Con Rể

Chương 82




Edit: MinnieKemi

Thần Sách quân xuất phát là vào tháng giêng, khi đó quan viên lớn nhỏ ở Tây Kinh vẫn còn chìm trong không khí mơ màng ngày Tết. Theo truyền thống của người Tây Kinh, phải đến ngày mười lăm tháng giêng hàng năm mọi hoạt động mới dần trở lại bình thường, hiện tại mới là ngày mùng năm, kì nghỉ xuân còn chưa kết thúc, vẫn trong thời điểm náo nhiệt nhất.

Mùi rượu mùi lưu huỳnh trong thành mãi không tan, thành đông thành tây buôn bán đến tận khuya, nhưng bên trong Vụ Bản phường lại là một khung cảnh yên ắng.

Quốc Tử Giám vốn náo nhiệt giờ trở nên vắng vẻ, chỉ còn vài tiểu lại người hầu gác đêm; trong đạo quan người người bận rộn tu tiên, trước sau quạnh quẽ lạnh tanh.

Hứa Tắc đẩy cửa bước ra, xuất hiện trên con phố nhỏ vắng vẻ. Nàng chuyển hướng ra khỏi cổng phường, đi tới An Thượng môn. Ngày thường lính thủ thành kiểm tra ra vào nghiêm ngặt, lúc này đã quá trưa mà chẳng thấy bóng một ai. Bây giờ là thời gian giao ban, Hứa Tắc trình môn tịch thì nghe lính canh khẽ giọng “Hôm nay chẳng biết có chuyện gì, kì nghỉ xuân vẫn còn chưa kết thúc mà!”, “Ta cũng không biết, ban nãy Triệu tướng công cũng vừa tới.”

Hứa Tắc cúi đầu vội vã đi vào trong, những phiến đá lót trên mặt đường không mang chút nhiệt độ, đi một mạch tới Chính Sự Đường, chân nàng rịn chút mồ hôi, nàng đứng trước cửa cởi giày, người hầu báo một tiếng rồi mở cửa cho nàng.

Bên trong phòng đốt than đã lâu, có một chút ngột ngạt, mấy lão già còn giả vờ phong nhã đốt thêm trầm hương, mùi hương ngai ngái khiến người ta lợm giọng. Hứa Tắc ngồi xuống, nâng tay lau lớp mồ hôi mỏng trên trán rồi mở cuốn sổ trước mặt ra.

Mặc dù vẫn còn đang trong kì nghỉ nhưng mấy ông lão này đâu bao giờ chịu ngồi yên, mà tụ họp trong công phòng vừa đánh cờ vừa mắng chửi người khác.

Hộ bộ Thượng thư thua cờ, đang tính toán xem sẽ trút giận lên con tép con tôm nào cho bỏ mối hận trong lòng, ông ta quay lại nói với Hứa Tắc: “Từ Gia, tới đây. Cùng lão phu đánh một ván!”

Hứa Tắc cảm thấy cái mùi này quá buồn nôn, nàng không muốn ở đây lâu bèn sang đó ngồi rồi nhanh chóng giết Hộ bộ Thượng thư không còn một manh giáp, cuối cùng thì mở sổ tay ra nói: “Hộ bộ trừ mạch quá cao? Lại còn thuế trúc mộc, thuế sơn,…”

“Ngươi muốn nói gì?” Hộ bộ Thượng thư bị thua thảm nên đương nhiên tâm trạng ông ta không được tốt lắm.

“Thuế phía đông nam quá nặng.” Hứa Tắc lời ít ý nhiều, khép sổ tay đáp: “Sang năm nếu vẫn thu như vậy, thì sẽ bị ép trở thành một Chiết Đông khác.”

Sau khi nắm Diêm Thiết Độ Chi khí thế nàng ngày càng cao, địa vị xem như ngang hàng với Hộ bộ Thượng thư, vì vậy mà cũng nói năng không còn kiêng nể, đất đông nam là đất của đế quốc không sai, nhưng nhìn tình hình trước mắt nếu tiếp tục bóc lột thêm nữa sớm muộn cũng có một ngày bách tính sẽ phản kháng. Chiết Đông chính là một ví dụ rõ ràng nhất. Dựa vào điều gì mà Bùi Tùng có thể giương cờ tạo phản lại được nhiều người ủng hộ như vậy, cũng là bởi vì dân chúng đã không thể chịu đựng được nữa mới quyết định liều mạng một phen.

“Thuế thu từ đông nam mỗi năm một kém hơn, không tăng thêm sưu thuế thì tiền từ đâu ra?”

“Mỗi năm một kém hơn là bởi vì số hộ tịch sổ sách báo lên liên tục giảm mạnh, tướng công có biết mấy năm nay đông nam có bao nhiêu hộ bỏ trốn không? Lại thêm sưu cao thuế nặng, cái chính là mổ gà lấy trứng, chỉ thấy lợi trước mắt, thu thêm mấy trăm ngàn xâu tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Lời qua tiếng lại khiến những người khác bắt đầu chú ý tới họ, Hứa Tắc gấp sổ lại đứng dậy nói: “Hạ quan phải tới Trung Thư, xin cáo từ.”

Chạy trốn khỏi Chính Sự đường nồng nặc thứ mùi khó ngửi, Hứa Tắc vội bước ra ngoài hít lấy hít để bầu không khí thanh sạch, lúc này tâm trạng mới cảm thấy thoải mái đôi chút.

Mới vừa rồi tranh chấp giữa hai người đều bị mấy lão già mắt mờ tai ù nghe thấy hết. Nhưng điều Hứa Tắc nói không phải không đúng, thuế hộ tịch và thuế ruộng có thể thu đều sụt giảm, nếu chỉ dựa vào việc sinh ra nhiều loại thuế khác mà muốn bù lại khoản thu này là hoàn toàn không được. Ví dụ như tiền trừ mạch, đã không thể gánh nổi mà còn tăng thêm, như vậy dân chúng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

“Đồ xấu tính, tính khí càng ngày càng nóng nảy, không biết ai đã chọc giận hắn, ranh con!” Hộ bộ Thượng thư tức giận nói.

“Ngài biết hắn vì sao mà, ngẫm lại thật kĩ mà xem, nếu là phu nhân nhà ngài bị đá tới Chiết Đông đánh giặc, ngài còn có thể vui vẻ được sao?” Tả Bộc xạ (tên một chức quan) nói.

Hộ bộ Thượng thư nhìn chung quanh, thấy không có Vương tướng công ở đây, mới khẽ nói: “Trước đó chuyện tên Thái Lạc Thừa kia đánh cuộc chẳng lẽ lại là thật?”

“Năm mới cũng tới nhà ăn cơm, còn giả ư? Vương tướng công cũng thật là khoan dung, hừm! Ta nghĩ không biết hai nhà họ sẽ tính như thế nào, là Uẩn Bắc chuyển hộ khẩu tới Hứa gia, hay là Hứa Tắc sẽ chuyển tới Vương gia đây?”

“Chẳng có điều luật nào cho phép cả?”

“Cũng chưa chắc, tên nhóc này là chuyên gia lợi dụng sơ hở, nói không chừng còn có danh phận, ái chà thực sự là vui chết đi được, một tên nhóc rất thú vị.” Tả Bộc xạ hỉ hả nói, khi quay sang Triệu tướng công tức thì nghiêm mặt: “Hứa Tắc có đưa một cuốn sổ năm ngoái.” Nói xong thì lấy cuốn sổ ra.

Triệu tướng công ngẩng đầu, sai người hầu: “Gọi Hứa Tắc quay lại, ta còn chưa cho phép hắn lại chạy đi đâu!”

Trên đường Hứa Tắc đi tới Trung Thư tỉnh thì bị tên hầu bắt trở về Chính Sự đường.

Nàng lại lần nữa ngồi xuống, Tả Bộc xạ lên tiếng: “Năm ngoái ngươi đưa quyển sổ cho ta xem, quyết đoán đấy, nhưng chĩa mũi nhọn vào chùa chiền thế này, thì thật là..”

“Hạ quan không sợ nhân quả báo ứng.” Trông nàng như tên giặc cỏ giết người cướp của: “Cả nước có vạn ngôi chùa, ngôi nào cũng có diện tích trăm mẫu, thậm chí có ngôi cả ngàn mẫu, chiếm ruộng nương khiến dân nghèo không có đất canh tác, chưa dừng lại ở đó, còn mang tiền cho vay lãi cao, nếu người nông dân không trả nổi thì lại trở thành nô lệ của nhà chùa…Chùa chiền giàu nứt đố đổ vách, nhà nước lại không thu thuế phú từ nhà chùa nên họ càng không chùng tay, thực đáng căm hận! Nếu cứ để chúng tiếp tục bành trướng, hậu quả sẽ không thể lường được.”

Lập trường quyết định quan điểm, trái ngược với việc làm của người thờ phụng Phật, cái nàng thấy chỉ là người nghèo bị nhà chùa chèn ép đến không còn mảnh đất dung thân, đường cùng buộc phải lưu lạc làm nô, ruộng nương bị nhà chùa chiếm dụng hòng tránh thuế má, tăng nhân và bọn thương nhân núp bóng sau lưng mượn đó mà vơ vét của nả, thậm chí còn cả rất nhiều hoạn quan và quan viên triều đình cùng tham gia.

Dưới lớp áo cà sa phổ độ chúng sinh, lại làm ra những chuyện hại dân hại nước.Trong lòng mọi người biết rõ, nhưng vì dính dáng đến hoàng tộc, quan viên ngoại triều, hoạn quan trong cung điện nên chẳng ai dám xuống tay.

Nhưng Tả Bộc xạ dám nhắc tới thì Hứa Tắc cũng dám nói, lúc này những người trong Chính Sự đường cũng không thể trốn tránh sự thật này.

“Thu hẹp quy mô chùa chiền, tịch thu đất đai, giải phóng nô lệ. Một phần đất đai bị tịch thu sẽ giao lại cho nông dân trồng trọt, phần còn lại giao cho Hộ bộ. Như vậy không chỉ có thể gia tăng số nhân khẩu cùng thuế hộ tịch, địa tô cũng tự nhiên tăng theo.” Hứa Tắc nói.

“Chính là thu được lưỡng thuế nhiều hơn, sau đó chảy vào Độ Chi, toàn bộ lợi ích đều thuộc về ngươi, người khác không được hưởng chút lợi lộc thì ai đồng ý mạo hiểm đi ra tay với nhà Phật?” Hộ bộ Thượng thư cười khẩy.

“Vừa nãy hạ quan rõ ràng mới nói phần ruộng đất còn lại giao cho Hộ bộ ty, tướng công sao lại bỏ quên cái lợi lớn này rồi, sao phải tóm chặt vào lưỡng thuế để nói?” Trong chớp măt nàng đã lôi cả Hộ bộ Thượng thư xuống chiếu.

Triệu tướng công lúc này cũng lật xong cuốn sổ của nàng, ông ta gấp lại ném ‘bộp’ một cái: “Viết thứ quái quỷ gì thế này, tết nhất đầu óc ngươi đều hỏng cả rồi sao, vẽ ra một cái bánh lớn mà đám trẻ ranh thích thú, cẩn thận suy nghĩ lại đi.”

Hứa Tắc căng não nghĩ một lúc, sau mới ngẩng đầu nói: “Hạ quan cần Ngự Sử đài giúp đỡ.”

“Không phải ngươi và Luyện Trung thừa rất thân quen? Âm thầm thương lượng với hắn đi.” Hữu Phó xạ nghĩ tới mấy tin đồn bát nháo hàm ý cười nói, Hứa Tắc tức giận nhặt sổ lên: “Hạ quan cảm thấy Hữu Phó xạ thân là quan lớn nhưng vẫn hồ đồ như Thái Lạc Thừa, một tiểu quan bẻm mép chỉ biết uống rượu nói càng, cờ bạc đỏ đen.”

Hữu Phó xạ chỉ muốn đùa nàng lại bị nàng quật lại một nhát, nhất thời mất hết hứng thú, thấy nàng xoay người đi ra ngoài liền rút chiếc vớ dưới chân ném theo: “Tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng! Có tiền trong tay thì lộ bộ mặt thật ngay!”

Triệu tướng công lên tiếng: “Nếu không có khí phách ngang ngược này thì năm đó ở Truy Thanh tên ranh này phỏng chừng đã chẳng còn mạng rồi.” Ông ta liếc nhìn Hữu Phó xạ bên cạnh bằng cặp mắt chán ghét: “Sao chân lại thối vậy! Phu nhân ông không mang nước rửa chân cho ông sao?!”

Hữu Phó xạ tức giận nhảy cà nhắc ra phía ngoài nhặt vớ, sau đó hừ một tiếng rồi đi thẳng không thèm quay đầu lại.

Chuyện thu hẹp diện tích chùa chiền nhanh chóng truyền đến tai mọi người, yêu cầu của nàng rất rõ ràng, nói đến cùng cũng chỉ là giành lại tiền, người và đất đai.

Đông đảo người lên tiếng phản đối, viện nhiều lý do như “coi thường Phật tổ thì sẽ không có kết quả tốt, không nhớ hoàng đế Bắc triều diệt Phật nên cuối cùng gặp báo ứng gì hay sao? Phụ tử đều không được chết tử tế! Còn hoàng đế Bắc Chu, ốm bệnh chết sớm, vận nước tiêu vong! Làm thế này chính là muốn Đại Chu ta vong quốc! Động cơ của ngươi là gì!”

Tiểu hoàng đế nghe được thì kinh hồn táng đảm, tuy cậu ta không tin Phật nhưng vẫn thấy khiếp sợ. Nhưng mà so với mấy chuyện như báo ứng này, điều cậu ta lo lắng hơn là Hứa Tắc sẽ bị gán tội danh mưu đồ bất chính gì đó…Cậu ta không muốn mất đi một thần tử có kỳ nghệ tốt như thế này.

Hôm nay Hứa Tắc từ Ngự Sử đài đi ra thì được Luyện Hội, người chung chiến hào, tiễn ra tận cửa: “Mọi chuyện từ trên xuống dưới sẽ còn khó hơn trong tưởng tượng, có điều nếu như Thượng thư Trung thư Môn hạ mà không có vấn đề gì, cộng thêm bệ hạ gật đầu, việc này lập tức danh chính ngôn thuận. Nhưng nếu vạn nhất sau khi tháo dỡ chùa miểu, triều đình xuất hiện điều gì không tốt tội danh tất cả sẽ đổ lên đầu cô, lỗi là do cô chủ trương thu hẹp đất đai chùa chiền.”

“Không sao.” Hứa Tắc nhớ tới khi còn ở Cao Mật, khi châu chấu che kín bầu trời, bách tính nói nàng sai lầm.

Việc này cũng vậy. Mọi người muốn ghép tội danh, bất luận như thế nào cũng đều có lý do, nàng không muốn vì những thứ này mà do dự.

“Ta không sao, tóm lại, nếu như việc này được thông qua, nhờ Ngự Sử đài chia ra giám sát, vẫn làm phiền đến huynh rồi.”

Luyện Hội gật đầu, đưa nàng đến Thượng thư tỉnh rồi mới yên tâm rời đi.

Liên tiếp nhiều ngày nay Hứa Tắc đều nhận được lời đe dọa, cũng không gì ngoài “Khuyên họ Hứa ngươi quay đầu là bờ”, hầu hết đều nói nàng rất độc địa, tạo nghiệp vân vân, nếu như không thu tay lại thì cái chết không tử tế đang chờ nàng.

Kẻ kích động giậm chân là vì lợi ích bị động chạm, còn Hứa Tắc thì không. Mỗi lời đe dọa nàng đều nhận, sắp xếp lại thành chồng tính mang lên đọc cho quan viên nội ngoại đình nghe thử, những thứ này đều là người tôn Phật trọng Phật nói, rốt cuộc là lòng dạ từ bi, hay là độc ác.

Sáng sớm nàng đã tới Chính Sự đường, lúc cởi giày lại bất giác nhíu mày, mấy ngày gần đây nàng đều cảm thấy mùi ở Chính Sự đường đặc biệt mắc ói, buồn nôn đến mức khiến người ta muốn đưa sạch điểm tâm ra ngoài.

Nàng còn cố tình không ăn sáng, vào ngồi trong phòng trình sổ sách đã tính toán tỉ mỉ việc cắt giảm lên, Tả Phó xạ nhón một miếng bánh hấp đưa cho nàng: “Nhìn mặt ngươi tái nhợt chắc là chưa ăn gì, ăn tạm một cái lót dạ.”

Hứa Tắc nhận lấy rồi hít sâu một hơi, cắn một miếng thì không nhịn được nhíu mày, mắc ói quá. Nàng nhắm nghiền hai mắt, Hữu Phó xạ bên cạnh bảo: “Đừng yếu ớt giống như nữ tử mang thai như vậy, có ăn đã là tốt rồi.”

Hứa Tắc tức thì nheo mắt lại, đứng dậy nói: “Hạ quan thực sự đói chết mất rồi, xin cho hạ quan trở về công trù ăn một bữa đàng hoàng rồi sẽ trở lại sau.”

Dứt lời vẻ mặt nhăn nhúm xông thẳng ra ngoài.

“Dạo này hắn có bệnh gì vậy!”, “Lẽ nào thực sự bị trời phạt…”

“Không giống đi ra từ Bỉ bộ nhỉ, chữ trên sổ sách rất đẹp.” Tả Phó xạ còn chìm đắm trong đó, ngẩng đầu lên hỏi: “Người đâu?”

“Hình như bị bánh hấp của ông hại, chạy đi ói rồi!”