Con Rể

Chương 22: Hựu nhất thôn*




*山重水复疑无路, 柳暗花明又一村

Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Câu này đã trở thành danh ngôn thiên cổ, diễn tả tình cảnh: "Đang gặp khó khăn đột nhiên mừng rỡ (hai mắt tỏa sáng) vì đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề." (vinaurl)

Nghe tới ba chữ "Vương Đô úy" trong lòng Hứa Tắc lập tức hiểu rõ ngọn ngành, đến khi nghe tiếp hai chữ "không dạy" nàng chợt cảm thấy đã chẳng có gì quan trọng. Trái tim vốn thấp thỏm giờ đã an ổn, bèn hỏi ngược lại Lý Lệnh sử: "Anh ta có nói tại sao lại không dạy không?"

"Ta cũng không biết! Nhưng chẳng phải hắn là thê huynh (anh vợ) của cậu à, sao lại đến nông nỗi này?" Lý Lệnh sử sốt ruột nhíu mày, làm ơn đi ông ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ thôi mà, hai người có khúc mắc gì thì về nhà mà giải quyết? Sao cứ phải làm khó ông ta chi vậy.. Đúng là khiến người ta nhức đầu.

Vốn dĩ Hứa Tắc chẳng muốn gặp Vương Phu Nam, nhưng đây là yêu cầu công việc, có gặp cũng không sao. Nàng nói với Lý Lệnh sử: "Trước khi biết được lý do tại sao hắn không chịu dạy ta sẽ không đi đâu, chi bằng ông cứ dẫn mọi người qua đó trước, lát nữa ta sẽ đến sau."

Lý Lệnh sử nhận lấy ý tốt của nàng, vội vàng gật đầu, ông ta lùi về sau một bước, nói với mọi người vẫn còn đứng đây: "Mời chư vị theo hỏa trưởng đây đến thao trường."

Tất cả nhao nhao đi theo người hỏa trưởng nọ, chỉ còn lại một mình Hứa Tắc. Nhìn thấy mọi người dần khuất khỏi tầm mắt, Hứa Tắc nghiêng đầu ngắm nắng ban mai ở chân trời phía đông, trời mới hửng nắng nhẹ, còn chưa thấy chút ấm áp nào, thời tiết thành Trường An đúng là nóng lạnh thất thường.

Nàng ngồi ở sàn đấu thêm một lúc, gió sớm thổi tới khiến nàng trở nên tỉnh táo hơn. Huyện lệnh Phu Hãn Hà châu, tại sao lại điều nàng tới đó? Mặc dù nàng đã chuẩn bị tinh thần phải đi nhậm chức các huyện nơi biên ải, nhưng việc bị điều đến Hà châu vẫn khiến nàng bất ngờ, không biết nên giải thích tâm trạng đó thế nào nữa.

Hà châu là danh ấp của Lũng Hữu, là trọng trấn của Hà Hoàng [1], là kênh giao thông liên lạc quân sự, và giao thương trà ngựa quan trọng, có thể ví nó như một miếng thịt vô cùng béo bở, nếu không phải mấy năm nay chiến tranh liên miên, thì cũng không trở thành nơi "không ai muốn tới" như bây giờ.

[1] Nhà Đường chia cả nước thành 10 đạo (tương đương với tỉnh ngày nay) để quản lí, Lũng Hữu là 1 trong 10 đạo này. Hà Hoàng là gồm Hoàng Hà và Hoàng Thủy.

Biên cương là nơi bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị "xâm lăng", kỵ binh muốn đánh lúc nào thì đánh, khiến cho trăm họ luôn sống trong nơm nớp lo sợ, ba quân vất vả canh phòng ngày đêm, nơi này thực sự không phải chỗ lý tưởng cho một quan văn tới nhậm chức.

Năm đó cha nàng Tây chinh, đã từng đoạt lại miếng thịt này từ trong miệng người Tây Nhung [2], đáng tiếc vẫn chưa kịp làm gì nó đã rơi vào tay kẻ khác.

[2] Tây Nhung: Tên này xuất hiện đầu tiên vào thời nhà Chu, người Chu tự xưng là người Hoa Hạ, Tây Nhung là từ gọi chung mà người Hoa Hạ cổ dùng để gọi các dân tộc thiểu số phương Tây

Ngày nay mặc dù đã thu hồi vùng Hà Hoàng, nhưng triều đình chỉ dám ngậm trong miệng để đó, chứ chưa thể đường đường chính chính xơi tái miếng thịt này, vì chỉ cần sơ hở là sẽ bị người ta giật mất.

Hứa Tắc không sợ phải đến biên ải, nhưng nếu là Hà châu, nàng nhất định không thể đưa Thiên Anh đi cùng, bởi vì như vậy quá nguy hiểm.

Trời đang nắng bỗng nhiên sập xuống, Hứa Tắc quay lại nhìn phòng công vụ phía đằng kia, trông thấy cửa sổ đang mở bèn nheo mắt nhìn kĩ hơn, hình như có người đang đứng nói gì đó với nhóm người ban nãy.

Trong lúc Hứa Tắc nhìn qua thì người nọ hình như cũng quay sang hướng này nhìn nàng. Hứa Tắc vội vàng nhìn đi chỗ khác, nàng đứng dậy đi vòng sang phía tây, định đánh một vòng rồi mới trở lại. Nàng cũng không vội, nên dọc đường có rẽ ra ngoài uống hai chén trà nóng, sau đó mới chậm rãi đi về phía công phòng.

Hôm nay chủ yếu dạy kiến thức an toàn cơ bản, mọi người đều hứng thú, bàn luận cũng sôi nổi, Vương Phu Nam thấy họ hăng hái cũng không tham gia, hắn cầm sách đến ngồi bên cửa sổ, còn chưa ngồi xuống tầm mắt đã dời ra phía ngoài.

Trước đó hắn nhìn thấy Hứa Tắc đứng dậy bỏ đi, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy nàng quay lại. Nàng không cần qua bài kiểm tra của Nam nha, mà tìm cách khác ư?

Lúc Vương Phu Nam còn đang thất thần nhìn đâu đâu, thì có một người đi dọc theo hành lang phía tây tiến tới gần.

Hắn thoáng sửng sốt, Hứa Tắc bất chợt cúi đầu, không e dè dựa vào khung cửa, đứng bên ngoài làm bộ làm tịch quan sát bộ dạng đọc sách của hắn: "Cuốn sách này hay lắm à?"

Vương Phu Nam hoàn toàn không ngờ tới, mới mấy ngày trước Hứa Tắc còn nhìn hắn như nhìn yêu quái, hôm nay chẳng những không chạy trốn, mà còn cả gan công khai tới khiêu khích hắn.

Hứa Tắc thu hết biểu cảm bất ngờ của hắn vào mắt, ánh sáng trong con ngươi sáng ngời, mặc cho mái tóc lấm tấm sợi bạc, nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy thần thái và khí phách của người trẻ tuổi. Vương Phu Nam ngồi dưới đất, bị khí thế của nàng từ trên cao áp đảo, đột ngột kéo rèm đứng lên, hắn sải bước ra cửa, giống như muốn chạy ra ngoài đuổi nàng đi.

Kết quả Hứa Tắc lại vén rèm nhảy qua cửa sổ thấp vào phòng. Nàng không hành động theo lẽ thường, khiến Vương Phu Nam thực sự bó tay.

"Ô kìa, cuối cùng Hứa quân cũng tới rồi! Sao lại nhảy từ cửa sổ vào vậy?" Một người khác nhanh mắt chú ý tới nàng, vừa nói xong thì Vương Phu Nam cũng từ ngoài cửa đi về phía Hứa Tắc, vì hắn cao lớn nên khi đứng lên khí thế cũng hơn người, khi đi tới trước mặt Hứa Tắc, hắn không nói lời nào đã tóm lấy vai nàng, ném qua cửa sổ.

Mọi người đứng đó đều nhìn thấy vị Đô úy cao lớn trước mặt tóm lấy Hứa quân đáng thương ném ra ngoài như ném một con gà chíp.

Tất cả thi nhau che mặt, quá tàn bạo, mấy ngày sắp tới họ biết sống thế nào?

Hứa Tắc đứng bên ngoài giằng co với Vương Phu Nam, Vương Phu Nam chỉ cần giơ tay là đủ chắn hết lối đi của nàng, hắn cúi người nhìn thẳng vào Hứa Tắc: "Nói với Lại bộ rằng đệ không muốn đi Hà châu, bảo họ đổi chỗ khác."

"Tại sao?" Hứa Tắc tạm thời bỏ qua ý định phải vào phòng, bướng bỉnh hỏi vặn lại.

"Chức Huyện lệnh huyện Phu Hãn đã bao lâu không có người ngồi rồi? Đệ muốn tới đó nếm mật nằm gai hả?"

"Cho nên mỗ mới phụng mệnh tới đây học thuật phòng thân." Hứa Tắc trả lời vô cùng có tình có lý.

"Nói vớ vẩn." Hắn thô lỗ độc đoán.

"Huynh mắng Lại bộ hay là mắng mỗ?"

"Roạt" một cái tấm rèm lại rủ xuống, Hứa Tắc lập tức bị cách li ở bên ngoài. Nhưng nàng tự mình vén rèm lên, nghiêng đầu nhìn thẳng vào Vương Phu Nam: "Mỗ không đi."

Mọi người thấy thế thì rì rào bàn tán: "Họ đang nói gì vậy?", "Tăng quân đứng gần nhất có nghe được gì không?", "Hình như có mâu thuẫn gì đó, ờm ờm..", "Hứa quân đúng là xui xẻo!", "Chắc là mâu thuẫn nội bộ rồi!.. Họ là quan hệ anh vợ em rể mà mọi người không biết à!", "Ồ, thì ra là thế, nhưng mà Vương Đô úy ỷ thế bắt nặt Hứa quân thì cũng hơi quá đáng quá."

Vương Phu Nam chốt luôn cửa sổ, sau đó quay trở lại trước mặt mọi người, trong phòng lập tức im phăng phắt.

Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy kết cục bi thảm của Hứa quân, giờ người nào người nấy đâu dám chọc giận Vương Phu Nam để phải giẫm lên vết xe đổ làm gì.

Bên ngoài, Hứa Tắc dựa vào bậu cửa ngồi bệt xuống đất, nhìn mặt trời nhích từng chút một. Lúc này trong phòng Vương Phu Nam đã bắt đầu giảng bài, chợt nàng cúi đầu lấy từ trong ngực áo ra một mặt dây chuyền.

Đây đúng là mặt dây chuyền của phụ thân ư? Ngay cả sợi dây cũng giống nhau như đúc.

Nàng không hiểu phụ thân, cũng không biết hình dáng của người.

Sau khi nàng sinh không lâu, ông ấy đã biến mất trên chiến trường Tây chinh. Có người nói ông đã chết dưới vó ngựa Tây Nhung, cũng có người nói lúc thu dọn chiến trường không tìm thấy thi thể của ông, nên có thể ông đã đào binh, hoặc bị quân Tây Nhung bắt làm tù binh.

Nói chung, là không tìm thấy người.

Nhưng nàng tin mọi chuyện đều không phải sự thật.

Vệ Chinh là người không màng sống chết, dù đánh đến khi chỉ còn một mình ông, ông cũng phải đoạt lại quốc thổ. Ông sẽ không phản bội bỏ trốn, không cam chịu làm một tù binh. Nàng biết, cho dù không tìm được thi thể, nhưng ông biến mất, chính là không trở về được nữa.

Vì hiểu rõ điều này, nên mẫu thân nàng mới buông bỏ hi vọng.

Đối với quốc gia, lòng thành của ông có nhật nguyệt làm chứng. Nhưng đối với gia đình, ông lại không phải một người chồng, người cha tốt.

Tính cách cử chỉ thì gàn dở, nói ông "giao chiến mã và mặt dây chuyền của mình cho một đứa nhóc không thân quen, lại tiện thể định hôn" như thế này, nàng cũng tin.

Thế nhưng khi Vương Phu Nam đem kể với nàng mọi chuyện, nàng thực sự giật mình, đến vài ngày sau vẫn còn nơm nớp lo sợ, thậm chí nàng cũng không muốn đối mặt với hắn.

Nàng không ngờ chuyện xưa đã qua bao nhiêu năm, hôm nay đột nhiên có người hỏi đến sống chết của phụ thân nàng, càng không ngờ nàng được nghe về ông ấy từ một tiểu bối bất chấp lý lẽ kém ông tận ba mươi tuổi như vậy.

Đêm đó Vương Phu Nam không giống với mọi ngày, nàng không thể nào quên sự cố chấp toát ra từ cử chỉ và hành động của hắn, và nàng thì lại biết rõ sự cố chấp này có quan hệ rất lớn tới Vệ Chinh.

Hắn chọn con đường như ngày hôm nay, trở thành người như bây giờ.. có thể đều do bị Vệ Chinh ảnh hưởng.

Trong mắt hắn, phụ thân là một người như thế nào nhỉ?

Chẳng biết sao Hứa Tắc lại thấy ngưỡng mộ hắn, bởi vì trong cuộc đời ngắn ngủi của phụ thân nàng, hắn từng được cùng ông thân thiết chuyện trò, còn nàng thì hoàn toàn không có cơ hội ấy.

Trời càng ngày càng tối, Hứa Tắc đi quanh quẩn ở thao trường cả ngày, nhưng không bước vào công phòng.

Những người khác đều trải qua một ngày vất vả cực nhọc, vội vàng rời khỏi thao trường trước khi tiếng trống ở Thừa Thiên môn vang lên.

Lúc này Hứa Tắc đã đứng ngoài công phòng chờ Vương Phu Nam.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Vương Phu Nam vẫn chưa chịu ra ngoài. Hứa Tắc nhíu mày, chợt ngửi thấy hương rượu và mùi thức ăn thoảng tới. Đúng lúc nàng xoa xoa cái bụng đói meo của mình, dự định kiên trì đợi tới khi Vương Phu Nam ăn xong thì cửa bỗng mở ra.

Hứa Tắc ngẩng đầu lên, trước cửa trống trơn không có một bóng người, nhưng mùi thơm của rượu và thức ăn càng nồng nàn hơn.

Nàng không kiềm nổi hít thật sâu, một cái đầu ló ra từ cửa sổ phía tây. Vương Phu Nam dù bận tối mắt tối mũi vẫn ung dung nhìn nàng, đoạn hỏi: "Thơm không?"

Giọng điệu giống y như đúc khi nàng cúi đầu hỏi hắn "Cuốn sách này hay lắm à" trước đó, hắn đang trả thù nàng.

Khi thấy nàng đứng yên không nhúc nhích, Vương Phu Nam còn dời hết cả bàn rượu thịt ra hành lang, chễm chệ ngồi nhâm nhi trước mặt nàng.

Hắn chậm rãi uống hết một chung rượu, tay chân dần ấm lên, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Hứa Tắc, Hứa Tắc hỏi lại: "Đô úy có thể đổi ý không?"

"Ta nhớ ta đã nói rồi." Vương Phu Nam dốc ngược chung rượu. "Nàng tới nói với Lại bộ là nàng không muốn đi Hà châu, bài kiểm tra ở Nam nha ta sẽ không làm khó nàng."

"Mục đích của Vương Đô úy là không cho ta đi Hà châu?"

"Nghĩ như vậy cũng được."

"Tại sao?"

"Tình hình trước mắt Hà châu không thiếu quan văn, nàng qua đó không có ý nghĩa gì cả. Ta có thể khẳng định, nếu nàng không đi, tạm thời Lại bộ cũng không sắp xếp ai đi đâu." Hắn nghiêm túc nói: "Còn đứng từ góc độ của ta.. ta không thể để cho vị hôn thê của mình đi chịu chết được."

Hứa Tắc còn chưa kịp phản bác, hắn lại nói: "Tri Thanh đã sai sứ giả dâng biểu, nàng hiểu ý ta không?"

Hứa Tắc nhíu mày, nhưng nàng lập tức hiểu ý hắn.

Tri Thanh cắt ra ba châu cho triều đình, triều đình tất sẽ sắp xếp người của mình tới lấp vào chỗ trống, nhưng đa số mọi người đều sợ Tri Thanh lật lọng rồi xảy ra chuyện, sẽ cố tình không chịu đến ba châu này nhậm chức, giả sử nàng chủ động yêu cầu chọn một trong ba?

Mặc dù nàng đậu tứ đẳng, thoạt nhìn không có quyền lựa chọn, nhưng chuyện Tri Thanh lần này là một cơ hội tốt, đủ tạo bước đệm cho nàng bay lên cao.

"Xem ra đệ đổi ý rồi." Vương Phu Nam để ý thấy biểu cảm thay đổi trên mặt nàng, chợt nâng chung rượu đứng lên. Hắn nói: "Ta cũng đổi ý rồi. Ba châu của Tri Thanh mặc dù an toàn hơn Hà châu, nhưng để đề phòng nàng vẫn phải tập nhiều thuật phòng thân hơn một chút."

Hứa Tắc ngước lên nhìn hắn, còn hắn thì cách một cái bàn đưa chung rượu tới trước mặt nàng, khóe môi cong lên, lúm đồng tiền nhìn cũng hết sức đáng ghét: "Ban ngày lơ là nàng, đêm nay ta xin bù đắp? Hôm nay ta trực đêm nhưng lại rất rảnh rỗi."