Nhân viên bán hàng tại cửa hàng trang sức kim cương sớm đã quen mắt với vị khách hàng vừa tiến vào tiệm.
Chỉ là một chiếc nhẫn kim cương hồng trị giá hơn 50 vạn, nhưng cậu ta không biết đã tới nhìn bao nhiêu lần, cuối tuần tới, ngày nghỉ tới, mười một tháng mười một, mười hai tháng mười hai đều tới, nhưng lại chỉ hỏi xem giá cả của nó có thay đổi hay không.
Cho dù trời mưa hay trời gió.
Cho dù được giảm giá một ngàn hay hai ngàn.
Cậu ta vẫn không mua!
Vài nhân viên cũng xem như hiểu được.
Là cậu ta không muốn mua sao?
Là điều kiện của cậu ta không cho phép thì có!
Thấy vị khách hàng này lại lần nữa tiến vào tiệm, vài nhân viên bán hàng quay đầu, thông minh lựa chọn làm như không nhìn thấy, chỉ có một nhân viên bán hàng mới tới không rõ nội tình tiến lên, mỉm cười chào hỏi.
"Thưa quý khách, ngài muốn xem loại trang sức nào ạ?"
"Tôi muốn tìm một chiếc nhẫn kim cương hồng". Sở Quân Liệt cưỡng chế vui sướng trong lòng nhưng trên mặt không mảy may để lộ ra điều gì.
"Loại lớn nhất, phẩm chất tốt nhất".
Vài nhân viên bán hàng bên cạnh thiếu chút nữa liền cười thành tiếng.
Nhân viên bán hàng mới có chút kỳ quái liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hướng phía giám đốc thông báo.
Giám đốc cửa hàng xem như cũng quen mắt với Sở Quân Liệt, nhưng nghĩ tới có thể giúp nhân viên mới làm quen với việc giới thiệu sản phẩm, vì thế đồng ý mở két sắt ra.
Nhân viên bán hàng đeo bao tay, đem nhẫn kim cương hồng tốt nhất tại cửa hàng lấy ra.
"Thưa ngài, đây là loại nhẫn kim cương hồng tốt nhất tại cửa hàng của chúng tôi, loại kim cương hồng này được khai thác từ Sri Lanka, 7,9 cara, độ trong suốt cao, màu sắc khá đậm, độ tinh khiết cấp hai". Nhân viên bán hàng muốn đẩy mạnh tiêu thụ chiếc nhẫn kim cương trong tay.
"Kim cương hồng là tượng trưng cho địa vị và thân phận, đồng thời cũng chính là món quà tốt nhất để thể hiện tình yêu, nếu là muốn tặng cho người yêu vậy thì chiếc nhẫn này là không thể tốt hơn". Sở Quân Liệt nhìn chiếc nhẫn kim cương hồng trước mắt, so với cái mà trước kia cậu coi trọng còn lớn hơn nhiều, xung quanh còn được khảm vài viên kim cương nho nhỏ, vừa phức tạp lại vừa lộng lẫy.
"Chiếc nhẫn kim cương này không xứng với anh nhà tôi", chỉ liếc mắt một cái Sở Quân Liệt liền đưa ra phán đoán.
Giám đốc và nhân viên bán hàng bên cạnh nỗ lực nhịn cười, không biết người này đấy đâu ra dũng khí để nói những lời như vậy.
Sở Quân Liệt chợt nhớ trước khi cậu dường có tham gia một buổi đấu giá, trong buổi đấu giá đó có một viên kim cương hai mươi cara, đáng tiếc lúc đó cậu cậuconf chưa nghĩ tới việc phải chuẩn bị cho sau này, nên cuối cùng viên kim cương kia cũng bị người khác mua mất.
Sở Quân Liệt muốn chuẩn bị một chiếc nhẫn kim cương thật tốt, nhưng hiện tại cũng không thể để ngón tay của Tư tiên sinh trống không được.
Nhân viên bán hàng mới nghe được khách hàng nói những lời này, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, vừa định giải thích liền nghe được sau lưng có vài tiếng thì thầm nho nhỏ.
"Người này điên rồi đúng không?"
"Đến cái nhẫn kim cương hơn năm mươi vạn lúc trước còn chẳng mua được. nhẫn này của chúng ta là 7,9 cara đó, còn dám nói không xứng?"
"Chắc chắn là do cậu mua không nổi nên cố ý tìm lý do đây mà!"
"Tôi đã gặp qua biết bao nhiêu loại người, nhưng lần đầu tiên nghe thấy có người nói ra loại lý do này đấy".
Sở Quân Liệt không nghe được tiếng thì thầm phía sau, chỉ là một lần nữa nhìn mấy chiếc lắc tay kim cương trên quầy.
Tay Tư tiên sinh rất đẹp, lúc trước Sở Quân Liệt đã muốn cho Tư tiên sinh đeo lắc tay kim cương, tốt nhất là loại có tua rua rủ xuống, như vậy có thể vừa hay rũ trên mu bàn tay trắng nõn của Tư tiên sinh.
Ánh mắt của Sở Quân Liệt có chút hoảng hốt, không tự chủ được mà nhớ tới khi mình và Tư tiên sinh cùng nhau tắm trong bồn, nhớ tới tóc đen ướt át dính sau lưng Tư tiên sinh, nhớ tới đường cong hoàn mỹ khi nhìn từ phía sau. ngôn tình hoàn
Nước từ trên lưng anh chảy xuống giống như tinh quang, so ra còn đẹp hơn cả kim cương.
"Quý khách?". Nhân viên bán hàng mới cẩn thận gọi một tiếng.
Mắt đen của Sở Quân Liệt khẽ nhúc nhích, chỉ chỉ vào một chiếc lắc tay kim cương trên quầy, "Tôi muốn xem cái này một chút".
Nhân viên bán hàng mới đem lắc tay lấy ra, Sở Quân Liệt nhìn thấy dây tua rua, nhưng đáng tiếc là cái lắc tay này có chút nhỏ.
"Cái này hơi nhỏ". Sở Quân Liệt đúng sự thật nói, "Còn cái khác cùng kiểu dáng nhưng to hơn một chút không?"
"Không có thưa quý khách". Nhân viên bán hàng mới lời còn chưa dứt, một nhân viên bán hàng phía sau nhịn không được mà mở miệng, "Không biết có thể mua được không mà nói như thật ấy".
Sở Quân Liệt hơi dừng, cảm thấy bản thân có thể mua được.
"Cái này, cái này, còn có mấy cái này". Sở Quân Liệt chỉ chỉ, "Đều gói lại hết đi".
Nhân viên bán hàng mới có chút ngây ngốc, "Thưa quý khách, vậy nhẫn kim cương lúc trước..."
"Cũng gói lại". Sở Quân Liệt nhìn những loại trang sức kim cương khác trên quầy.
Nhân viên bán hàng mới hai mắt phát ngốc, đem tất cả gói lại, tính ra tổng tiền.
"Quý khách, tổng cộng là hai ngàn chín trăm hai mươi bảy vạn, nhẫn kim cương hồng trị giá một ngàn một trăm vạn, lắc tay kim cương tổng cộng bảy chiếc, giá từng chiếc là..."
"Quẹt thẻ". Sở Quân Liệt rút ra một cái thẻ ngân hàng, đưa cho nhân viên trước mắt.
Nhân viên bán hàng hai tay tiếp nhận thẻ, dưới cái nhìn chăm chú của tập thể nhân viên và giám đốc, run run rẩy rẩy quẹt trên máy POS.
Nhân viên bán hàng nhập xong số tiền liền đem POS đưa cho khách hàng.
Sở Quân Liệt nhập vào mật mã, sau đó trả lại cho nhân viên bán hàng, mấy người xung quanh cũng túm lại nhìn, mắt thấy máy POS in ra hai tờ phiếu, giao dịch hoàn tất.
Mọi người nhìn máy POS, lại nhìn thanh niên trước mắt, một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Sở Quân Liệt lấy di động ra tìm tòi, giám đốc cười cười tiến lên, vừa muốn nói điều gì đó lại thấy khách hàng lớn trước mặt đang tìm kiếm cửa hàng trang sức lớn nhất Cảng Thành.
Ý là mua chừng này còn chưa đủ sao?
Sở Quân Liệt từ cửa hàng trang sức lớn nhất cảng thành đi ra, tay xách theo túi tinh xảo, thấy bên cạnh có bán hạt dẻ xào, hào phóng phóng bỏ ra 50 tệ mua, lại thấy quầy hoa quả bên cạnh có bán hạch đào, nếm thử hai miếng lại không nhịn được mà mua một túi lớn.
Mang theo túi lớn túi nhỏ, Sở Quân Liệt lại đi tới chợ bán thức ăn, bỏ ra 200 tệ mua một con gà ác, cả quá trình mua thức ăn đều không nhìn giá cả, cuối cùng còn xa xỉ gọi taxi về nhà.
Một ngày trôi qua phảng phất như có chút hư ảo, Sở Quân Liệt chột dạ nhìn đống đồ mà mình vừa mua, cảm giác bản thân có chút mơ hồ, không nắm chắc.
Sở Quân Liệt lấy ra di động mở ứng dụng ngân hàng, nhìn số dư bên trên, phát hiện con số bên trên gần như không có chút thay đổi, Sở Quân Liệt chợt cảm thấy có chút trống rỗng, ý thức được có lẽ bản thân cả đời này cũng tiêu không hết được nhiều tiền như vậy.
Vậy bản thân cậu vì sao trước kia lại muốn liều mạng mà kiếm nhiều tiền như thế?
Có phải là bởi vì trước kia bản thân chưa có vợ không?
Hôm đó Tư Vân Dịch khi trở về nhà nhìn thấy bình hoa trên bàn đã được thay thế bằng một bó hoa hồng mới.
Sở Quân Liệt trong phòng bếp bước nhanh ra, rửa rửa tay, gấp không nổi mà quỳ gối xuống đất, hướng phía Tư Vân Dịch mở ra một cái hộp nhung tinh xảo, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hồng.
Tư Vân Dịch nhìn nhẫn kim cương, lại nhìn về phía Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt lấy ra nhẫn kim cương, vui vẻ mang lên tay Tư tiên sinh.
Nhìn nhẫn kim cương trên bàn tay trắng nõn thon dài của Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt nhịn không được mà hôn lên mu bàn tay của người trước mắt, cảm giác thỏa mãn trong lòng bành trướng tới mức sắp nổ tung.
Đây mới là ý nghĩa của việc kiếm tiền!
Là tiêu tiền cho Tư tiên sinh!
Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn nhẫn kim cương trên tay, cảm thấy đây không phải thứ mà Sở Quân Liệt làm công có thể mua được.
"Tư tiên sinh, anh chờ em một chút". Sở Quân Liệt vui mừng đem mấy tùi đồ ra đặt lên bàn, lại lấy lắc tay và vài trang sức khác đem ra, toàn bộ đặt trên bàn ăn.
"Em đi ăn cướp à?" Tư Vân Dịch ngồi trước bàn ăn, thản nhiên mở miệng.
Biết lời này củaTư tiên sinh chỉ là vui đùa nhưng Sở Quân Liệt vẫn nhịn không được mà ỉu xìu, đem mười mấy cái thẻ ngân hàng bày ra trước mặt Tư Vân Dịch.
"Tư tiên sinh!". Sở Quân Liệt kiêu ngạo ngẩng đầu, phía sau dường như có chiếc đuôi to đang điên cuồng vẫy loạn, "Em có tiền, có rất nhiều tiền".
"Từ đâu ra". Tư Vân Dịch bình tĩnh hỏi, cúi đầu đem nhẫn kim cương từ trên tay gỡ xuống.
"Tư tiên sinh, đây là trước kia em kiếm được". Sở Quân Liệt bám riết không tha, đem nhẫn kim cương một lần nữa đeo lên tay anh, "Còn có tài sản mà ba mẹ em để lại nữa, tất cả đều là chính quy đó".
Tư Vân Dịch im lặng hai giây, giương mắt nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Tư tiên sinh, cái này đối với hôn nhân của chúng ta có gì ảnh hưởng sao?" Sở Quân Liệt có chút khẩn trương nhìn về phía Tư Vân Dịch.
Nếu có, vậy cậu sẽ coi như chúng nó chưa từng tồn tại.
"Đối với hôn nhân của chúng ta tạm thời không có ảnh hưởng, nhưng đối với em sẽ có ảnh hưởng". Tư Vân Dịch nhìn về phía Sở Quân Liệt, không nhanh không chậm mở miệng.
"Trước kia chúng ta từng ký hiệp nghị hôn nhân cho nên sẽ không có vấn đề nào liên quan đến tiền bạc, nhưng nếu em sử dụng số tiền mà trước kia em kiếm được, sẽ có người biết em đã khôi phục được ký ức".
Sở Quân Liệt nhớ tới ông lão trong mơ, còn có công ty và các nhân viên cùng kề vai chiến đấu với cậu, không khỏi mím môi.
Từ trong những ký ức kia, cậu có thể nhận ra bản thân trước kia đối xử với họ đều không tốt lắm.
Đặc biệt là đối với ông lão, kia hay cũng chính là ông nội của cậu.
Có câu nói 'Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường', Sở Quân Liệt đã từng chỉ nhìn đến việc bản thân mất đi cha mẹ mà bi thương lại không để ý tới ông nội cũng mất đi người con trai và con dâu duy nhất.
Có lẽ sự bi thương của ông so với cậu cũng không ít hơn, chỉ là ông cố nén lại, bởi vì ông không muốn ở trước mặt đứa cháu duy nhất mà tỏ ra thất thố.
Cố tình Sở Quân Liệt lúc ấy lại không muốn kế thừa Sở gia, còn rời khỏi Sở giao dốc sức xây dựng sự nghiệp của riêng mình, hơn nữa công việc của cậu đều là công việc nguy hiểm, khiến ông buồn rầu tới mức đêm không thể ngủ.
Lúc trước Sở Quân Liệt chưa từng nghĩ tới những vấn đề này, nhưng từ khi kết hôn cùng Tư tiên sinh, nhìn Tư tiên sinh cùng Tư lão gia, cậu mới ngộ ra điều này.
Sở Quân Liệt có thể thấy rõ Tư tiên sinh không hề cảm thấy hứng thú với viẹc quản lý công ty nhưng vì để Tư lão gia có thể yên tâm, Tư viên sinh vẫn là một mình gánh vác hết thảy.
Có lẽ chính bản thân cậu cũng giống như Tư tiên sinh, làm việc mà bản thân phải làm, gánh mác trách nhiệm của bản thân.
Sở Quân Liệt nghiêm túc suy nghĩ, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu đem thẻ ngân hàng từng chút đẩy về phía Tư tiên sinh.
"Tư tiên sinh, cái này đều cho anh".
Vẫn giống như lúc trước, Sở Quân Liệt biết những thứ mà bản thân sở hữ, bao gồm cả chính cậu, đều thuộc về Tư tiên sinh.
Nhiều tiền như vậy nhưng tóm lại cũng chỉ là một chuỗi số, Tư tiên sinh mới là quan trọng nhất, hơn nữa mỗi tháng Tư tiên sinh đều cho cậu tiền tiêu vặt, nhiêu đó cũng đủ để cậu tiêu rồi.
Chỉ là Sở Quân Liệt lúc trước chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày bản thân đem nhiều tiền như vậy giao cho Tư tiên sinh.
Một cảm giác thành tựu dâng trào trong lồng ngực của Sở Quân Liệt, làm cậu kiêu ngạo mà ngửa đầu.
Tư Vân Dịch nhìn đống trang sức kim cương trước mặt, rõ ràng biết Sở Quân Liệt đã khôi phục ký ức, có khả năng là chưa khôi phục hoàn toàn, nếu trong khoảng thời gian này để cậu cầm nhiều tiền như vậy, trừ việc cầm tiền đi trả thù, có khả năng cậu sẽ làm ra việc càng điên cuồng hơn.
"Tạm thời anh sẽ giúp em bảo quản". Tư Vân Dịch thu hồi mười mấy tấm thẻ trước mắt, nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Nếu muốn mua gì em có thể nói với anh, anh sẽ đưa thẻ cho em".
"Được, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt tươi cười, gấp không nổi mà cầm lấy một cái lắc tay kim cương tinh tế mang lên cổ tay của Tư Vân Dịch.
Đeo lên coi như cũng tạm được nhưng loại kim cương này hoàn toàn không xứng đeo lên tay của Tư tiên sinh.
"Nhẫn kim cương đeo vào có chút không thuận tiện". Tư Vân Dịch đem bàn tay hướng về phía Sở Quân Liệt, "Em giúp anh gỡ xuống đi".
Sở Quân Liệt vừa nghe vậy, nhìn lại kích cỡ viên kim cương cùng với cái trong suy nghĩ của cậu gần như là khác biệt, tán đồng gật gật đầu, cẩn thận đem nhẫn kim cương từ trên tay Tư tiên sinh gỡ xuống.
Tư tiên sinh muốn một viên kim cương lớn hơn!
Còn muốn một chiếc nhẫn kim cương càng đẹp mắt hơn!