâng quơ, "Ta và cậu ấy là quan hệ gác chân cùng ngủ, muội cảm thấy có thân không?"
Thiên Anh không phản ứng kịp. Nàng đang nghĩ xem quan hệ "gác chân cùng ngủ" rốt cuộc là quan hệ gì, Vương Phu Nam đã quay đầu ngựa, lộc cộc chạy đi.
Thiên Anh định xoay người trở về, đột nhiên tỉnh táo bèn phóng xuống bậc cấp gào về hướng vị Đô úy trẻ tuổi đang cưỡi tuấn mã kia: "Này! Huynh vừa nói cái quái gì vậy hả! Gác chân cùng ngủ là sao! Quay lại đây giải thích rõ ràng đi!"
Trong khi Thiên Anh còn đang xoắn xuýt chuyện chuyện "Gác chân cùng ngủ thì rốt cuộc là có ngủ chung một chỗ hay chưa" thì Vương Phu Nam đã lao ra khỏi cổng Sùng Nghĩa phường, băng qua ánh đèn anh đỏ trong Bình Khang phường, đến thẳng Cảnh Phong môn.
Lúc này trời đã tối đen như mực, Vương Phu Nam đưa ngư phù cho lính canh, sau khi kiểm tra xong môn tịch thì mới cho qua. Một người một ngựa xuyên qua Cảnh Phong môn đến thẳng Ngự sử đài. Phía đông Ngự sử đài là chùa Tông Chính, phía bắc giáp với hai vệ sở của Nam nha. Dọc đường Vương Phu Nam gặp khá nhiều người quen nhưng hắn cũng không muốn giải thích lý do tới đây, buộc ngựa xong thì đi thẳng vào trong Ngự sử đài.
(Môn tịch: Muốn vào hoàng thành, đặc biệt là đi qua cửa cung thì phải trình "môn tịch". Môn tịch có hai loại, một là có thời hạn trong tháng, cứ một tháng thì đổi một lần; Một loại khác là "trường tịch", có thể sử dụng dài hạn)
Trong công phòng chỉ có hai vị Ngự sử trực đêm, trong đó một vị tên là Luyện Hội khi nghe thấy tiếng động bên ngoài liền đứng lên bước ra cửa, trông thấy người tới là Vương Phu Nam bèn nói: "Huynh tới thật đúng lúc, ta đang nghi ngờ không biết huynh có sắp xếp tai mắt trong Ngự sử đài hay không."
"Sao lại là đúng lúc?" Vương Phu Nam khựng lại lưng chừng bậc cấp.
"Giả vờ hồ đồ không phải là tác phong của huynh." Viên Ngự sử trẻ tuổi bình thản nói: "Có người bẩm báo với ta rằng huynh lợi dụng chức quyền can thiệp việc phá án của Ngự sử đài, huynh nói xem bản cáo này ta có nên nhận hay không?"
"Nhận, sao lại không nhận?" Trong tay còn cầm roi ngựa, Vương Phu Nam ngước lên nhìn Ngự sử tên Luyện Hội: "Nhận đi, nhân tiện đưa ta đi tra hỏi luôn, ta cũng muốn xem thử phòng thẩm vấn trông như thế nào."
Luyện Hội nghe vậy thì bật cười: "Muốn xem phòng thẩm vấn là giả, gặp người mới là thật đúng không?" Cười mãi mà không nghe thấy người kia nói gì, bèn nói tiếp: "Chỉ là một muội phu xuất thân hàn môn, có đáng để huynh làm thế không?"
"Luyện Hội." Vương Phu Nam gọi thẳng tên húy, "Huynh cũng xuất thân hàn môn, giờ lại cười nhạo cậu ta là có ý gì?"
"Ta không chê cười, chỉ là tò mò thôi. Ta hòa toàn không ngờ là huynh sẽ nhúng tay vào chuyện này." Từ nãy đến giờ nụ cười nhạt vẫn treo trên gương mặt tuấn tú của Luyện Hội, hắn không nói hết câu nhưng lại bắt đầu cảm thấy chuyện này trở nên thú vị. Dù là Hứa Tắc hay là Vương Phu Nam.
"Vậy thì ta nghe thử suy nghĩ của huynh đi." Vương Phu Nam thấy hắn không đáp, lại hỏi tiếp: "Ở Ngự sử đài huynh là chủ ta là khách, không mời ta uống chén trà à?"
"Trà ở Ngự sử đài luôn khó uống, huynh không chê thì mời vào." Luyện Hội nói xong liền xoay người vào trong, hắn thuộc tân quý nên có phong thái của gia đình quyền quý, tác phong lại đúng mực, không phải loại người nịnh bợ. Còn nhớ năm đó nếu không nhờ Vương Phu Nam giúp đỡ thì hắn đã thành kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ, làm gì có cơ hội thi Tiến sĩ ra làm quan như bây giờ. Mặc dù vậy, hiện giờ không ai nhìn ra hắn và Vương Phu Nam từng là người giúp đỡ kẻ chịu ơn năm xưa kia nữa.
(Tân quý: Gia đình hàn môn mới có người được làm quan gọi là tân quý)
Luyện Hội tìm một phòng không có người, giã lá trà rồi pha cho Vương Phu Nam uống.
Tiếng nước sôi ùng ục, cây bách bên ngoài bị gió thổi tạo ra thứ âm thanh hơi rờn rợn. Dưới ánh đèn tờ mờ, Luyện Hội lên tiếng: "Nếu vài ngày trước huynh tới thì ta còn cho rằng huynh đang quan tâm Vương Thập cửu lang. Nhưng hôm nay lại nghe thấy huynh gây chuyện ở trường thi, giờ lại thấy huynh tới đây, nên ta dám chắc huynh vì Hứa Tắc mà đến."
"Hứa Tắc có liên quan đến Thập cửu lang à?"
"Có." Luyện Hội cúi đầu khuấy nước trà, nói tiếp: "Mà cũng không có."
"Ta đoán là Thập cửu lang trở giáo, nói Hứa Tắc đòi tiền hối lộ, phạm vào điều "nhận hối lộ trái luật" trong lục tang, đúng không?"
Lục tang: Trong "Danh Lệ luật" nhà đường. Ích Chuyên Chương lần đầu tiên đưa sáu hành động chiếm đoạt của công phi pháp, gọi là "lục tang" vào luật. Bao gồm 6 tội lớn áp dụng xử phạt quan lại: Nhận hối lộ làm trái luật để chạy án, nhận hối lộ không làm trái luật để chạy án, nhận hối lộ, trộm, cướp, tham ô.
Luyện Hội đưa chén trà cho người đối diện, khẽ cười: "Xem ra huynh rất hiểu tác phong của Vương Thập cửu lang."
Dĩ nhiên Vương Phu Nam hiểu khá rõ Thập cửu đệ nhà mình, bản lĩnh bóp méo thị phi giống hệt tam thúc mẫu Thái thị. Từ bé đến lớn mỗi khi nó phạm sai lầm đều đem đổ lên đầu người khác.
Vương Phu Nam lại nói: "Nhưng ta đoán chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, nếu chỉ vì tội này thì đã không phải xông đến trường thi của Lại bộ bắt người rồi. Chi bằng huynh dứt khoát nói cho ta biết Hứa Tắc phạm vào chuyện gì đi."
"Án này do Chử ngự sử thẩm tra, ta cũng không biết nhiều." Ánh mắt Luyện Hội sâu xa, "Có điều huynh nên tin rằng càng là người xuất thân hàn môn thì càng biết tự bảo vệ bản thân."