Con Rể

Chương 76: Trường An xưa




Edit: MinnieKemi

Ban đầu Lý Mậu Mậu còn chưa chắc chắn, nhưng vừa đứng trước mặt Diệp Tử Trinh, suýt chút nữa cậu ta đã nhảy dựng lên: “Cửu thúc, người còn sống!” Người chú này của cậu ta đã đi là đi biền biệt, bao nhiêu năm trời không có chút tin tức gì, mọi người còn tưởng rằng người này đã sớm không còn trên đời nữa, không ngờ còn sống tới tận ây giờ, người ngợm cũng sáng láng! Thực sự là một mĩ nam tử!

“Cháu là Mậu Mậu đây!” Lý Mậu Mậu kích động nói, lúc lên tiếng tay cũng đã đưa ra định nắm chặt bàn tay to lớn của thúc phụ nhà mình, nhưng Diệp Tử Trinh lại quay mặt sang chỗ khác không phát ra tiếng nào.

Hoàng hôn buông dần theo tiếng trống, một màn ánh sáng nhìn có vẻ ấm áp nhưng thực tế lại không mang chút nhiệt độ lồng lên cả người Diệp Tử Trinh. Lý Mậu Mậu nhận ra sự lãnh đạm của hắn, nên biết điều lùi một bước về sau, lúc này hắn trông thấy bạn đồng môn đang đi về phía này bèn để lại một câu: “Cửu thúc, nếu có rảnh thì về nhà một chút đi…Cháu…cháu đi trước đây…”

Hắn nói xong thì đi cùng đồng môn về nhà, Diệp Tử Trinh nghe tiếng bước chân kia đi xa mới nghiêng dầu nhìn về hướng Quốc Tử Giám.

Trường An thực sự không có thay đổi gì, tuy học trò Quốc Tử Giám đổi từng lứa từng lứa một, cổng lớn vẫn như vậy, gốc cây vẫn diện mạo cũ, dường như bấy nhiêu năm cũng không quá dài.

Tiếng nước róc rách trong mương, Diệp Tử Trinh lặng lẽ xoay người thì nhìn thấy Vương Phu Nam cưỡi ngựa đến. Hắn chợt ghìm chặt dây cương, Diệp Tử Trinh giơ tay phủi hết bụi bặm, nhăn mặt nói: “Ngươi không thể điềm đạm một chút sao?”

Vương Phu Nam không vội xuống ngựa, ngồi trên cao nhìn xuống hỏi: “Sắp giới nghiêm, ngươi không tới quán trọ ở đây làm gì?”

“Nhà trọ không có gì thú vị lại bẩn thỉu, ta tới tìm Gia Gia nương tựa chứ.” Diệp Tử Trinh nhìn cánh cửa kia, thầm nghĩ sao giờ này Hứa Tắc còn chưa về nữa? Đang nghĩ ngợi hắn chợt quay đầu nhìn thẳng vào Vương Phu Nam: “Còn ngươi tới đây làm cái gì? Nhà ngươi chẳng phải ở Sùng Nghĩa phường sao, đây là Vụ Bản phường!”

“Ta ở đây mà.” Lời ít ý nhiều.

Khi Diệp Tử Trinh hiểu ra, hắn lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi nói gì?! Ngươi với Gia Gia ở chung ư!” Hắn chỉ vào Vương Phu Nam: “Ngươi đúng là cầm thú mà, quả nhiên không chịu tha cho cả muội phu của mình…Miệng còn nói gì mà ghét đoạn tụ, ngươi đúng là dối trá!” Hắn tức giận nói xong thì quay phắt sang chỗ khác, hoàn toàn không muốn để ý tới Vương Phu Nam.

Vương Phu Nam chẳng hiểu gì lại bị hắn mắng một trận nhưng cũng không thèm cãi cọ với hắn, chàng quay đầu ngựa đi thẳng một đường để mua thức ăn.

Diệp Tử Trinh lại đứng một mình lẻ loi, cát bụi cuốn lên rồi lại rơi xuống, hoàng hôn ngày càng đậm, màn đêm sắp buông rồi.

Hứa Tắc đã trở về.

Hứa Tắc đang cưỡi con lừa mất đi mà lại tìm được từ đầu kia đi đến, chậm chạp đi tới trước cửa. Diệp Tử Trinh rũ sạch một chút rụt rè ban nãy nhảy dựng lên: “Cho ngươi vàng sao lại không lấy?!”

Hứa Tắc vốn còn định ôn hòa đối đãi với hắn, lại không ngờ còn chưa chào hỏi mà đã bị chất vấn thế này.

“Thà ở căn nhà rách này, cưỡi con lừa ngu xuẩn lại chẳng ra dáng gì như vậy, ta thật không biết ngươi nghĩ thế nào nữa!”

Con lừa nhỏ xì mũi trợn mắt nhìn Diệp Tử Trinh, Hứa Tắc loáng thoáng cảm thấy hình như tâm trạng Diệp Tử Trinh không được tốt lắm.

“Bởi vì như vậy sẽ thành nhận hối lộ.” Hứa Tắc đáp, giọng điệu nhã nhặn. Nàng nhảy xuống mở cửa, quay lại nói với hắn: “Vào đi, trời tối rồi.”

Diệp Tử Trinh biết mình không nói lỹ lẽ nên đứng im bất động. Hắn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng nói: “Ta sai rồi, ngươi đừng để bụng.”

“Không có gì.”

Hắn bèn dắt con lừa ngốc kia đi buộc, rồi cúi gằm đầu báo với nàng: “Thập thất lang tới nhưng lại đi rồi.”

“Ta biết rồi.” Hứa Tắc đáp, nàng dẫn hắn đi vào trong, sau đó chỉ một căn phòng nhỏ phía đông bảo hắn: “Không phải một căn phòng tốt lắm, nhưng mấy ngày trước có cho sửa chữa rồi, ít ra không bị mưa dột gió lùa, ngươi ở tạm đằng đó đi! Khi nào cảm thấy không thoải mái lại ra nhà trọ ở.”

Diệp Tử Trinh đặt bao quần áo lên kệ, nhìn quanh, căn phòng tuy nhỏ như sạch sẽ, lần đầu tiên hắn nói với Hứa Tắc: “Cảm ơn.”

“Ngươi nghỉ ngơi một lát, ta đi mua một ít thức ăn về.” Hứa Tắc hữu hảo với hắn cũng có nguyên nhân cả, việc quay về Trường An đối với Diệp Tử Trinh không phải một chuyện tốt. Nàng biết trong lòng hắn có gánh nặng cho nên cũng không muốn để hắn cảm thấy ngột ngạt ấm ức.

Hứa Tắc vừa ra khỏi cửa đã nghe tiếng ngựa hí vang. Tiếng trống đã tan từ lâu, Vương Phu Nam đưa hộp thức ăn trong tay cho nàng, còn mình thì xách theo vò rượu nhảy xuống ngựa.

“Thế nào rồi?” Vương Phu Nam dắt dây cương hỏi nàng: “Chuyện Diêm Thiết ty không dính líu tới nàng chứ?”

Hứa Tắc gật đầu: “Để sau hẵn nói.” Nàng đem hộp thức ăn vào nhà chính, còn Vương Phu Nam đứng trong hành lang lên tiếng: “Ra ăn cơm.”

Diệp Tử Trinh thay một bộ áo dài rộng thùng thình, là một tên ngồi mát ăn bát vàng, hắn đi vào nhà chính ngồi xuống. Vương Phu Nam tự giác đốt chậu than, Hứa Tắc bưng món cổ lâu mới ra lò đặt lên bàn, mũi khẽ hít, khóe môi hơi chúm lại, khuôn mặt thỏa mãn nàng nói: “Thơm quá.”

Lần trước ba người cùng ngồi dùng bữa, đã là chuyện gần một năm rồi.

Bánh cổ lâu còn bốc hơi nóng, trong chén đã rót đầy rượu Kiếm Nam Thiêu Xuân, bầu không khí nhanh chóng hòa hợp. Diệp Tử Trinh gạt bỏ vẻ sầu não trước đó, thuật lại với họ một số chuyện lý thú xảy ra sau khi họ rời khỏi Thái Ninh mà sống động như thật.

“Thái Ninh là một mảnh đất tốt.” Hứa Tắc xắn một miếng cổ lâu nhỏ chậm chạp nhấm nháp, “Có điều chuyện đào sông có tiến triển gì không?”

“Hà Thứ sử đã chuẩn bị, đầu xuân sang năm có lẽ sẽ khởi công.” Diệp Tử Trinh nói: “Sau khi ngươi đi, Nghi Châu mưa thuận gió hòa, Hà thứ sử thực sự được hưởng lợi, giả sử thủy lợi trước đây không được tu sửa có lẽ là cũng không được như vậy.”

Chợt hắn nhớ tới chuyện gì, bèn lấy ra một quyển sổ tay đưa cho Hứa Tắc: “Ta hạch toán rồi, gia sản bị tịch thu của Tôn Ba tính theo giá thị trường hơn tám trăm ngàn xâu, chi tiết cụ thể ở đây.”

“Bắt ngươi đem theo gia sản của Tôn Ba nghìn dặm xa xôi từ Thái Ninh tới Trường An, dọc đường đã vất vả cho ngươi.”

“Thực sự có chút khó khăn, nhưng ta đều đổi thành tiền, cũng khỏe lắm.” Diệp Tử Trinh nói luôn: “Từ sau khi triều đình cấm đổi tiền ra ngân phiếu, thương nhân ngày càng vất vả, mỗi lần ra ngoài đều phải dẫn theo vài người chỉ để hộ tống tiền của, thật mất công mất sức.”

“Chuyện đổi ra ngân phiếu,, triều đình đang xem xét khôi phục lại.”

“Thật chứ?”

“Tiền đồng thiếu hụt rất lớn, cần nhanh chóng giải quyết. Nhưng phải làm sao để quản lý ngân phiếu thì còn đang được cân nhắc.”

“Ta có thể góp ý với ngươi một chút.”

“Được.” Hứa Tắc nhận lấy một miếng cổ lâu Vương Phu Nam gắp cho nhưng lại bị Diệp Tử Trinh tranh mất: “Còn miếng cuối cho ta đi.”

“Này!” Vương Phu Nam tỏ ra nhỏ mọn muốn giành lại: “Từ Gia ở công trù trước nay đều ăn không đủ no, ngươi không thể thông cảm với nàng ấy một chút à?”

Thế nhưng Hứa Tắc lại bảo: “Ăn đi.”

Vì vậy Diệp Tử Trinh không chần chừ ăn nốt miếng cổ lâu cuối cùng, sau đó nhấp một ngụm rượu. Hắn uống rượu đúng là không ai bì, hơn phân nửa rượu trong vò đều đã vào bụng hắn.

Lúc ba người sắp ăn tối xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Lúc này ai lại tới nhỉ? Hứa Tắc đứng dậy, Vương Phu Nam lại vỗ vai bảo nàng ngồi xuống, còn hắn thì đi ra ngoài. Chỗ họ ngồi không gài cửa, gió lạnh lùa vào làm Diệp Tử Trinh rụt vai lại, hắn ngó nghiêng ra ngoài nói với Hứa Tắc: “Hình như là một tên nô bộc.”

Hứa Tắc loáng tháng đoán là người trong nhà của Vương Phu Nam tìm hắn bèn không để ý nữa, nàng uống cạn chén rượu rồi cúi đầu xem ghi chép trong sổ tay.

Vương Phu Nam vội vã quay trở vào, nói với Hứa Tắc: “Cha ta từ Lĩnh Nam về rồi.”

Diệp Tử Trinh và Hứa Tắc đều cùng nhìn hắn, Vương Phu Nam lại nói: “Cha ta được điều về, chắc chắn là nhờ Lý quốc lão hồi triều tiếp quản Trung Thư, dù sao thì đây cũng là chuyện tốt.”

Lúc hắn nhắc tới Lý quốc lão, ánh mắt Diệp Tử Trinh rõ ràng hơi lay động.

Hứa Tắc thì hỏi: “Giờ huynh về à?”

Vương Phu Nam gật đầu, thấy Hứa Tắc đứng dậy hắn ý bảo nàng ngồi xuống, trước mặt Diệp Tử Trinh công khai hôn vào trán nàng một cái, xong vừa liếc Diệp Tử Trinh ý bảo hắn ta cách xa Hứa Tắc ra một chút.

Diệp Tử Trinh tỏ vẻ coi thường, sau khi nhìn Vương Phu Nam đi rồi mới quay sang nói với Hứa Tắc: “Vương tướng công bị cách chức điều tới Lĩnh Nam lâu vậy rồi, rốt cuộc cũng trở về. Nhưng Vương tướng công mà trở lại một cái, mọi người về sau tất nhiên phải chạm mặt, không thấy lúng túng à?”

Hứa Tắc định uống rượu, nhưng rượu không còn nữa.

“Không đâu.”

“Vương Phu Nam sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây?” Diệp Tử Trinh khẽ lẩm bẩm, dường như nhớ lại vài chuyện xưa: “Quan hệ giữa hai người, không phải ai cũng có thể chấp nhận.”

“Ta biết.” Hứa Tắc vẫn cúi đầu lật sổ sách, chốc sau mới chậm rãi ngẩng lên: “Còn ngươi? Tâm trạng khi quay lại thế nào? Còn hận những người đó không?”

“Người đều chết cả rồi, có gì hay mà hận.” Diệp Tử Trinh thản nhiên nói, lại đem một ngụm Thiêu Xuân còn sót lại trong chén uống sạch, trên khuôn mặt trắng nõn như nhuộm một tầng men say. Thế rồi hắn tự mâu thuẫn mình nói: “Nhưng mà, có thể buông xuống thật sao? Lúc ấy, ta đã rất giàu có, cuộc sống cũng không có ưu phiền, nhưng vẫn cảm thấy rất đau khổ, ta cũng thử thôi rầu rĩ, đi hưởng thụ khoái lạc nhưng chỉ một lúc là lại quay lại cái vòng lẩn quẩn ban đầu, dây dưa không dứt.”

Từ trong ngang bướng và tùy hứng cừa hắn Hứa Tắc phát hiện ra nhiều lo lắng ưu phiền, nhưng cảm giác hoang mang và đau khổ này người ngoài khó có thể hiểu hay khuyên nhủ, chỉ có thể do tự hắn tháo gỡ.

“Hôm nay ta gặp Lý Mậu Mậu rồi.” Hắn nói.

Hứa Tắc ngẩng đầu. Gặp Lý Mậu Mậu? Thảo nào tâm trạng lại đột nhiên kì lạ như vậy…

Là hắn lo lắng trên dưới Lý gia biết hắn trở về hay sao?

Hắn lại đang sợ chuyện gì đây?

Nếu sợ, vậy có lẽ vốn dĩ là không bỏ xuống được.

Vọng tưởng có một ngày cái nhà này lại có thể tiếp nhận mình, vọng tưởng mọi thứ đều chưa từng xảy ra, nếu như năm đó không nhất thời hồ đồ thích một kẻ cặn bã như vậy cũng sẽ không bị lừa dối và gặp chuyện nhục nhã như thế, cũng không bị gia tộc xua đuổi trục xuất, càng không phải vứt bỏ tên họ của mình.

Những thứ này vẫn mãi là một phần lưu luyến của hắn, nhớ tới những điều này thì lại cảm thấy tự ghê tởm mình, cả người đều là sai trái, nhưng hắn lại không thể sống trái lương tâm, đây là điểm mâu thuẫn của hắn.

Lý gia có thể chấp nhận hắn của hiện tại không?

Có cảm thấy hắn không sạch sẽ, làm hổ thẹn gia phong…

Diệp Tử Trinh đan hai tay nằm vùi đầu lên bàn, cơ thể trẻ trung run lên nhè nhẹ. Cô độc nhiều năm, cuộc sống khó khăn không thể nói hết, cũng chỉ trong lúc nửa tỉnh nửa say mới có thể bộc lộ.

Hứa Tắc đứng dậy đem chiếc mền trên kệ đắp lên vai hắn, rồi cầm lấy cuốn sổ tay, giọng trầm thấp tự mình nói: “Lý gia bây giờ chẳng biết có còn như trước không?”

Không còn như trước máu lạnh vô tình, không chém thêm một đao lên người đứa con đã chịu tổn thương, ép chúng tới đường cùng…

Ngay lúc nàng đang nhớ tới mẫu thân, ngoài cửa lại có tiếng gõ.

Hứa Tắc lúc này mới định thần, khoác thêm áo choàng, bước ra gió lạnh tới gần cửa, nàng thấy một tên nô bộc đang đứng trước cửa. Hắn vái chào nàng, hai tay dâng thiệp mời, đoạn nói: “Quốc lão mời Hứa thị lang và Diệp lang quân ngày mai đến phủ một chuyến.”