Con Rể Quyền Quý

Chương 849




Chương 849:





Ánh Sáng cũng sẽ phải hứng chịu sự trả thù của Lũng Tây Lý Thị.





Trương Thác siết chặt tay thành quyền, mọi nguyên nhân đều là vì anh không đủ mạnh! Nếu mình đứng ở trình độ khiến thị tộc nọ phải ngước nhìn thì sự phiền nhiễu hiện nay sẽ không còn là vấn đề nữa!





Sau khi Trương Thác thành lập đảo Ánh Sáng, đây là anh lần đầu tiên anh nóng lòng muốn bản thân càng mạnh mẽ hơn!





Lâm Ngữ Lam quay lại chợt thấy Trương Thác đang đứng sau lưng mình và siết chặt quả đấm thì lo lắng hỏi: “Ông xã, anh sao vậy?”





“Không sao” Trương Thác lắc đầu, mạnh mẽ quay đi, dùng sức kéo cửa phòng bệnh ra rồi đi đến hành lang.





Đến hành lang vắng vẻ phần nào giúp Trương Thác thở một hơi dài nhẹ nhõm, vừa rồi anh suýt nữa đã không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng.





Lấy điện thoại di động ra, Trương Thác gọi một cuộc: “Bạch Trình, cậu điều tra hai người lần trước đến đâu rồi?”





“Lão đại, hai người họ vẫn chưa đi, còn đang ở Châu Xuyên, bây giờ tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh” Tiếng nói của Bạch Trình vang lên.





Hai người mà Trương Thác đang nhắc đến là một nam và một nữ đã tranh giành tinh thạch với Trương Thác sau khi kết thúc buổi đấu giá cược đá lần trước. Trương Thác chắc chắn khí tức trong cơ thể của anh xuất hiện là do năng lượng tỏa ra từ trong tinh thạch đó nên anh mới muốn làm sáng tỏ xem rốt cuộc tinh thạch kia là thứ gì.





Trương Thác nhận được địa chỉ của một nam và một nữ kia thì đánh tiếng với Lâm Ngữ Lam rằng anh có việc bận nên phải rời đi.





Lâm Ngữ Lam vẫn ngồi bên giường bệnh. Cô nói: “Ông xã, anh đi làm việc đi, chỗ này cứ giao cho em là được: Trương Thác thấy Lâm Ngữ Lam như vậy thì không khỏi cảm khái, từ lúc nào mà nữ vương lạnh lùng biến thành cô bé hiểu chuyện rồi.





Người nam và nữ kia đang ngụ trong một khách sạn nhỏ bình thường của Châu Xuyên.





Điều này khiến Trương Thác hơi nghỉ ngờ, lúc ấy hai nam nữ này đã ra giá tận 600 triệu nhằm tranh giành viên đá đó với mình, nom họ không giống kẻ thiếu tiền nhưng nhìn kỹ lại khách sạn mà họ đang ở này thì có giá 180 nghìn một đêm, †oilet còn là kiểu công cộng, hoàn toàn không giống người có sẵn hàng trăm triệu tiền mặt.





Nói là khách sạn nhưng thật ra chỉ là một nhà nghỉ mà thôi, không có nhân viên phục vụ, không có tiếp tân mà chỉ có chủ của nhà nghỉ. Nhà nghỉ vô cùng đơn sơ, trong phòng không có máy điều hòa, còn dùng quạt máy cũ kỹ, vừa vào cửa nhà nghỉ thì có thể ngửi thấy được mùi mốc bốc lên.





Trong nhà nghỉ gần như không có ai, vào giờ này, chủ của nhà nghỉ cũng đã ngủ rồi. Sau khi Trương Thác đi vào, ông chủ hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn cứ ngáy khò khò.





Trương Thác cạn lời, ông chủ này lơ là quá rồi.





Bạch Trình cũng đã gửi cho Trương Thác vị trí hai căn phòng mà người nam và nữ kia đang ở.





Khách sạn có hai tầng, cầu thang làm bằng gõ nên khi bước lên nó phát ra âm thanh “kẽo kẹt”, khi Trương Thác lên lầu thì chợt nghe được có tiếng nước chảy.





Đến lầu hai, phòng vệ sinh công cộng đang sáng đèn, vì muốn tiết kiệm điện nên trong hành lang không có ngọn đèn nào, vì thế ánh đèn yếu ớt hắt ra từ phòng vệ sinh công cộng mang lại cho người ta một cảm giác mờ ảo.





Trương Thác thấy một cái ghế trong hành lang nên anh ngồi xuống đó và chờ đợi tiếng nước trong phòng vệ sinh dừng lại.





Hơn mười phút sau, tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh dần dần ngưng hẳn, cửa phòng vệ sinh được mở ra, một bóng người có mái tóc dài nổi bật xuất hiện dưới ánh đèn lờ mờ của phòng vệ sinh.





Cô gái trẻ mặc áo choàng tắm màu trắng, nhẹ nhàng bước đến, tóc dài dính nước vung vẩy, xoay tròn dưới ánh đèn lờ mờ.





“Cô rất thích múa à?” Trương Thác đột nhiên cất tiếng hỏi.





Trong hành lang thình lình vang lên tiếng nói làm cô gái trẻ kia giật mình, động tác múa xoay tròn bất chợt ngừng lại, cô ta nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói: “Ai đấy!”