Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 48: Chương 48




Qua giao thừa, Tư Vân Dịch tìm Tư lão gia, cùng ông nói về chuyện tham gia thí nghiệm thuốc lâm sàng.

Tư lão gia vừa nghe liền nhịn không được mà xua tay, ông đã từng kinh doanh trong lĩnh vực y dược, ông tự biết rõ ràng bệnh của ông căn bản không có thuốc chữa, sao lại cứ phải lăn lên lộn xuống làm gì, chẳng khác nào tạo thêm gánh nặng cho con cái.

Thấy Tư lão gia vẫn quyết giữ ý mình, Tư Vân Dịch chỉ có thể nói với ông rằng phương thuốc kia là do chính anh cung cấp cho phái viện nghiên cứu, trải qua quá trình nghiên cứu đầu tiên, kết quả cũng cho thấy nó có tác dụng.

Tư lão gia nhìn sâu vào mắt con trai, hai mắt đều là thương tiếc và bất đắc dĩ.

Con cái không thể nào trơ mắt nhìn ông bị bệnh tật tra tấn, càng không có ý định khoanh tay chịu chết, chẳng sợ kết cục đã định cũng nhất định phải đào thêm một con đường, cho dù hai tay đào ra đầy máu cũng nhất quyết muốn tìm một cái gọi là Kỳ tích.

Có trời mới biết được đứa nhỏ này vì tìm kiếm phương thuốc kia mà phải làm ra bao nhiêu việc.

Tư lão gia trầm tư hồi lâu, chũng quy vẫn thở dài một tiếng.

"Thôi được, coi như ta rảnh rỗi, nếu có thể khỏi bệnh, vậy cũng coi như cống hiến được một chút".

Sau khi Tư lão gia đồng ý không lâu sau, người phụ trách của viện nghiên cứu phát tin tức tới Tư Vân Dịch, nói bên trên đã phê chuẩn hạng mục thí nghiệm lâm sàng của phương thuốc kia, trước tiên sẽ tiến hành kiểm tra tình huống cơ thể của Tư lão gia sau đó sẽ gửi tới một văn kiện, trên đó là yêu cầu người tham gia thí nghiệm và người nhà cùng ký tên lên.

Tư lão gia gọi mấy người con đến, ở trong phòng đem văn kiện đó bày ra trước mặt mọi người.

"Ba, đây là gì vậy?" Anh cả cầm văn kiện trước mắt lên, nhìn mấy dòng chữ bên trên mới biết đây thư đồng ý tham gia thử nghiệm lâm sàng.

"Có thuốc mới?", anh hai phản ứng đầu tiên, nhanh chóng cầm lấy tờ văn kiện, nhìn đến đơn vị phụ trách nghiên cứu, nhịn không được mà nhíu mày.

"Viện khoa học y dược cổ truyền Cảng Thành? Hiện giờ trung y có thể trị bệnh này được sao?"

"Thử một chút cũng không phải là không được". Anh cả do dự mà tiếp tục lật xem, lại nhìn tới điều khoản về hình thức thí nghiệm lâm sàng phong bế.

"Sao lại phải phong bế lại?" Anh cả sốt ruột nhìn về phía Tư lão gia, "Nếu thời gian thí nghiệm kéo dài, ba cũng không được trở về nhà, như thế này có phải có chút khó chịu không!".

"Cũng không phải là không thể đến thăm". Tư lão gia tâm ý đã quyết, "Ba đã ký tên rồi, mấy đứa có quyền ký hay không đều được, nhưng cũng phải tuân thủ điều lệ bảo mật, đem mọi điều bên trong làm cho đúng".


"Cái này, thời gian có phải dài quá không?". Chị ba nhăn mặt, nhìn về phía Tư Vân Dịch xin giúp đỡ.

Tư lão gia có khả năng không rõ ràng lắm, nhưng mấy người đều đã nghe qua dặn dò của bác sĩ Nhậm, ông hiện tại cũng chỉ còn lại thời gian nửa năm, tội gì phải để ông chịu tội như vậy, sợ rằng trong quá trình thử nghiệm xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mấy người chỉ sợ đến lúc đó cũng chẳng thể nhìn mặt ông lần cuối.

Tư Vân Dịch nhìn bộ dáng anh chị mình cầu xin giúp đỡ, ánh mắt khẽ hạ xuống, thấp giọng mở miệng.

"Loại thuốc này yêu cầu sử dụng trong thời gian dài mới có thể giúp người bệnh sinh ra đủ miễn dịch để chống lại tế bào lòng trắng trứng trong não bộ, vì muốn khống chế biến chứng có thể xảy ra gây hại cho người bệnh nên mới phải tiến hành thực hiện hình thức quản lý lâm sàng phong bế".

Mấy người nhìn Tư Vân Dịch kỹ càng giải thích, đột nhiên nhận ra được gì đó.

"Vân Dịch". Anh cả không dám tin em trai mình, "Cái thí nghiệm lâm sàng này là do em bảo ba tham gia đúng không?"

"Đúng vậy". Tư Vân Dịch ngước mắt, ánh mắt sau mắt kính bình tĩnh, nhìn thẳng vào anh chị mình.

"Phương thuốc này cũng là do em tìm thấy".

Mấy người sửng sốt một lát, chị ba trong mắt mang theo vài phần bi thương, "Vân Dịch, cái phương thuốc này thật sự có tác dụng sao, có thể giúp ba khỏi bệnh sao?"

"Em không thể chắc chắn". Ánh mắt Tư Vân Dịch trầm ổn, "Nhưng ba bắt buộc cần phải tham gia thử nghiệm".

"Nhưng ba..." Anh cả chay mày, muốn nói ba chỉ lại thời gian là nửa năm, nhưng lại không có cách nào nói ra điều này trước mặt ba.

Vì sao không thể để ba ở nhà cùng người thân trong khoảng thời gian cuối cùng này, vì sao cứ phải một hai để ba tham gia cái này, căn bản không có nhiều khả năng thử nghiệm sẽ thành công.

Anh cả càng nghĩ càng khó chịu, đem văn kiện đẩy ra, không muốn ký tên.

"Anh cả". Anh hai nhìn văn kiện suy nghĩ hồi lâu, "Vân Dịch đây cũng là có ý tốt, ai mà không muốn vì ba mà xuất lực chứ, anh nghĩ xem, nếu là con của anh, chẳng sợ cơ hội có xa vời tới cỡ nào, anh cũng chắc chắn muốn thử một lần đi?"

"Ba, chú út, cái này con sẽ ký". Tư Vân Địch cầm lấy bút đen ký tên lên.


Chị ba không ngừng cẩn thận lật xem văn kiện, nhìn một chút, mở to hai mắt.

"Văn Dịch, trên này có ghi, tham gia thí nghiệm lâm sàng, là có nguy hiểm, có khả năng...khả năng sẽ...".

"Lần tham gia thử nghiệm này, cơ bản đều là những người già từ 75 tuổi trở lên, có người hệ miễn dịch đã bị hao tổn nặng nề, không có khả năng không có nguy hiểm".

"Chị, chị không thể chấp nhận được". Chị ba che miệng rơi nước mắt, như thế nào cô cũng không dám tưởng tượng cảnh ba sẽ ở bệnh viện mà ly thế.

Anh cả nhìn đến dòng này, ánh mắt càng thêm bi ai.

"Được rồi". Tư lão gia thở dài.

"Mấy đứa đừng tưởng ba không biết, ba biết rõ mình cũng chỉ còn vài tháng".

Chị ba vừa nghe Tư lão gia nói vậy, nước mắt chảy xuống như đê vỡ.

"Hiện tại thời gian ba có thể tỉnh táo ngày càng ngắn, tần suất cũng giảm". Mí mắt ông gục xuống, "Ba đối với thân thể của mình đều biết rõ".

"Trong khoảng thời gian này, ba cũng để mấy đứa phải chịu cảnh tượng ba mơ màng bực giận, nhìn thấy ba ăn uống đại tiện không thể khống chế, không bằng cứ để ba tham gia thử nghiệm kia đi".

Tư lão gia ngẩng đầu nhìn mấy đứa con của mình, "Nếu bọn nhỏ có hỏi tới, mấy đứa cứ nói ba đi tham gia nghiên cứu chế tạo thuốc chữa Alzheimers, như vậy ít nhất ba còn được cái danh đấu sĩ, chứ không phải suốt ngày nằm trên giường chờ chết".

Chị ba nhìn bộ dạng của Tư lão gia, nhịn không được mà rơi lệ.

"Nếu trong quá trình thí nghiệm ba có qua đời, vậy mấy đứa cũng đừng làm khó nhân viên bên viện nghiên cứu, rốt cuộc cũng là ba đến bước này rồi". Tư lão gia ngữ khí chậm rãi, "Mấy đứa cứ ký đi, cứ cho như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho ba".

Tư lão gia đã nói như vậy, anh cả chịu đựng đua khổ mà ký tên xuống, đem văn kiện đặt sang một bên, đôi mắt đỏ lên không dám xem lại.

Chị ba một bên rơi lệ, một bên ký xuống, đem hai phần văn kiện của hai anh trai gom lại, đặt ở trước mặt Tư lão gia.


Còn một phần văn kiện cuối cùng.

Tư Vân Dịch nhìn văn kiện mà anh đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, khắc chế sắc mặt, mở ra trang cuối cùng, ở chỗ trống ký tên, đem tên mình từng nét viết xuống.

Đem văn kiện đưa trước mặt Tư lão gia, Tư Vân Dịch ngồi lại vị trí của mình, đầu ngón tay đã tê dại, bên tai không biết vì sao lại vang lên mấy tiếng "Ong ong".

Tư lão gia nhìn vẻ mắt trấn định của con trai út, bất đắc dĩ cười cười, nhìn về phía mấy người con.

"Thí nghiệm lâm sàng được tiến hành kín, ba lo lắng sẽ có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không kịp cùng các con gặp mặt lần cuối, cũng sợ không kịp để ba làm một số việc vậy nên ba đã liên hệ với bên luật sư". Ánh mắt Tư lão gia từ ái nhìn.

"Ba vào bệnh viện, khả năng cao là cùng với thế giới bên ngoài tách biệt, bệnh của ba cũng có thể nặng hơn, cũng không biết có thể tỉnh táo được bao lâu, vậy nên ba đã yêu cầu bên luật sư trước khi ba vào viện đọc bản di chúc của ba". Khẩu khí của Tư lão gia có chút hòa hoãn.

"Di chúc kia là ba chuẩn bị trong khoảng thời gian ba tỉnh táo, cho nên các con cũng không cần phải hoài nghi tính chân thực của nó". Tư lão gia nhìn mấy người con, "Đến lúc đó mọi người trong Tư gia đều phải có mặt, họ hàng gần xa của mấy đứa cũng có thể tới cùng nhau chứng kiến".

Tư lão gia tạm dừng một hồi, giống như là đang hồi tưởng điều gì đó.

Mấy người cùng nhìn Tư lão gia, chỉ thấy ông đột nhiên lấy lại tinh thần, lại đem lời vừa rồi nói lại lần nữa.

Mọi người cũng biết Tư lão gia lại rơi vào tình huống quên nhớ lẫn lộn, nhìn ông lặp đi lặp lại, mấy người đều tự giữ trật tự nghe ông nói, cũng không đáp lại.

Tư Vân Dịch đứng dậy, thu lại văn kiện trên bàn, anh cả cũng tiến lên, cùng với Tư Vân Dịch đưa Tư lão gia lên phòng.

Anh hai và chị ba ở phía sau, chờ Tư Vân Dịch sau khi sắp xếp cho ông ổn thỏa, đi ra khỏi phòng ngủ liền thấy anh chị mình đứng ở hành lang, nhìn nhìn anh.

"Vân Dịch, làm như vậy có ổn không?". Chi ba nhìn người em trước nay đều ổn trọng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy nghi hoặc.

"Em cũng không biết là đúng hay sai". Tư Vân Dịch nhìn vào ánh mắt của Tư Y Y.

"Em chỉ biết, em phải tìm bằng mọi cách".

"Em tìm mọi cách nhưng cuối cùng chúng ta vẫn phải chấp nhận số mệnh thôi". Anh cả ngữ khí có chút lạnh, "Em cho rằng bọn anh không hỏi qua bác sĩ chuyên nghiệp về loại bệnh này sao? Alzheimers là bệnh không thể chữa khỏi, ai cũng không cứu được, em không thể để ba ở nhà an an tĩnh tĩnh trải qua ngày cuối đười sao? Một hai cứ phải để ông ấy tham gia cái thí nghiệm lâm sàng kia, khiến ba nhận thêm bao nhiêu khổ sở nữa thì em mới vừa lòng đây!".

"Anh cả, anh đừng nói nữa". Anh hai lôi kéo anh cả, "Chú út cũng là có lòng tốt".


"Ai mà không có lòng tốt chứ!". Anh cả hất ta anh hai ra nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Ba từ nhỏ đến lớn đều thiên vị chú, anh cũng chưa từng có ý kiến gì, chú biết rõ chỉ cần là chú mở lời thì ba đều sẽ chấp nhận, chú còn nhất định muốn ba phải trải qua những ngày cuối đời ở trong bệnh viện lạnh lẽo".

Tư Vân Dịch im lặng không nói, anh cả nhìn chằm chằm Tư Vân Dịch, còn muốn nói thêm gì khác nhưng cuối cùng vẫn vung tay đi xuống lầu, cầm áo khoác rời khỏi nhà.

Anh hai bước nhanh xuống lầu, nhận lấy áo từ tay người hầu, vừa mặc vừa chạy đuổi theo anh cả.

Chị ba nhìn Tư Vân Dịch hồi lâu, lau nước mắt đi ra khỏi nhà cũ.

Thế giới xung quanh lập tức rơi vào trầm lắng.

Tư Vân Dịch chậm rãi xuống lầu, ngồi trên sofa phòng khách, đầu ngón tay ấn ấn phía tai, giảm bớt cảm giác cảm giác ù tai.

Di động đột nhiên rung lên vài cái, Tư Vân Dịch nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lấy di động ra, phát hiện là do chó bắp cải gửi tin nhắn tới.

[Tư tiên sinh, lễ tình nhân vui vẻ!].

Tư Vân Dịch nhìn nhãn dán chó bắp cải ngậm hoa hồng phía dưới tin nhắn, im lặng hồi lâu.

Hóa ra hôm nay là Lễ Tình Nhân.

[Tư tiên sinh, tối nay mấy giờ anh về vậy?]

Di động lại lần nữa rung lên, gửi tới là hình ảnh chó bắp cải ngoan ngoãn ngồi thẳng chân.

[Tư tiên sinh, em nghĩ là chiều nay sau khi dì giúp việc làm xong việc nhà sẽ cho dì ấy nghỉ sớm, cơm chiều nay em muốn tự tay làm]

Sở Quân Liệt gửi tới ảnh nguyên liệu nấu ăn đầy ắp, Tư Vân Dịch nhìn di động, khóe miệng hơi giương lên.

Tư Vân Dịch rũ mắt, đầu ngón tay hơi chuyển trên màn hình di động.

[Được]

Đối phương sau khi nhận được tin nhắn, liền gửi tới mấy hình ảnh, nào là chó bắp cải cuộn tròn, chó bắp cải trắng che đầu, nào là ngượng ngùng chớp mắt.

Tư vân Dịch thoát Wechat, suy tư một lát rồi đứng dậy mặc áo khoác, rời khỏi nhà cũ.