Con Rể Quyền Quý

Chương 962




Chương 962:





“Xin lỗi” Trương Thác trầm giọng nói với Lỗ Thần Phù.





Lỗ Thần Phù bình thản lắc đầu: “Thưa ngài, vừa nấy tôi cố ý chọc tức anh, không ngờ anh lại dễ dàng tức giận hơn trong tưởng tượng của tôi, tôi nghĩ tôi phải tìm thầy của tôi xem cho anh rồi”





Trương Thác cười đau khổ một cái: “Lão già đó e là không chịu xem cho tôi đâu”





Thầy của Lỗ Thần Phù, đồng thời cũng là thầy của Thiết Tăng Thiên Á, khi đó thầy của Lỗ Thần Phù đã nói với Trương Thác một số điều nhưng khi đó anh lại quá ngông cuồng của thời trẻ, còn có một chút tự cao tự đại nên hoàn toàn không tin tưởng những gì thầy của Lỗ Thần Phù nói, đã vậy còn cãi nhau một trận với đối phương nữa.





Nhưng bây giờ Trương Thác nghĩ lại mới phát hiện những gì thầy của Lỗ Thần Phù nói cũng không hẳn là giả dối, chỉ là lúc đó nhận thức của mình còn quá non nớt mà thôi.





Khi đó thầy của Lỗ Thần Phù từng nói với Trương Thác về một số tiền án của bệnh tâm thần phân liệt và nói rõ ràng với anh rằng bệnh này cũng giống như có hai người cùng tồn tại trong một cơ thể, một người tinh thần sẽ yếu đuối, người kia tinh thần sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, mỗi người đều có mặt tốt và mặt xấu của mình, nếu như kỹ thuật đủ lớn thì có thể sao chép lại một cách hoàn hảo, thậm chí còn có thể tách rời hai người ra hoàn toàn nữa.





Khi đó Trương Thác không hề mặn mà với những gì thầy của Lỗ Thần Phù Lỗ Thần Phù nghe Trương Thác nói thế bèn thể hiện sự bất lực: “Tính khí của thầy đó giờ luôn rất kỳ quái và rất khó để nắm bắt, nói không chừng ông ấy đã quên mất những chuyện xảy ra trước kia rồi?”





“Ồ, có cơ hội tôi sẽ đến tìm ông ấy hỏi thử” Trương Thác thở dài một cái: “Tới giờ ăn rồi, cũng đi ăn nhé?”





“Không cần đâu” Lỗ Thần Phù xua xua tay: “Thưa ngài, ngài biết đấy, thầy luôn thích sắp xếp cho tôi một số nhiệm vụ, nếu như không thể kịp thời hoàn thành làm ông ấy tức giận thì tôi gánh không nổi đâu”





“Lần này làm phiền cô rồi”





Hai người kết thúc trị liệu, Lỗ Thần Phù chào tạm biệt Lâm Ngữ Lam và Tân Như bèn rời khỏi.





Trương Thác dẫn theo hai lớn một nhỏ ba người phụ nữ đi ra ngoài tìm quán ăn, cũng coi như là nghi thức tiếp đón dành cho Thiên Linh.





Trong lúc ăn cơm, Trương Thác đã nói cho Lâm Ngữ Lam biết chuyện ngày mai mình phải đi đến tỉnh Hạ.





“Lại đi à?”





Lâm Ngữ Lam và Tân Như gần như đồng thời nhìn về phía Trương Thác và mở miệng hỏi.





Sau đó Tân Như ý thức được hình như mình đang kích động thái quá rồi nên cúi đầu xuống và không nói gì nữa.





“Ừ” Trương Thác gật gật đầu: “Anh có chút chuyện phải xử lý: Đối với những chuyện của Trương Thác thì Lâm Ngữ Lam chưa bao giờ hỏi nhiều, cô biết rõ thân phận của anh và cũng hiểu có một số chuyện không đến lượt người phụ nữ nhỏ bé như cô được tiếp xúc đến. Anh có thế lực và trách nhiệm của anh, có rất nhiều người đang dõi theo bước đi của anh.





Lâm Ngữ Lam chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trói chặt Trương Thác ở bên cạnh mình mặc dù cô thừa nhận những lúc không có anh ở bên cạnh thì cô nhớ đến anh rất nhiều nhưng nếu bảo Trương Thác hãy mãi mãi ở lại bên cạnh mình thì dường như không chân thật lắm, một người đàn ông có sự nghiệp của riêng mình và có những việc họ cần phải làm, huống hồ gì là người có thân phận đặc biệt như Trương Thác.





“Lần này anh đi bao lâu mới quay về, thời tiết gần đầy rất tốt nên em muốn đưa con bé đi ra ngoài chơi, dù gì thì anh cũng là bố rồi nên không thể không đi đúng không?” Lâm Ngữ Lam hỏi.





Trương Thác nghĩ ngợi một lúc rồi nó: “Chắc cũng không lâu đâu, khoảng một tuần thôi”





Cái người nhà họ Triệu kia hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, trễ nhất tối mai phải giải quyết xong xuôi chuyện này nên chắc không tốn nhiều thời gian lắm đâu.





“Được, vậy em sẽ đợi anh quay trở về nâng ly lên.





Lâm Ngữ Lam Thiên Linh ngồi bên cạnh cũng học theo mình cầm cái ly lên và cụng ly với Trương Thác.