Con Rể

Chương 53: Kế trong kế




Edit: Hikari2088

Mã Thừa Nguyên bỗng nhiên biến sắc, tựa như muốn bắt người khai đao, quần thần nín thở đổ mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng nữa.

Buổi tối tháng chạp vốn lạnh lẽo, lại thêm gió lớn liên tục quét qua đám người đang quỳ chờ ngoài điện cả đêm. Đến tận tờ mờ sáng Mã Thừa Nguyên mới cho phép vài vị tướng công vào điện, đồng thời giao cho Thượng thư tỉnh khẩn cấp chuẩn bị đại lễ lên ngôi thái tử và quốc tang.

Sương lạnh phủ đầy mặt đất, nền gạch cứng lạnh băng khiến cho đầu gối của quần thần sắp tàn phế đến nơi. Vài vị tướng công đi ra từ điện Trung Hoà, mấy vị quan Lễ bộ đang cầm áo liệm đưa vào.

Đa số tang sự của đế vương sẽ không xảy ra tình trạng luống cuống tay chân, bởi vì hầu hết các đế vương đều an bài ổn thỏa tang sự của mình từ lâu. Khi còn trẻ thì cho xây dựng lăng mộ, chuẩn bị áo liệm, đến khi qua đời thì những đồ vật quan trọng gần như đã đặt mua xong xuôi, tang sự có thể tiến hành gọn gàng lưu loát rồi.

Bên cạnh tang sự của đế vương, thường sẽ là lễ đăng cơ của tân quân. Thông thường các vương triều sẽ hoàn tất tang sự rồi mới làm lễ đăng cơ, nhưng có khi vì sợ thế cục bất ổn sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tân quân sẽ phát tang trước rồi vội vàng lên ngôi.

Một cái kết thúc, một cái bắt đầu, hai đại sự đế quốc diễn ra cùng lúc khiến mấy vị quan Thượng Thư và Lễ bộ đều tâm phiền thân mệt. Mấy vị quan khác đều được thả về, riêng quan viên Lễ bộ chỉ có thể lên tinh thần lui tới vườn thượng uyển và hoàng thành, chịu đựng quãng thời gian không ngủ nghỉ này.

Tháng chạp gần qua, tháng giêng sắp tới, vốn đang hân hoan vui mừng lễ mừng năm mới, nay bách tính Trường An đành phải thu lại tâm tư, buồn bã chịu đựng kỳ quốc tang.

Luyện Hội không thể về nhà vì bị bắt đi thẩm vấn.

Mã Thừa Nguyên rốt cuộc vẫn truy cứu những người chống đối vào đêm đó. Ngự sử Trung thừa đã già nhưng cũng bị thẩm vấn, đơn giản là tội có tâm phản nghịch.

Tâm tư như thế nào làm sao có thể chứng minh? Bởi vì không thể chứng minh nên mới dễ dàng vu cáo tội trạng.

Ngự sử Trung thừa biết mình sắp bị giáng chức, thái độ rất hiên ngang lẫm liệt. Đoán chừng là thất vọng với triều cục, trong phòng giam ông đã dặn dò Luyện Hội rất nhiều việc, còn nói mình cô độc đã quen, không quan tâm sống chết nữa, cuối cùng đập đầu tự sát.

Năm nay ông ấy đã gần bảy mươi tuổi, lúc tuổi già lại mất con, mất vợ và cha mẹ, cả đời thanh bạch, cuối cùng lại dùng phương thức kịch liệt như vậy để đoạn tuyệt nhân thế.

Mặc dù Luyện Hội chứng kiến chuyện sinh tử đã nhiều, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nhắm mắt mím chặt môi.

Mới đầu gia nhập quan trường, chẳng qua vì muốn mang lại cuộc sống tốt hơn cho mẫu thân, muốn mang lại vinh quang cho Luyện gia. Nhưng con thuyền này càng đi càng xa, càng gặp nhiều sóng to gió lớn trên biển, trong lòng đã đánh mất hoài bão ban đầu rồi.

Trên đời này thật khó để cải biến mọi chuyện nếu chỉ dựa vào sức lực cá nhân, nhưng nếu có người cùng chung chí hướng, biết đâu thật sự có thể thay đổi được.

Có thể trừ khử hết sâu mọt đang trải rộng khắp đế quốc không? Huyết mạch tắc nghẹn có thể được khơi thông không? Giang sơn có thể hưng thịnh như xưa không?

Luyện Hội từ từ mở mắt, ánh sáng mỏng manh len qua khe cửa sổ tràn vào phòng giam, một nhánh dây hoa tử đằng nho nhỏ đang vươn mình nghênh đón từng cơn gió đông giá rét.

–*–*–*–*–

Thiên Anh bị nhốt trong Luyện phủ vài ngày, hôm nay Thần Sách quân rốt cuộc cũng rời đi, Thiên Anh vội vã dắt Anh Nương về, nhưng lại không yên tâm về Luyện lão phu nhân, biết bà lo lắng nên bất đắc dĩ trước khi đi liền an ủi: “Nếu Thần Sách quân đã đi rồi, xác nhận không xảy chuyện lớn đâu.” Nàng dừng một chút, nói tiếp: “Vãn bối sẽ thay lão phu nhân tìm hiểu tình hình Luyện ngự sử.”

Thân thể Luyện lão phu nhân vốn hư nhược, bị hù dọa liền trở nên suy yếu, nếu không phải mấy ngày nay có Thiên Anh và Anh Nương bên cạnh, sợ rằng bà cũng không thể chống đỡ đến bây giờ. Nghe Thiên Anh nói vậy, bà yếu ớt gật đầu, nắm tay Thiên Anh thật lâu, trong mắt tràn đầy trông cậy phó thác.

Thiên Anh hít sâu một hơi, buông lỏng tay bà rồi cúi đầu thi lễ, sau đó dẫn Anh Nương trở về. Mấy hôm nay trong lòng Vi thị lo sợ sốt ruột khi nghe tin Thiên Anh bị nhốt ở Luyện phủ, hôm nay thấy nữ nhi bình an trở về mới buông lỏng tâm tư.

“Con đừng ra ngoài nữa, tình hình trước mắt rất nguy hiểm. Tối hôm hoàng đế băng hà, bên ngoài nhà chúng ta cũng bị một đám Thần Sách quân canh giữ, hù chết mẹ rồi.” Vi thị bảo nàng đợi ở nhà, nhưng Thiên Anh sao có thể đợi được. Nàng đã đồng ý với Luyện lão phu nhân rồi, dù sao vẫn phải làm. Vì thế nàng mặc y phục của Hứa Tắc, lặng lẽ ra ngoài từ cổng sau để tìm hiểu tin tức.

Trong kinh thành, mọi người bàng hoàng khi nghe tin thánh quân băng hà; từ khắp các Châu đến các phiên trấn, trong lúc nhất thời lòng người cũng rung chuyển, riêng bè đảng hoạn quan trong triều vùng lên mạnh mẽ.

Hôm Vương Phu Nam nhận được cấp báo, Hứa Tắc vừa mới từ Nghi Hà trở về.

(Nghi Hà: tên sông bắt nguồn từ tỉnh Sơn Đông, chảy vào tỉnh Giang Tô.)

Nàng tự mình dẫn người đến Nghi Hà tiến hành thăm dò đo đạc vẽ bản đồ kênh đào, đồng thời tỉ mỉ dự toán công sự, đang muốn tới sứ phủ để Vương Phu Nam xem qua. Lúc này Vương Phu Nam lại mặt ủ mày chau ngồi trong phủ.

Mới nhận được tin tức tân đế đăng cơ, đồng thời Thượng Thư tỉnh cũng gửi cấp báo, bảo hắn cần phải ngăn Ngụy vương đến Hà Bắc.

Khi Hứa Tắc đến, Vương Phu Nam đang truyền lệnh đến dịch sở, nhận được tin của Ngụy vương phải lập tức mời đến sứ phủ.

Lại tá tuân lệnh lui ra, Hứa Tắc vừa đi tới cửa, Vương Phu Nam ngẩng đầu thấy nàng, Hứa Tắc làm lễ theo quy củ rồi mới cởi giày bước vào phòng.

Vương Phu Nam chưa đứng dậy, cho những người khác lui xuống, chỉ vị trí đối diện ý bảo nàng ngồi xuống. Hứa Tắc thoáng nhìn cấp báo trước mặt hắn, không nói gì, cầm bản dự toán đưa cho hắn: “Mời đại soái xem qua.”

Lòng dạ Vương Phu Nam không đặt trên đó, hắn chăm chú ngắm Hứa Tắc thật lâu, người này hễ đi là đi nhiều ngày, vừa nhìn là biết nàng không được ăn ngủ điều độ, xem ra rất là vất vả cực nhọc.

“Đệ từ Nghi Hà đi thẳng tới đây à?”

“Đúng vậy.”

“Biết tin tân đế lên ngôi chưa?”

“Biết rồi.”

“Tin tức nhanh nhạy thật.” Vương Phu Nam che lại cấp báo trước mặt, thở dài: “Đệ rửa mặt rồi ăn cơm đi.”

Hứa Tắc quả thực đã đói bụng lắm rồi. Thiên Anh về kinh thành làm nàng rối tinh rối mù, cảm giác khắp châu giải đều lạnh như băng. Từ Nghi Hà trở về nhưng lại vô thức mà đi thẳng đến sứ phủ, dường như nơi đây có một ngọn lửa ấm áp có thể xua tan giá rét mỏi mệt bấy lâu trong lòng nàng.

Nàng đứng dậy đi rửa mặt, cột chặt khăn vấn đầu, sau đó quay lại nhà chính, trên bàn đã bày sẵn thức ăn nóng hổi chờ nàng.

Sắc trời dần tối, Hứa Tắc vùi đầu mải miết ăn cơm, trong lòng cân nhắc việc nói với Vương Phu Nam như thế nào rằng nàng đã thám thính được một chuyện trong khoảng thời gian này.

Vương Phu Nam không đói, hắn ngồi kế bên xem nàng ăn.

Bỗng nhiên ngoài phòng có tiếng gõ cửa đã phá vỡ bầu không khí ấm áp này. Vương Phu Nam giật mình hoàn hồn lên tiếng, lại tá liền đi vào giao tờ giấy cho Vương Phu Nam.

Vương Phu Nam mở ra tờ giấy rồi đột nhiên nhíu mi, Hứa Tắc ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy?”

Lại tá đáp: “Thổ phỉ trên núi Đại Thanh nói là bọn chúng đã bắt được Ngụy vương, yêu cầu đêm nay đại soái tự mình mang tiền đến chuộc người, nếu không sẽ……”

“Chỉ bằng tờ giấy cỏn con này?” Vương Phu Nam ngẩng đầu,“Lừa ai.”

Lại tá “À” một tiếng, vội dâng lên một lệnh bài và miếng vải.

Hứa Tắc tinh mắt nhận ra lệnh bài và miếng vải nọ đúng là của Ngụy vương, có khả năng Ngụy vương đang ở trong tay bọn họ. Có điều —

Hứa Tắc liếc nhìn lại tá: “Ngươi lui xuống đi.”

Vương Phu Nam trầm mặc nhìn hai vật kia. Hắn biết hàm ý của chuyện này, nếu Ngụy vương xảy ra bất trắc vì nguyên nhân này thì cái đầu của hắn cũng chẳng đủ giao phó lên trên.

Mặc dù nội bộ quần thần luôn tranh đấu, nhưng một khi đứng trước phe đối lập là hoạn quan, bọn họ liền hợp thành một thể. Ngụy vương là hy vọng để triều thần đối kháng thế lực Yêm đảng, lỡ như hắn không bảo đảm an toàn cho Ngụy vương, chắc chắn không thể đặt chân trong triều thần nữa. Mà Yêm đảng mừng rỡ vì giết được Ngụy vương, cũng sẽ nhân cơ hội hất nước bẩn lên đầu hắn, trách hắn bảo hộ bất lực làm Ngụy vương chết vào tay giặc.

Do đó Ngụy vương không thể chết, hơn nữa càng không thể chết trong tay thổ phỉ.

Hắn đang tính đứng dậy, Hứa Tắc lại đi tới đè vai hắn:“Đừng đi.”

“Đệ có ý gì?”

“Hạ quan cho rằng nhất định có âm mưu.” Hứa Tắc kiên định nói,“Hiện nay vùng núi Đại Thanh căn bản không có hang ổ thổ phỉ.”

“Không có sao?”

“Không có.” Sau khi nhậm chức, nàng đặc biệt kiểm tra dò xét cứ điểm của cường đạo thổ phỉ. Vài năm trước, núi Đại Thanh đúng là có một đám thổ phỉ, nhưng nội chiến xảy ra, bọn chúng nếu không chết thì đã chạy trốn hết rồi, bây giờ căn bản không có người.

“Hay là bọn chúng tạm thời tụ tập?”

“Vậy lại càng không đúng rồi.” Hứa Tắc nhìn hắn,“Hôm nay đại soái nhận được cấp báo, buổi chiều mới phát mệnh lệnh tìm Ngụy vương. Chưa được bao lâu lại có tin Ngụy vương bị bắt, không phải rất trùng hợp sao?”

“Đệ nghi ngờ–” Vương Phu Nam khẽ nheo mắt,“Sứ phủ có gian tế?”

Hứa Tắc xoa cằm, Vương Phu Nam im lặng. Hắn đã nghi ngờ sứ phủ có gian tế từ lâu, nhưng vẫn không bắt được sơ hở.

Hứa Tắc thấy hắn không nói lời nào, lại nói: “Thổ phỉ ấn định thời gian, lại chỉ đích danh đại soái, thấy thế nào đều giống kế điệu hổ ly sơn. Thời điểm quan trọng trước mắt, nếu đại soái tự ý rời đi, lỡ sứ phủ gặp chuyện không may, hậu quả sẽ không lường được.”

Sao Vương Phu Nam không thể đoán được lo lắng của nàng chứ?

Vì thế hắn nói: “Nếu dựa theo phán đoán của đệ, trong sứ phủ hiện có gian tế thì càng không thể để người khác thay ta ra mặt. Thứ nhất bọn chúng sẽ biết ta không đi; thứ hai, hiện tại ta cũng không tin bất kỳ ai trong sứ phủ hết.”

“Phó sứ cũng không tin được sao?”

“Không tin được.”

“Vậy hạ quan đi.”

“Đệ nói đùa à!” Vương Phu Nam đứng dậy đi đến bàn bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống cố ngăn cản ý niệm điên khùng trong đầu nàng.

“Đại soái không cần lo lắng thân hình hạ quan chênh lệch với ngài sẽ bị nhìn ra manh mối. Hạ quan tự có biện pháp, chỉ cần mượn đại soái một bộ khôi giáp là được.” Hứa Tắc vẫn chưa từ bỏ ý định.

Vương Phu Nam chợt nắm lấy hai vai nàng: “Chờ ta.” Dứt lời, hắn buông tay bước ra ngoài, Hứa Tắc đột nhiên tiến lên ôm hắn.

Từ trước đến nay Vương Phu Nam chưa từng bị người khác ôm đằng sau, không ngờ đối phương lại là Hứa Tắc!

Cơ thể hắn không khỏi cứng đờ, Hứa Tắc nhân lúc hắn đang ngây người, nàng nhanh chóng rút dây thắt lưng rồi ghìm chặt cổ hắn, khụy gối cho hắn một đòn. Vương Phu Nam hoàn toàn không ngờ Hứa Tắc sẽ làm thế, hắn đau đến nhe răng trợn mắt đang muốn lên tiếng hỏi nàng. Hứa Tắc lại dồn sức đè hắn trên mặt đất, chả biết sức lực từ đâu ra mà trói ngược hai tay hắn lại.

Nàng xuống tay vô cùng ác độc, đến lúc này Vương Phu Nam vẫn còn cho rằng nàng đang đùa, định bụng dùng lời nói thuyết phục nàng. Nhưng Hứa Tắc thu dọn thật nhanh, đứng dậy cúi mình vái chào hắn.

“Đệ làm thật sao!”

“Đúng vậy.” Hứa Tắc đi đến phía sau bình phong, cầm bộ khôi giáp nặng trịch, cho vào bao y phục. Nàng tiến đến trước mặt Vương Phu Nam: “Nếu đại soái không muốn ta bị bắt vì tội danh ‘Dĩ hạ phạm thượng’,‘Âm mưu phản nghịch’, thì chờ sau khi ta đi rồi hãy gọi người.”

Vương Phu Nam quả thực chẳng có cách nào bắt nàng, còn Hứa Tắc tránh né không dám nhìn vào mắt hắn.

Nhưng nàng nghĩ một chút, liền bước lên trước, cúi người trịnh trọng ôm hắn: “Xin đại soái bảo vệ sứ phủ chu toàn, hạ quan còn sống sẽ trở về.”

Nói xong lại khom người chào hắn, ôm bao y phục bước ra cửa.