Con Rể

Chương 81: Hân hoan vô hạn




Edit: MinnieKemi

Bất giác đã là canh tư, tân niên kéo tới bằng một màn nóng bỏng chưa từng thấy.

Cơ thể mất khống chế là cảm nhận rõ ràng nhất. Ánh trăng chếch xuống giống như chìm vào biển sâu, lại như lo lắng sốt ruột nhưng mãi vẫn thấy không thỏa lòng. Hứa Tắc gập đầu ngón chân, nằm kề bên Vương Phu Nam, thỉnh thoảng thì than khẽ, tiếng thở dốc giữa đêm mùa đông yên tĩnh dường như không thể biến mất.

Dịu dàng cũng tốt, nhiệt tình cũng được, tiết tấu vẫn vô cùng ăn ý.

Đều là những người có khả năng lĩnh hội cao, đối với chuyện này quả thực họ chỉ làm theo bản năng, càng lúc càng thuận lợi. Nhưng cũng vì vậy, hậu quả ghê gớm là qua canh tư hai người mới lần lượt thiếp đi, mới một canh giờ trôi qua, ngoài trời đã sắp sáng.

Trong núi đã có tiếng gà gáy chó sủa, chùa Thạch Ung cũng vang tiếng chuông, trong căn phòng kia có hai người vẫn còn đang say giấc.

Chậu than tắt ngấm từ lâu, chăn nệm dúm dó là kết quả của một đêm mặc tình thỏa sức của người trẻ tuổi. Hứa Tắc ngủ rất say, xưa nay nàng thích nằm nghiêng, nên Vương Phu Nam cũng nằm nghiêng theo nàng, cánh tay chàng từ phía sau vòng ra trước, cầm tay nàng đặt trước bụng dưới.

Đang trong lúc hai người dựa vào nhau ngủ mê mệt, đại ca của Hứa Tắc đã xốc con trai lên, đẩy cửa ra đốt pháo, thuốc pháo được nhét trong ống tre, sau khi đốt lên phát ra tiếng nổ lốp bốp vang vọng khiến gà bay chó chạy, mùi lưu huỳnh quanh quẩn cùng hơi lạnh trong núi mãi không tan.

Đứa trẻ con bịt lỗ tay cười khanh khách, Hứa Sơn thấy thế càng thích thú, đang định đốt thêm một cái thì phu nhân đã ló đầu ra khỏi nhà bếp bảo: “Đại lang, hình như nhà bếp có ai vào lục lọi, chàng vào xem có mất thứ gì không.”

Hứa Sơn bế con trai lên, đặt nó nằm nghiêng trên vai, không lo lắng đáp: “Cùng cha đi bắt trộm nào!”

Dọc đường đi đứa bé cười khì khì, con Hứa Tùng phóng lại, chạy thẳng tới phòng Hứa Tắc. Hứa Sơn lập tức cảnh giác, chân bước chầm chậm tới gần cửa, hai tay bất giác căng lên, đứa bé trên vai cũng ngoan ngoãn nín thở.

Hứa Sơn chợt kéo mạnh cửa phòng, anh ta nhìn chằm chằm vào bên trong, một tên đàn ông người nồng mùi rượu đang nằm cạnh Hứa Tắc, da thịt kề cận dựa sát vào nhau, bả vai lộ ra khỏi chăn, trên giường lộn xộn, thật khiến người ta khiếp đảm.

Đứa bé vẫn có thể nhận ra Hứa Tắc: “Người kia chính là tam thúc tóc trắng mà!”

Hứa Sơn đang chết đứng lúc này mới sực tỉnh: Ôi, cảnh nhạy cảm không phù hợp với trẻ em! Vì vậy vội vàng đóng cửa lại, vác con trai bỏ chạy tới nhà bếp. Đứa bé kêu lên: “Sao cha không gọi tam thúc dậy?”

Sau khi qua cơn bàng hoàng, Hứa Sơn trưng ra vẻ mặt cam chịu: “Thập thất lang trông cường tráng thế kia! Tam thúc con chắc chắn là mệt chết rồi, để cho nó ngủ thêm một chút đi…”

Đứa bé không hiểu gì, xán lại gần bếp lò chờ được ăn chè, Hứa Sơn đi tới đi lui bên ngoài, phu nhân lại ló đầu ra hỏi: “Có chuyện gì khiến chàng phiền lòng sao?”

“Tam lang trở về rồi.”, “Về là chuyện tốt mà.”, “Ờ,…nhưng mà nàng còn chưa biết…” Anh ta muốn nói lại thôi, sau đó đáp: “Ta ra ngoài một chút.”

“Nửa canh giờ nữa nhớ về ăn sáng nhé.”

“Ta biết rồi.” Hứa Sơn đi vào trong cốc cho khuây khỏa, ai ngờ trong bếp, đứa bé lại bán đứng tam thúc nó: “Mẹ ơi, tam thúc và một đại bá đang ngủ cùng với nhau.”

Vợ Hứa Sơn giật mình, vội vàng che miệng con lại: “Đừng nói lung tung.”

Đứa bé gật đầu.

Ở một nơi khác, Vương Phu Nam đang mở mắt. Chàng nghe thấy tiếng động bên ngoài, cũng biết Hứa Sơn đã đến đây nhưng không muốn làm Hứa Tắc đang ngủ say giật mình bèn vờ như ngủ đến tận bây giờ. Nắng sớm khẽ hắt vào phòng, con Hứa Tùng cứ sủa mãi bên ngoài. Hứa Tắc bỗng nhúc nhích, nàng xoay người vùi vào lòng Vương Phu Nam.

Quanh năm vất vả, đêm hôm qua lại buông thả bản thân khiến nàng không chịu nổi, hiện giờ ngủ say giống như muốn bù lại những thiếu thốn trước đây.

Vương Phu Nam để mặc cho nàng ngủ, cho đến khi ánh mặt trời tràn vào hơn nửa gian phòng, vào sâu tận chăn nệm, lúc này Hứa Tắc mới mơ màng tỉnh lại. Một tay nàng đặt lên hông Vương Phu Nam, áp lòng bàn tay lên da thịt tươi trẻ lán mịn, nàng chậm rãi nhắm hai mắt, thở một hơi dài hỏi: “Huynh đang căng thẳng ư?”

“Không.”Rõ ràng cơ bắp đang phải gồng lên, nhưng Vương Phu Nam lại trái với lòng lên tiếng phủ nhận.

“Thế sao lại cứng ngắc như vậy?” Nàng vẫn đang nhắm mắt, hệt như một lão quan nhân phong lưu, bất thình lình vỗ vào mông chàng: “Ta hơi hâm mộ đấy.”

“Không phải hâm mộ, đã là của nàng cả.” Vương Phu Nam lại sắp phát hỏa, vội chộp lấy bàn tay không ngoan ngoãn của nàng: “Nàng mệt quá rồi, có cần ngủ thêm một chút nữa không? Nếu không ngủ nữa thì thức dậy xin huynh tẩu một một ít điểm tâm thôi, ta cảm thấy hơi đói rồi.”

Hứa Tắc ngủ chưa lâu lắm, nhưng nàng cảm thấy đã thỏa mãn rồi.

Thế là vì một miếng cơm của người họ Vương này, nàng lập tức ngồi dậy mặc quần áo.

Vương Phu Nam vẫn nằm quấn chăn, không động đậy. Hứa Tắc mặc xong, nàng quay lại nhìn: “Che kín như vậy làm gì, đâu phải chưa từng thấy.” Nói xong thì xách túi quần áo qua, tìm lấy một bộ sạch sẽ, ngồi xuống nói: “Giang tay ra.”

Dưới “sự chỉ đạo” mặc quần áo một cách nghiêm túc của Hứa Tắc, Vương Phu Nam mau chóng mặc xong. Nàng lại chải tóc cho chàng, cột một dải dây bịt trán, nghiêm túc nói: “Xong rồi.”

Vương Phu Nam rất yên tâm vào tay nghề của nàng, gương cũng không thèm soi, chàng đưa tay ra đặt lên vai nàng, xoay ngược nàng lại, sau đó nhặt chiếc lược lên chải mái tóc lấm tấm bạc của nàng: “Từ khi nào mà bạc như vậy?”

“Từ lúc nhỏ.” Hứa Tắc lơ đãng đáp.

Cây lược trong tay Vương Phu Nam dừng lại một nhịp, lại nghe thấy nàng nói: “Như vậy cũng có chỗ hay. Ví dụ như ta có thể ra vẻ già dặn một chút, hoặc là đợi đến khi sáu mươi tuổi, ta vẫn trông như thế này, như vậy sẽ cho người khác ảo giác là “ồ, sao bao nhiêu năm mà ngươi vẫn không thay đổi gì cả”, đương nhiên, …đó là nếu ta có thể sống tới lúc đó.”

“Nàng không có lòng tin mình sẽ sống thật lâu chút nào sao?”

“Ban đầu không có, bây giờ thì có một chút chút.”

“Vì ta à?”

Hứa Tắc hơi cúi đầu, Vương Phu Nam vươn tay ra vén lớp tóc dài của nàng, lược chải xuống hóa thành búi tóc phía trên đỉnh đầu, lộ ra một khoảng cần cổ trắng nõn, ánh mặt trời rọi qua thoạt nhìn thật ấm áp.

Nàng nghĩ một lúc thì đáp: “Ừ.” Đáp xong mới quay lại, gương mặt đó vẫn còn rất trẻ, dưới ánh mặt trời nó thậm chí như đang lấp lánh sáng.

Vương Phu Nam sợ cứ nhìn nữa thì chàng sẽ không chịu nổi, vội đằng hắng một tiếng rồi đứng lên: “Ta chờ nàng ở ngoài.”

Hứa Tắc khoác thêm áo rồi ra khỏi cửa, đã sắp giữa trưa.

Hứa Sơn đang ngồi ủ ê ngoài cổng, khi thấy Hứa Tắc và Vương Phu Nam cùng đi ra mới vội vàng đứng dậy, tiến lên trước kéo Hứa Tắc lại thầm thì: “Ta biết đệ và Vương nương tử hòa ly chắc chắn chẳng dễ chịu gì, nhưng đệ cũng không thể sa ngã như vậy chứ!” Dứt lời bèn nhìn sang Vương Phu Nam tỏ vẻ ghét bỏ: “Thập thất lang mặc dù không tồi, nhưng…” Hứa Sơn lại than vắn thở dài, dường như anh ta cảm thấy Vương Phu Nam đang đùa giỡn em trai ngờ nghệch của anh ta.

“Huynh yên tâm, đệ biết cân nhắc.” Hứa Tắc nói, giọng cũng hạ thấp xuống ra vẻ thần bí: “Tuyệt đối không phải như huynh nghĩ đâu.”

“Hả? Không lẽ…” Hứa Sơn sửng sốt, cậu em trai gầy nhẳng của anh ta thế mà có thể bỡn cợt một đại nam nhân như kia ư? Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài…Dù sao anh ta cũng đã cảm thấy thoải mái hơn, vì vậy thở phào một hơi, nhưng khi nhìn ánh mắt của Vương Phu Nam anh ta lại thấy có gì đó không đúng lắm.

Chắc chắn là vậy rồi! Một tên sợ rắn như hắn, ở đâu ra có can đảm giở trò với Tam lang nhà mình!

Hứa Sơn xoắn xuýt cả buổi sáng, cuối cùng trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, lại nói: “Nhanh đi rửa mặt ăn cơm!”

Người anh ‘giỏi đoán ý người’ này làm Hứa Tắc rất cảm kích, nàng vào nhà chúc tết, cho đứa bé một cái khóa cát tường nhỏ, tặng một ít phấn son cho chị dâu, lúc này mới ngồi xuống thưởng thức bữa cơm gia đình ấm cúng.

Ăn cơm trưa xong, vợ Hứa Sơn đưa đứa bé đi ngủ, con chó nằm sấp trên hành lang phơi nắng, Hứa Sơn thì đem thuốc pháo ra, định làm thêm vài món đồ chơi cho có hương vị năm mới, còn Hứa Tắc, nàng dọn một bàn cờ, ngồi dưới ánh nắng cùng Vương Phu Nam đánh cờ. Ban ngày trong núi an nhàn thong thả, đây là thú vui điền viên sơn dã, rất đáng sống. Nhưng Hứa Tắc biết, đây không phải là con đường cuối cùng của nàng.

Sau khi nàng thắng một ván, Vương Phu Nam ‘mỏ nhọn’ bắt đầu không chịu đánh nữa, chàng nhìn Hứa Sơn đang mân mê số hỏa dược: “Đại lang rất thích làm những thứ này à?”

“Cha ta nghiên cứu hỏa dược nhiều năm, nên huynh ấy mưa dầm thấm lâu, cũng rất giỏi.” Hứa Tắc nói xong, nói với sang Hứa Sơn đang tập trung làm việc: “A huynh, có thể mang sổ tay của huynh cho đệ xem được không?”

Hứa Sơn hào sảng trả lời: “Đợi ta chút!”

Vương Phu Nam nhìn nàng: “Nàng muốn làm gì?”

“Vũ khí.” Hứa Tắc bình tĩnh đáp lại chàng, “Số vũ khí hỏa dược lác đác chúng ta có đều quá kém, nếu có thể thay đổi tất sẽ có chỗ hữu dụng.” Từ lâu nàng đã cân nhắc, nhưng nàng thực sự không tinh thông vũ khí, chỉ biết là Hứa Sơn rất thông thạo chuyện này, có lẽ có thể cùng Vương Phu Nam làm thử.

Hứa Sơn nhanh chóng mang sổ tay tới, trong đó còn có không ít những ghi chép nghiên cứu của phụ thân họ Hứa Tiễn Đình.

Vương Phu Nam lật xem một lúc, bên trong ngoài ghi lại cách chế tạo thuốc nổ, còn có một số bản vẽ vũ khí, phía trước là do Hứa Tiễn Đình vẽ, phía sau do Hứa Sơn vẽ, cũng không kém. Chàng vừa xem vừa nói chuyện với Hứa Sơn, Hứa Tắc ngồi bên cạnh lắng nghe.

Mặt trời trong núi lặng về tây, Hứa Tắc đứng dậy mang nước trà tới, chầm chậm vò nát lá trà rồi rót nước sôi vào, mùi thơm liền xông vào mũi. Hứa Sơn vô cùng phấn khởi hàn huyên cùng Vương Phu Nam hồi lâu. Cuối cùng Vương Phu nam cầm mấy cuốn sổ tay tới: “Ta có thể chép lại không?”, “Đương nhiên là được!”

Hứa Tắc bèn trở về phòng chuẩn bị bút mực, rồi mang theo một cái bàn dài tới, sắp xếp giấy sao chép sẵn sàng.

Vì ngày mai họ phải trở lại Trường An, nên chỉ có thể nhân lúc này chia nhau ra sao chép lại. Hứa Tắc làm việc tỉ mỉ tất nhiên không cần phải nói, còn Vương Phu Nam dù là quân nhân thế nhưng cũng không kém nàng.

Hứa Tắc hiếm khi thấy chàng trong tư thế cầm bút, vì vậy ngước lên nhìn. Chàng đã tháo dải khăn buộc trán, một thân áo choàng đơn sắc, thoáng cũng có vài phần phong thái của văn sĩ.

Hình như Vương Phu Nam nhận ra ánh mắt nàng, chàng cũng ngước lên: “Nhìn gì thế?”

Hứa Tắc đặt bút xuống, suy nghĩ một chút mới đáp: “Đến Chiết Đông phải cẩn thận.”

“Lo lắng cho ta à?”

“Nếu chỉ mình huynh đi cũng không sao, nhưng vì có Tào Á Chi đi cùng, nên ta luôn cảm thấy không tốt lắm.” Vẻ mặt Hứa Tắc có phần âu lo. Hai người đều biết phong cách và lối hành sự của Tào Á Chi, dẫn binh cùng một kẻ lộng quyền, không tránh khỏi mâu thuẫn.

Vương Phu Nam không muốn khiến không khí lúc chia tay nhuốm màu buồn bã vì vậy hơi nhoẻn miệng cười rồi nằm xoài ra chiếu cỏ, chàng cởi áo khoác không biết xấu hổ bảo: “Nghe nói có vị Hứa thị lang ở Thượng Thư tỉnh lúc đặt tiền cược đã đặt cho Độ Chi, làm cho kẻ trên người dưới đều vô cùng vui mừng, Vương mỗ đành chịu thiệt để cho hắn thắng một lần vậy!”