Con Rể Quyền Quý

Chương 950




Chương 950:





“Thác, kéo them phiền toái cho cậu rồi” Viện trưởng Thôi mỉm cười với Trương Thác, kéo theo cánh tay nhỏ bé của Thiên Linh: “Đi nào, về nhà thôi”





“Không về, cháu không muốn về” Thiên Linh vểnh cái miệng nhỏ lên, bỏ tay ra khỏi viện trưởng Thôi, chạy bước nhỏ về phía cạnh Trương Thác, ôm lấy chân của Trương Thác: “Thiên Linh muốn ở cùng bố cơ, Thiên Linh muốn bố mẹ”





Trên mặt viện trưởng Thôi tràn đầy lửa giận: “Thiên Linh, không được hồ đồ! Nhanh cùng bà trở về”





Đôi mắt to tròn đen láy của bé Ngcoj thoáng cái liên đỏ, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống: “Không được, Thiên Linh…. Thiên Linh không muốn về nhà, Thiên Linh muốn ở với bố m “Không nghe lời nữa có phải không?” Viện trưởng Thôi đi về phía trước, đi về phía sau Thiên Linh nhẹ nhàng chụp lấy: “Nhanh cùng bà về nhà nào”





Thiên Linh mím cái miệng nhỏ, hốc mắt óng ánh: “Oa” một tiếng, khóc rồi: “Không mà, Thiên Linh không muốn về đâu, Thiên Linh muốn ở với bố mẹ cơ, Thiên Linh….Thiên Linh…”





Thiên Linh đang không ngừng nức nở, theo tiếng nức nở của cô bé, thân thể nhỏ bé của một cô bé vừa mới 1 mét, đột nhiên trước sau đung đưa lên, bước chân trở nên vô thực, mặt nhỏ cũng trắng bệch, cánh tay ôm chặt chân Trương Thác đột nhiên buông lỏng, cả người cúi xuống mặt đất.





Trương Thác nhanh tay lẹ mắt, vội vàng xoay người ôm lấy Thiên Linh, mới không để cho Thiên Linh bị ngã trên mặt đất, xem lại, hai mắt Thiên Linh nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, đã rơi vào hôn mê rồi.





“Đây…đây là làm sao thế, Thiên Linh, Thiên Linh!” Mặt viện trưởng Thôi vô cùng lo lắng và kinh ngạc.





Trương Thác để tay trên mạch đập của Thiên Linh, mày anh nhăn lại: “Viện trưởng Thôi, Thiên Linh có phải có vấn đề về tim không?”





“Tôi….tôi…tôi không biết” Viện trưởng Thôi đôi mắt đục ngầu amng theo chút nước, từng đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, đều là ruột thịt của bà ấy, một đứa trẻ ba tuổi đột nhiên lại hôn mê như vậy, điều này làm cho nội tâm bà ấy vôc ùng bối rối.





“Thư ký Lý, nhanh bảo người chuẩn bị xe, đi bệnh viện!”





Lâm Ngữ Lam ở một bên cạnh Lý Thanh hét to.





“Không kịp nữa rồi! Vợ, đưa chìa khóa xe của em cho anh”





Trên mặt Trương Thác tràn đầy tràn đầy lo lắng hét lên.





Lâm Ngữ Lam căn bản không do dự, móc chìa khóa xe ra đưa cho Trương Thác.





Trương Thác nhận được chìa khóa xe, không để chậm trễ một giây phút nào, ôm Thiên Linh chạy ra ngoài, một bên chạy một bên hô: “Vợ, em cứ trực tiếp đưa viện trưởng Thôi vào bệnh viện là được rồi!”





Xe của Lâm Ngữ Lam dừng Thanhgy trước cửa công tỉ, Trương Thác lên xe, khởi động, một cái là thành, động cơ phát ra tiếng ầm, chạy như bay trên đường.





Dùng một khoảng thười gian ngắn nhất, Trương Thác liền nhanh chóng đến được bệnh viện, trong quá trình đó, Lâm Ngữ Lam đã báo cho hội trưởng Mã biết rồi.





Xe cảu Trương Thác còn chưa dừng ổn định lại, hội trưởng Mã đã đem người xông ra cửa bệnh viện.





Khi Trương Thác giao Thiên Linh gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch vào trong tay bác sĩ, mới thở phào một hơi.





Hội trưởng Mã lập tức sắp xếp người đi vào kiểm tra cấp cứu.





Sau khi vào bệnh viện mấy phút, hội trưởng Mã liền kiểm tra ra kết quả, khiến cho Trương Thác yên tâm hơn.





Thiên Linh chỉ là não bị thiếu dưỡng khí, tạo thành hôn mê, nguyên nhân của việc thiếu dưỡng khí, là bởi vì Thiên Linh có vấn đề bệnh tim trước đây, tâm tình kích động rất có thể tạo thành sự dừng đột ngột của tim, chức năng cơ thể suy giảm.





Sau vài chục phút, đám người Lâm Ngữ Lam cũng nhanh chóng đến.