Edit: MinnieKemi
Trần Mẫn Chí tức giận hai mắt long lên sòng sọc nhìn Dương Trung úy, lập tức vạch trần mưu ma chước quỷ của đám triều thần: “Hôm nay bọn chúng có thể đối phó ta, sau này cũng có thể diệt trừ ngươi, có ngày ngươi sẽ hối hận!!” Dứt lời lệnh cho thuộc hạ rút lui, còn mình nổi giận đùng đùng hất tay bỏ đi.
Hữu quân Thần Sách quân tránh đường cho bọn họ rời khỏi, sau đó Dương Trung úy liếc sang Hứa Tắc, nhớ lại những lời vừa nãy Trần Mẫn Chí nói với mình, nhưng hắn chẳng bận tâm mưu ma quỷ kế gì, ngược lại nhìn đống tang vật trước mắt và Hứa Tắc mới hỏi: “M* kiếp, sao lại nhiều thế, quy thành quân phí đi! Đủ dùng cho chiến trận ở Hà Bắc không?”
Hứa Tắc bụm miệng, tính toán sơ lược một chút, thành thực đáp: “Không đủ.”
“Bọn lưu manh Hà Bắc, tính ép người ta đốt tiền đây mà.” Dương Trung úy không tin quốc khố trống rỗng.
“Thái Phủ Tự có thể cấp cho ta bao nhiêu?”
Hứa Tắc đáp: “Không nhiều.” Nàng nghiến răng chịu đau, hạ giọng: “Theo lý, mấy năm nay tư khố của hoàng đế thu gom rất nhiều diêm thiết (muối và kim loại)và tuyên sách (tiền mà Hoàng đế thu của quan lại), không phải trống rỗng như thế, Thần Sách quân là cấm vệ quân của hoàng đế, ban quân phí từ tiền đó cũng không có gì đáng trách!…”
Dương Trung úy thầm chửi bới, hắn biết nội khố có tiền, nhưng tay không cách nào với tới? Nên mới quay sang đòi phát quân phí từ quốc khố, chỉ cần có bạc là được. Nhưng ai ai cũng cũng than nghèo kể khổ, không lẽ tự hắn phải lấy tiền túi ra sao? Hắn cũng phải kẻ có nhiều tiền!
Dương Trung úy trừng mắt nhìn Hứa Tắc: “Không phải sắp trưng thu thuế rồi sao, thu nhiều một chút thì chết à?”
Hứa Tắc chật vật đáp lời hắn: “Hạn mức trưng thu là dựa vào sổ sách năm ngoái để định ra, nếu muốn hạ quan cũng phải đợi tới sang năm……”
“Tạm thời thêm vào vài mục chẳng phải là được rồi sao!” Không có được tiền, Dương trung úy trút toàn bộ tức giận sang cho Hứa Tắc.
“Chỉ biết khư khư phép tắc, đúng là phiền phức! Nếu vậy chẳng phải toàn bộ tiền đều chảy vào nội khố sao!”
Hứa Tắc đang đợi hắn nói những lời này.
Nội khố bị đám người Trần Mẫn Chí, Mã Thừa Nguyên khống chế, chắc hẳn Dương trung úy cũng cho rằng lấy tiền từ quốc khố dễ dàng hơn lấy từ nội khố, cho nên trong lúc tranh giành của nải của quốc khố và nội khố, hắn muốn giành phần quốc khố hơn.
Như vậy, cải cách chế độ thuế khóa phải chăng cũng có thể được hữu quân Thần Sách ủng hộ?
Hứa Tắc không chắc lắm, nhưng có một điểm nàng hiểu rõ ràng. Ủng hộ cải cách thì nhất định là muốn có được lợi ích trong đó, phàm những kẻ nhảy ra phản đối là đã hưởng được lợi ích. Chỉ cần ngoài mặt không ảnh hưởng tới quyền lợi của Thần Sách quân, khả năng có được sự ủng hộ của bọn họ là rất cao. Về chuyện cụ thể phải làm thế nào vừa để cho họ ủng hộ vừa không để họ nói được gì thì phải xem bên nào cao tay hơn.
Rõ ràng, đối với chuyện tranh giành tiền tài kiểu này, Dương trung úy cảm thấy rất xa lạ.
Hứa Tắc bụm miệng không nói câu nào, Dương trung úy lại trừng mắt liếc nhìn nàng: “Đánh một quyền đã khiến ngươi trật khớp thì đúng là không nhẹ.” Hắn bước tới, đột nhiên tóm lấy cằm Hứa Tắc hơi nâng lên một chút, khớp xương chợt vang lên tiếc rốp, làm Hứa Tắc càng thêm hoảng sợ.
Nắn khớp hàm cho nàng xong, Dương trung úy lại giơ tay lên vỗ đầu nàng: “Đúng là đồ vô dụng! Nhanh chóng đi làm việc của ngươi!
Hứa Tắc bị vỗ đau nhói, nhưng lại không dám ôm đầu, chỉ dẫn một đám quan lại Độ chi đưa tất cả tang vật đi, Thượng thư Hộ bộ thì lẽo đẽo theo sau Dương trung úy giải thích.
Ông ta nói dong nói dài một hồi, Dương trung úy thấy phát chán nên đi thẳng một mạch ra ngoài, chỉ để lại hơn phân nửa nhân thủ canh giữ bên ngoài Hộ bộ, để tránh xảy ra chuyện rắc rối.
Ngự Sử đài và Đại Lý tự không ngủ không nghỉ thẩm tra vụ án, cả đám quan viên Hộ bộ cũng không được ngơi tay, bởi Thần sách quân đang canh giữ bên ngoài nên bọn họ cũng không dám tùy tiện ra vào. Tang vật vẫn liên tục được đưa tới. Khi mọi chuyện được thẩm tra tính toán xong xuôi thì đã là bốn ngày sau.
Mọi người đều quá vất vả, lại đang trong tháng hè, cả Hộ bộ đều bốc lên mùi hôi hầm hập.
Hứa Tắc cố hết sức hoàn thành công việc tới cuối cùng, đợi nàng sổ sách hoàn chỉnh thì những viên quan người thì về nhà người thì đi thẳng tới Bình Khang phường ngâm nước nóng trút sạch dơ bẩn mệt nhọc mấy ngày qua.
Sau khi kết thúc, số tiền tương đương giá trị tang vật tạm nhập vào Thái Phủ tự [1], nhưng đây cũng chỉ là thủ tục. Đánh dẹp Hà Bắc là chuyện không thể kéo dài, hữu quân Thần Sách quân đã sắp xuất phát, quân phí không thể thiếu.
[1] Cơ quan phụ trách ngân khố của hoàng cung thời Đường
Trình tự cấp quân phí cũng không thể qua loa, là Hộ bộ thị lang Chuyên phán Độ chi, Hứa Tắc muốn thực hiện việc này trên danh nghĩa Thông phán quan Độ chi, sau khi có được phê chuẩn của trưởng quan Hộ bộ Thượng thư, nàng lại báo cáo trên dưới Thượng thư tỉnh để tiến hành kiểm tra một lần nữa. Sau khi thông qua mới giao lại cho trưởng quan Độ chi chịu trách nhiệm chấp hành, Thái Phủ tự hạ ấn phù kiểm soát, rồi được tài vụ Thái Phủ tự chấp hành, việc này mới coi như xong.
Hứa Tắc làm xong thủ tục rồi rời khỏi Thái Phủ tự, nàng cúi đầu hửi hửi quan bào cảm thấy nó đã hơi bốc mùi, nên lập tức trở về Vụ Bản phường.
Lại đến kì nghỉ, mấy ngày này học trò Quốc Tử giám đều đi ra ngoài thư giãn hít thở không khí. Vụ Bản phường bình thường vắng lạnh giờ lập tức náo nhiệt, điều này lại làm cho các đạo sĩ Cảnh Vân quan ở đường phía đối diện cảm thấy bất mãn: “Làm phiền bản đạo tu hành!”, “Tuổi trẻ đúng là phiền chết đi được, thật là ầm ĩ!” Đại loại như thế.
Các môn sinh Quốc Tử giám không hề chịu yếu thế, mắng lại: “Không thích ồn ào thì lên “trển” mà ở!”, “Không phải các người có bản lãnh lắm sao!”
Lúc Hứa Tắc cưỡi lừa đi ngang qua, thì may mắn chứng kiến cảnh đạo sĩ và thư sinh ầm ĩ một tháng ba lần như vậy.
Chợt có một cái đầu chen ra khỏi đám người, tới trước mặt Hứa Tắc chặn ngang con lừa của nàng lại.
Hứa Tắc ghìm chặt dây cương, định thần nhìn lại, thì ra người đó là Lý Mậu Mậu. Nàng không nói gì, hắn ta bèn cười: “Chào Hứa thị lang.”
Còn nghe ngóng biết được cả chức quan của nàng.
“Có chuyện gì không?”
Lý Mậu Mậu chợt rút ra một bức thư cất trong tay áo, hai tay dâng lên.
Hứa Tắc bất ngờ, hắn lại híp mắt cười nói tiếp: “Người của Dịch sở vừa đến, thấy Hứa thị lang không có ở đây lại cũng không biết giao cho ai. Vừa hay học trò đi ngang qua, liền thay mặt nhận lấy, mời thị lang.”
Hứa Tắc nhận thư, không vội mở ra mà hỏi Lý Mậu Mậu: “Sao ngươi phải thay ta nhận?”
Hắn nhún vai, khuôn mặt trẻ tuổi ngập ý cười: “Ta cũng không biết, ta cảm thấy dường như đã biết Hứa thị lang từ trước đây rất lâu rồi.”
Hứa Tắc cũng không để ý tới lý do của hắn, chỉ cười khẽ cám ơn rồi đi thẳng về chỗ ở.
Nàng nấu nước định tắm, lúc đợi nước nóng mới lấy thư ra, ngồi hướng về phía ánh sáng, mở lá thư ra đọc.
Cả thảy hai phong thư, đều rất dày.
Nhìn nét chữ, Hứa Tắc đã nhận ra người gửi. Một bên thanh tú thận trọng, một bên thoải mái không câu nệ, nội dung trong thư cũng khác xa nhau.
Hứa Tắc dốc những thứ bên trong phong thư ra, hẳn là hiểu ý nên bật cười.
——*——*——*——*——
Bức thư này được gửi một tháng trước, lúc đó hoa màu mùa hè vừa thu hoạch xong.
Diệp Tử Trinh tới Sứ phủ Thái Ninh báo cáo tình hình Hồi dịch vụ, gặp được Vương Phu Nam. Hai người nói chuyện cộng vụ xong, Vương Phu Nam hết lần này đến lần khác giục hắn về đi, nhưng Diệp Tử Trinh lại chết sống không đi. Hắn nhìn thấy một tên nhóc của dịch trạm đang đứng giữa hành lang, thoáng nhìn cũng biết là người Vương Phu Nam gọi tới lấy thư.
Diệp Tử Trinh nói: “Đại soái muốn viết thư cho ai vậy? Giấu giấu diếm diếm không muốn cho người ta biết như vậy đúng là đáng nghi.”
“Ngươi có đi hay không?”
“Không đi, ta cũng muốn viết.” Diệp Tử Trinh mặt dày mày dạn nói: “Đại soái viết cho ai thì ta cũng viết cho người đó.” Dứt lời, hắn như trêu ngươi cướp đi một phong thư, nhìn thẳng vào Vương Phu Nam nói.
Những chuyện không biết xấu hổ kiểu này, Vương Phu Nam tự nhận mình không phải đối thủ của hắn, nên dứt khoát không thèm quan tâm nữa, đem bức thư đã viết xong từ sáng sớm nhét vào trong phong thư, lại lấy một ngọn lúa mạch mới thu hoạch trong hộc bàn ra cùng nhét vào chung.
Diệp Tử trinh đứng đối diện nhìn thấy, bất giác chép miệng. Hắn đã đoán được người mà Vương Phu Nam viết thư cho, nhất định là Hứa Tắc, không thể sai được!
Đúng là nổi hết cả da gà, Diệp Tử trinh không khỏi nghĩ, chẳng qua kẻ này đúng là người hiểu Hứa tắc, báo với Hứa Tắc vụ mùa Nghi châu năm nay bội thu, lại cho thêm một ngọn lúa mạch trồng trên đất Nghi, nhất định có thể khiến Gia Gia vui vẻ.
Trên đời khó có được tri âm, loại người vô dụng như Thập thất lang thực ra lại rất hiểu Từ Gia.
Thế nhưng Diệp Tử Trinh lại lắc đầu bình luận: “Phong hoa tuyết nguyệt không thực tế, một ngọn lúa mạch kia làm sao đủ ăn no!” Hắn nói xong thì lấy túi tiền ra, lẩm bẩm: “Gia Gia không nhiễm khói bếp nhân gian, mà ta lại chỉ có tiền.” Nói rồi nhét vàng lá vào phong thư và dán kín lại, hắn nheo mắt nhìn Vương Phu Nam cười: “Ta không có đút lót!”
Vương Phu Nam nhìn bản mặt ăn đòn phía đối diện, dự báo trước kết cục thê thảm bị Hứa Tắc trả thư của hắn.
Quả nhiên, một tháng sau lúc Hứa Tắc lấy từ trong phong bì ra một xấp vàng lá lóng lánh, nàng chỉ sửng sốt một chút, trong nháy mắt sau đã lập tức nhét trở lại, dán kín rồi gửi trả cho Diệp Tử Trinh.
Phong thư chuyển tới chuyển lui cuối cùng trở lại tay Diệp Tử Trinh là một tháng sau đó nữa.
Hữu quân Thần Sách quân đã xuất phát,Hứa Tắc cũng bắt đầu bí mật chuẩn bị cải cách thu lợi từ muối diêm.
Hôm nay Vương Phu Nam duyệt binh xong trở về thì trời bỗng tối đen như mực.
Đầu thu, mưa cũng thường xuyên hơn. Chớp lóe sáng đánh xuống Sứ phủ, tiếng vang rền rĩ dường như ở sát bên tai. Hắn vừa ngồi xuống thì Diệp Tử Trinh cũng tới.
Vẫn theo thông lệ, báo cáo tình hình thu chi Hồi dịch vụ, nhưng lần này lại hơi khác biệt một chút, vì phủ Thái Ninh sắp cần chi tiêu một số tiền lớn, nên Diệp Tử Trinh đưa sổ cái cho Vương Phu Nam, để hắn xem rốt cục có thể chi được bao nhiêu.
Từ sau khi Hứa Tắc khơi dòng đưa Hồi dịch vụ từ công giải châu phủ hợp nhất về Sứ phủ, châu phủ và sứ phủ vẫn luôn hợp tác vui vẻ, một dạo Hồi dịch vụ vô bổ nay đã bắt đầu trở thành nguồn thu nhập chủ yếu của cả hai phủ.
Bây giờ quân Hà Bắc nhiều lần xuống phương nam xâm chiếm, quả thật làm người ta không thể nhịn được, lại sắp đến ngày thu hoạch vụ tiếp theo, bọn Hà Bắc càng rục rịch không yên, đợi ngũ cốc chín rộ, chúng sẽ như châu chấu tràn xuống phương nam đánh cướp.
Tương tự, bị Hà Bắc xâm phạm còn có Thiên Bình, Tri Thanh Bình Lô lưỡng trấn, ba trấn này vốn nên liên hợp lại đối kháng quân Hà Bắc, nhưng có lẽ không tin tưởng nhau, lại sợ xuất binh trong thành trống rỗng sẽ bị đối phương đánh úp bất ngờ.
Chuyện này kéo dài rất lâu, tận đến khi truyền tới tin tức Thần Sách quân xuất binh chinh phạt Hà bắc.
Nếu triều đình tỏ rõ lập trường muốn đánh, thì xem như không có phương trấn cát cứ, quan trọng là tùy vào sự phối hợp giữa triều đình và Thần Sách quân chinh phạt Hà Bắc.
Nếu đã dẫn binh xuất chinh đánh trận, có nghĩ là phải chi tiêu đáng kể. Lẽ ra việc xuất binh đánh trận là lấy quân phí từ triều đình, nhưng hiện tại triều đình lên tiếng kêu than, Hứa Tắc bên Độ chi cũng nói “Xin chư vị ứng trước, sau này sẽ bù lại.”Quả thật là lời chót lưỡi đầu môi, không có một chút đáng tin cậy.
Mặc dù chửi mắng Hứa Tắc té tát, các trấn cũng không thể móc tiền túi mà sung quân phí, Vương Phu Nam cũng không ngoại lệ.
Diệp Tử Trinh ở trước mặt Vương Phu Nam tính toán rõ ràng rành mạch, đầy tự tin nói: “Chỉ cần đại soái còn sức đánh, ta sẽ có cách xoay tiền, cho nên không cần quá lo lắng, đại soái có thể yên tâm. Lại nói, số tiền này vẫn là kiếm được từ trong tay quân Hà Bắc đấy chứ, bây giờ dùng để xuất binh đánh dẹp bọn chúng, cũng không thấy đáng tiếc.”
Vương Phu Nam xem sổ sách, chưa lên tiếng.
Thành thật mà nói hắn không muốn dùng số tiền đó vào việc này, ban đầu hắn dự tính chờ đủ tiền sẽ lấy đi thông kênh đào Nghi Thủy, để tới mùa xuân sẽ khơi dòng tạo thành một tuyến vận chuyển đường sông.
Trước mắt việc này lại phải hủy bỏ.
Bên ngoài mưa to như trút, gió lùa vào phòng. Diệp Tử Trinh đứng dậy đóng cửa sổ lại, vì chỉ mặc một lớp áo mỏng nên hắn lại bắt đầu than phiền thời tiết hôm nay: “Nói lạnh là lạnh được ngay, đúng là bực mình.”
Vương Phu Nam đốt đèn, Diệp Tử Trinh thấy hắn không vui, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, vội hỏi: “Phải rồi, Thập bát nương và Từ Gia đã li hôn rồi, đại soái biết không?”
Vương Phu Nam chợt ngẩng đầu, thư từ kinh thành gửi tới, vốn không có ai đề cập với hắn chuyện này.
“Ồ, thật sự không biết à, nhưng mà chuyện thứ muội của đại soái li hôn rồi tái giá quả thật cũng không phải chuyện đáng để thông báo. Nhưng mà…” Diệp Tử Trinh vểnh môi cười: “Quan trọng là Từ Gia li hôn rồi lại cũng không nói với đại soái.”
“Tại sao lại li hôn? Tái giá với ai?”
“Sống riêng hai nơi? Bị Luyện thị xen vào? Hay là vì Anh Nương? Nói chung chính là đã li hôn, sau tái giá với Luyện Ngự sử, ta cũng chỉ tình cờ gặp một bằng hữu trong kinh lúc đi dạo trên đường, là hắn nói cho ta biết.”
Vương Phu Nam cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
“Không phải đại soái nên vui sao? Tại sao lại có vẻ mặt như vậy!” Diệp Tử Trinh tỏ vẻ xem thường: “Đại soái có ý với Gia Gia? Còn nói gì mình ghét đoạn tụ, ta thấy đại soái cũng đoạn tụ không thua kém gì, mà còn là loại biến thái nhất, ngay cả em rể mình cũng không buông tha.”
Diệp Tử Trinh líu lo xong, cửa bên ngoài bị đập thùng thùng.
“Vào đi!”
Một lại tốt xông vào, cố ngăn lồng ngực đang phập phồng, cấp báo: “Quân Hà Bắc đánh đến sát Bão Độc Sơn Tây rồi!”