Con Rể Quyền Quý

Chương 856




Chương 856:





Tôn Lãm cả người run rẩy, nhìn bàn tay của ông chủ Thẩm ngày một đến gần mình hơn, cô ấy muốn phản kháng nhưng căn bản không dám làm.





“Âm” một tiếng, cửa phòng VIP bị người từ bên ngoài đá văng ra.





Bóng người Trương Thác xuất hiện ở cửa phòng VIP, Trương Thác liếc mắt nhìn tất cả mọi người bên trong phòng VIP, cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông chủ Thẩm, Trương Thác vừa nhìn đã nhận ra ngay, đây chính là người mình muốn tìm, Thẩm Văn Cường.





Lúc Trương Thác nhận được vị trí của Thẩm Văn Cường thì cũng cùng lúc nhận được ảnh chụp của ông ta.





Sự xuất hiện đột ngột của Trương Thác làm Thẩm Văn Cường sững sờ, ngay khoảnh khắc ông ta đang sửng sốt thì Tôn Lãm thừa cơ hội này đứng phắt dậy, cách xa Thẩm Văn Cường mấy bước.





Mẹ kế của Tôn Lãm cau mày nhìn chằm chằm Trương Thác: “Cậu tới đây làm gì, đây là chỗ cậu nên tới à? Tôn Lãm, đuổi cậu ta ra ngoài cho tao!”





Mẹ kế của Tôn Lãm lập tức cho rằng Trương Thác tới để tìm Tôn Lãm.





Tôn Lãm nhìn về phía Trương Thác, mở miệng nói: “Anh rể: Trương Thác không hề liếc mắt nhìn mẹ kế của Tôn Lãm một cái nào, gật gật đầu với Tôn Lãm, sau đó nhanh chân bước đến trước mặt Thẩm Văn Cường, đứng từ trên cao nhìn xuống Thẩm Văn Cường đang ngồi trên ghế sô pha.





“Oắt con, mẹ nó mày là ai vậy!” Thẩm Văn Cường vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chăm Trương Thác: “Biết ông đây là ai không?”





Trương Thác gật gật đầu: “Biết”





“Biết mà mẹ nó mày còn…” Thẩm Văn Cường vừa định mở miệng chửi to thì đã bị Trương Thác một phát túm lấy tóc, hung hăng nện xuống bàn trà trước mặt.





Sau khi đầu của Thẩm Văn Cường bị Trương Thác đập xuống bàn trà, một tràng tiếng thủy tinh vỡ vang lên, bàn trà hoàn toàn bể nát.





Những cô gái bên trong phòng VIP kia không có ai ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này, cùng nhau phát ra tiếng thét chói tai.





Trương Thác túm lấy tóc của Thẩm Văn Cường, trên gương mặt đó của Thẩm Văn Cường dính toàn là mảnh kiếng vỡ, nhìn vô cùng khủng khiếp.





“Nói, ai cho mày tự mình đụng vào mảnh đất kia?” Trương Thác nhìn chằm chằm vào Thẩm Văn Cường.





Thẩm Văn Cường vừa nghe thấy câu này, trong mắt lập tức xuất hiện sự hoảng hốt: “Mày… mày là người của Nhất Lâm!”





Trương Thác căn bản không thèm nói nhảm với Thẩm Văn Cường, tiện tay cầm một ly rượu lên, cùng lúc ly rượu bể nát, máu tươi cũng chảy xuống từ trên trán của Thẩm Văn Cường.





Đầu đầy máu tươi, thêm vào gương mặt dính đầy mảnh thủy tỉnh của Thẩm Văn Cường, nhìn vô cùng đáng sợ.





“Nói!”





Mẹ kế của Tôn Lãm vừa rồi còn quát tháo với Trương Thác, bị hành động này của Trương Thác dọa sợ, bà ta châm chậm đi đến bên cạnh Tôn Lãm, kéo ống tay áo của Tôn Lãm: “Sao mày lại quen với loại người này? Xã hội đen à? Đây là anh rể của bà chị nào của mày thế? Mày nhận chị ở bên ngoài à?”





“Không phải” Tôn Lãm lắc lắc đầu: “Anh ấy là anh rể của bạn cùng phòng con, chúng con cũng gọi theo vậy luôn?”





“Chị của bạn cùng phòng mày là ai thế?” Mẹ kế của Tôn Lãm không nhịn được hỏi.





“Là Lâm Ngữ Lam, tổng giám đốc của Nhất Lâm” Tôn Lãm trả lời.





“Cái gì!” Mẹ kế của Tôn Lãm chấn động cả người: “Ý của mày là, bà xã của thằng oắt này, là tổng giám đốc của Nhất Lâm?”