Con Rể Quyền Quý

Chương 807-811




Chương 807:



Mặc dù Lâm Ngữ Lam chưa tiếp xúc nhiều với những người ở thế giới ngầm, nhưng về mặt đối xử với những người khác thì cô lại rất giỏi. Bản thân cô cũng hiểu rõ, một khi Trương Thác đồng ý với điều kiện của cô gái kia thì uy vọng của anh đối với những người ở thế giới ngầm sẽ còn cao hơn nữa”



“Thưa ngài Satan, từ trước đến giờ, chúng tôi vẫn luôn trung thành và tận tâm hết sức với đảo Ánh Sáng, chúng tôi đã tham gia vô số cuộc chiến lớn nhỏ, người thân của tôi, con cái của tôi đã vì đảo Ánh Sáng mà dâng lên hết thảy rồi”



“Thưa ngài Satan, năm nào chúng tôi cũng cống hiến mấy chục nghìn tỷ cho đảo Ánh Sáng này, rồi tuyên truyền sự mạnh mẽ của đảo Ánh Sáng cho người bên ngoài biết. Nếu hôm nay tôi chết không rõ ràng trên dảo thì chắc chắn là tôi sẽ không thể nhắm nổi mắt đâu ạ”



“Nếu cả hòn đảo này chìm xuống đáy biển thì sẽ chẳng có ai có cơ hội để bỏ trốn đâu ạ, mong ngài Satan hãy cân nhắc cho kỹ”



Có rất nhiều người ở các thế lực khác nhau không nhịn được mà lên tiếng, dùng tính mạng của một người để đổi lấy tính mạng của tất cả mọi người trên đảo, đây không phải là một câu hỏi mang tính lựa chọn. Nếu là một người sáng suốt thì ắt hẳn anh cũng biết phải chọn điều gì rồi. Bây giờ nếu hòn đảo bị chìm xuống thì chẳng ai có thể sống nổi.



Nếu như câu hỏi này đề cập đến người khác thì chắc chắn là những người thuộc các thế lực ngầm này sẽ không nói nhiều mà lập tức xông lên, tự ra tay giết chết người đó. Nhưng đây lại chính là người phụ nữ của Satan, dù câu hỏi này không mang tính lựa chọn thì họ vẫn phải cẩn thận lên tiếng khuyên bảo anh.



Chẳng ai muốn chết cả.



Lâm Ngữ Lam nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của những người này.



Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam không hề thay đổi gì nhiều, cô nhìn về phía Tăng Thiên Á, đồng thời, Tăng Thiên Á cũng nhìn về phía Lâm Ngữ Lam. Khoảnh khắc ánh mắt của hai cô gái giao nhau, cả hai đều thấy được sự ngạo nghẽ trong mắt của đối phương.



Tăng Thiên Á có sự kiêu ngạo của riêng mình, mà Lâm Ngữ Lam cũng có sự kiêu ngạo của riêng cô.



“Cô chủ” Tô My đưa tay ra kéo kéo váy Lâm Ngữ Lam.



Lâm Ngữ Lam lắc đầu, cô hiểu rất rõ tình hình lúc này, dù có là cô, thì nếu đứng ở vị trí của Trương Thác thì cô cũng sẽ không do dự mà đưa ra lựa chọn. Bây giờ Trương Thác đứng suy nghĩ lâu như vậy, cũng khiến Lâm Ngữ Lam thấy đủ rồi.



Lâm Ngữ Lam không trách lựa chọn của Trương Thác, nếu như không vì cô thì anh cũng sẽ không bị dồn vào tình thế này, phải biết rằng, anh chính là Satan đó.



Lâm Ngữ Lam quay sang nhìn Tô My, bên hông anh ta có đeo một thanh kiếm dài.



Cô bất ngờ đưa tay ra, năm lấy chuôi kiếm bên hông Tô My, rồi dùng sức rút nó ra.



“Cô chủ!” Tô My hô lớn, anh ta nắm chặt lấy cổ tay ngọc ngà của Lâm Ngữ Lam, rồi lắc đầu với cô.



Những người xung quanh thấy hành động đó của Lâm Ngữ Lam thì vui mừng ra mặt.



Họ cũng để ý thấy, sau khi Tăng Thiên Á đưa ra sự lựa chọn thì Satan không hề quay ra nhìn vợ mình lấy một lần, họ mặc định rằng đó là biểu hiện của việc anh đang muốn vứt bỏ người vợ này rồi.



“Tô My, thả tay ra đi” Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác, cô thật sự rất rất hiểu suy nghĩ của Trương Thác, có một số việc, vì anh là một vị vua nên không thể làm được, vậy thì để cho người phụ nữ của anh – cô chủ động làm thay vậy.



“Roẹt!” Một tiếng vang nhỏ vang lên.



Thanh kiếm bên hông Tô My bị Lâm Ngữ Lam rút ra.



Lâm Ngữ Lam dùng sức, nắm chặt lấy chuôi kiếm, chĩa mũi kiếm về phía mình rồi đâm xuống.



Khoảnh khắc ấy, có rất nhiều người đã không nhịn được mà lộ rõ vẻ tươi cười ra mặt, chỉ cần cô gái này chết thì coi như mình cũng được cứu rồi.



Nhưng đúng lúc này, một chiếc áo bào màu trắng lướt nhanh như chớp, rồi xuất hiện trước mặt Lâm Ngữ Lam, giữ chặt lấy tay Lâm Ngữ Lam, khiến thanh kiếm kia dừng lại cách bụng của cô khoảng năm cen-ti-mét, không thể tiến thêm được chút nào nữa.
Lâm Ngữ Lam nhìn người vừa xuất hiện trước mặt đang nắm chặt lấy tay mình.



Áo khoác dài trên lưng Bạch Trình hơi rung lên, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Lâm Ngữ Lam rồi nói: “Chị dâu, chị có biết nguyên nhân, vì sao mà lão đại đã dẫn nhiều người chúng em như vậy, đánh thắng bao nhiêu trận chiến, hoàn thành cách mạng, giải phóng thắng lợi nhưng vẫn bị cả thế giới gọi là ác quỷ không?”



Lâm Ngữ Lam mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói ra thành lời thì Bạch Trình lại nói tiếp.



“Trong quan niệm của những người Phương Tây thì thiên sứ và ác quỷ đều là những hình tượng mạnh mẽ nhất, nhưng điều khác nhau lớn nhất giữa thiên sứ và ác quỷ, đó là thiên sứ có thể vì cả thế giới mà vứt bỏ người mình yêu. Nhưng ác quỷ, thì lại có thể vì người mình yêu mà phá hủy toàn bộ thế giới này!”



Sau khi Bạch Trình nói hết câu thì một tiếng cười lớn vang lên.



Trương Thác cất bước, từ từ đi về phía cửa lâu đài cổ, người vừa bật cười là anh.



“Tăng Thiên Á, tôi còn tưởng rằng cô hiểu tôi rõ lắm cơ.



Nhưng tôi thật sự không ngờ rằng cô sẽ yêu cầu tôi đưa ra một lựa chọn như vậy. Tôi không bao giờ bỏ rơi người yêu, người nhà của tôi cả, cũng giống như trước kia tôi không từ bỏ mấy người vậy. Nếu như cô đã quên rằng chúng ta đã từng sống thế nào, thì quay về mà dở quyển nhật ký chết tiệt của cô ra mà đọc lại đi! Mọi người trên đảo này chết hết thì liên quan gì đến Trương Thác tôi chứ? Cô có giết hết bọn họ thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi cả. Phải không?”



Trương Thác châm chậm đi về phía trước, mặc dù anh nói không lớn, nhưng tất cả những người ở đây lại đều nghe thấy rất rõ. Những câu nói này khiến mặt của họ tái mét lại, chỉ có mỗi Lâm Ngữ Lam là rơm rớm nước mắt.



Đám người Bạch Trình thì tỏ vẻ như đã đoán được chuyện này rồi, họ không hề bất ngờ khi thấy Trương Thác đưa ra quyết định này.



Trương Thác nâng mắt lên, nhìn về phía bầu trời: “Tăng Thiên Á, hôm nay cô đã phạm vào hai lỗi sai, thứ nhất là dùng người tôi yêu nhất để uy hiếp tôi, thứ hai là quá tự tin. Cô nghĩ rằng Trương Thác tôi đây vì sao mà bị gọi là Satan chứ, cô nghĩ rằng chỉ có trăm chiếc máy bay chiến đấu này là đã có thể đánh sập được đảo Ánh Sáng của tôi sao?”



Lúc nói chuyện, cả người Trương Thác toát ra vẻ tự tin cực kỳ mạnh mẽ, dù đối mắt với mấy trăm chiếc máy bay chiến đấu thì anh vẫn ra vẻ tự tin như vậy, giống như trong mắt anh, mấy trăm chiếc máy bay đó chẳng là gì cả vậy.



Vị Lai từ từ đáp xuống dưới đất, đứng sau lưng Trương Thác, Tóc Đỏ đi đến, vô số con dơi bay ra từ chiếc áo choàng của anh ta rồi bay lên trời. Alex cúi xuống đất nhặt thanh kiếm dẻo của mình, dùng tay lau đi bụi bặm trên lưỡi kiếm, Hải Thần hít sâu một hơi, dưới ánh sáng mặt trời thanh đao cong trên †ay anh ta lóe lên vầng sáng rất đẹp mắt.



Pease khẽ lắc đầu, ông ta chắp tay sau lưng, nhìn về phía máy bay chiến đấu trên trời, ánh mắt như thể vừa được giải thoát khỏi thứ gì đó vậy.



Dáng người nhỏ bé của liizach chẳng biết đã biến mất từ bao giờ, anh ta lẩn trong đám người, giống một con rắn độc, chờ đến thời điểm quan trọng nhất thì lao lên đánh một nhát trí mạng.



Bạch Trình đứng trước Lâm Ngữ Lam, không làm bất kỳ điều gì.



Nguyệt Thần đứng trước Tăng Thiên Á khẽ lắc đầu: “Điều cô không nên làm nhất đó là chọc giận anh trai cô, trên thế giới này chẳng ai có thể chịu nổi cơn giận của anh ta. Dù có là cô nhóc như cô thì cũng không nên gây sự với người đó như vậy”



Nguyệt Thần nói xong thì quay người, đưa lưng về phía Tăng Thiên Á rồi đi đến chỗ Trương Thác, trong lúc đi, cô ta đưa tay ra lấy cây sáo bạc của mình ra, hất mạnh lên, cây sáo biến thành cây phất trần dài, kéo lê dưới đất.



Đối mặt với hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu, những vị vương giả của đảo Ánh Sáng nhỏ bé như những con sâu, con kiến vậy, nhưng khí thế tỏa ra từ người họ lại chẳng hề thua kém gì mấy trăm chiếc máy bay chiến đấu trên kia.



Vô số chiến sĩ đeo mặt nạ quỷ bước đều đến chỗ sau lưng đám người Trương Thác.



Bên ngoài lâu đài cổ còn có những người mặc áo gai, có người đang cày ruộng, có người đang dệt vải, có người thì tưới hoa. Lúc này, những người đó đều dừng việc mình đang làm lại, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Sức mạnh của đảo Ánh Sáng là điều mà người ngoài không thể tưởng tượng ra nổi. Nếu ai đó lên đảo rồi thấy một người nông dân trồng hoa, nhưng biết đâu người nông dân đó đã từng là sát thủ hàng đầu của tổ chức nào đó thì sao, rồi lại thấy một bà thím làm ruộng, nhưng lại chẳng thể đoán được thân phận thật sự của bà ấy trước kia đã từng khiến cả thế giới này ngưỡng mộ.



Hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu bay vòng quanh đảo Ánh Sáng, dù chúng nhìn có hàm hố đến mấy thì cũng đừng quên rằng đảo Ánh Sáng tồn tại đến bây giờ không phải là nhờ vào những bức tường thành, cũng chẳng phải là nhờ bốn cái ra đa, mà lại càng không phải là nhờ vào quân đội của Hải Thần.



Mà trái lại, sự tồn tại của những thứ này là nhờ hòn đảo.



Ánh Sáng mà có.



Nụ cười trên mặt Tăng Thiên Á dần biến mất, cô ta nhìn những người đang tập kết lại trước mặt mình, cô ta đã từng là một trong số Thập Vương của đảo Ánh Sáng, cô ta cũng hiểu rất rõ rằng những người anh, người chị của mình mạnh đến mức nào.



Tăng Thiên Á từ từ đưa tay lên, những chiếc máy bay chiến đấu đang bay vòng vòng lập tức bay chậm lại, gân như bất động rồi chuẩn bị sẵn sàng để nổ súng bất kỳ lúc nào.



Đúng lúc này, Trương Thác và Tăng Thiên Á đồng thanh lên tiếng: “Ra tay!”



Sau khi Trương Thác quát lớn thì Alex cũng gầm lên, anh ta ném mạnh thanh đao dẻo của mình về phía trên, Nguyệt Thần vung lấy cây phất trần của mình, phất trân nhờ vào gió mà quấn lấy chuôi đao, Nguyệt Thần lại vung tay lên cái nữa, lưỡi đao lướt qua cánh máy bay chiến đấu. Chiếc máy bay chiến đấu kia nhìn rất chắc chắn, nhưng khi gặp thanh đao dẻo, nó lại mềm như một cọng bún, cứ vậy mà bị chém ra làm đôi.



Tiếng nổ mạng vang lên trên bầu trời, đây là tiếng nổ đầu tiên cúa cuộc chiến này.



Rất nhiều chiếc máy bay chiến đầu bay trên trời bắt đầu phóng lửa.



Đối mặt với mấy ngọn lửa đó, Vị Lai đưa tay ra, vẽ một đường ở máy tính bảng, sau động tác của cô ta, nền đất dưới chân mọi người rung lên, sau đó những khẩu pháo nhảy ra từ dưới mặt đất, bắn thẳng lên trời.



Trên trời có quá nhiều máy bay chiến đấu nên dù không nhằm trúng thì tiếng nổ vẫn cứ thế vang lên.



“Giết!”



Tăng Thiên Á mở cổng lớn của lâu đài cổ ra, vô số người đeo mặt nạ trắng tràn vào từ phía ngoài của lâu đài cổ. Lần này cô ta đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến, nên không chỉ có mỗi máy bay chiến đấu trên trời.



Đám người của địa ngục mặc áo giáp hét lớn, đập mạnh vũ khí vào áo giáp trên người rồi xông thẳng về phía những người đeo mặt nạ trắng.



Cuộc chiến này cực kỳ căng thẳng!



Tóc Đỏ không có vũ khí, hai tay của anh ta đã chính là món vũ khí cực kỳ lợi hại rồi, những người lao đến trước mặt Tóc Đỏ, còn chưa kịp ra tay thì đã bị anh ta túm lấy đầu, cứ vậy mà bóp vỡ đầu.



Cả người Tóc Đỏ đều dính chất lỏng nửa trắng nửa đỏ, Tóc Đỏ khát máu liếm môi rồi chủ động lao xuống bắt thêm người.



Thanh đao cong của Hải Thần đánh đâu thắng đó, dù có là loại vũ khí gì thì chỉ cần chạm vào đao của anh ta thì cũng sẽ bị gấy đôi.



Chẳng ai dám khinh thường mức chiến đấu cao nhất của đảo Ánh Sáng.



Bên ngoài lâu đài cổ, một người thợ trồng hoa bỏ vòi nước trong tay xuống, thở dài. Sau đó ông ta đi vào nhà gỗ của mình, lấy một thanh kiếm lớn ra, trên thanh kiếm này có khắc ba chữ: Kiếm Vô Phong!



Mấy năm qua, mọi người không còn nghe thấy ba chữ kiếm Vô Phong này nữa rồi. Nhưng ba mươi năm trước, ba chữ này đã từng khiến rất nhiều người phải run sợ. Năm đó, Vô Phong đã hoành hành ngang dọc, được xưng là một trong số mười cao thủ hàng đầu nước Đại Nam. Ai mà nghĩ được rằng sau khi ông ta già thì ông ta lại ở đảo Ánh Sáng, làm một người thợ tỉa hoa hết sức bình thường thế này.



Ông thợ tỉa hoa lấy thanh kiếm của mình, đi ra khỏi nhà gỗ, lúc bước ra ngoài, ông ta thấy ông hàng xóm của mình cũng đi ra, trên tay ông hàng xóm còn cầm một cây côn sắt, đằng sau cây côn đó có thể thấy có chữ “Hoa” mờ mờ.



Hai người đều chú ý đến đối phương, cả hai nở nụ cười thân quen rồi lao thẳng về phía đám người đeo mặt nạ trắng đang tàn sát ở bãi chiến trường gần đó.
Bên trong lâu đài cổ, những người của các gia thế lớn trợn ngược mắt lên, thoắt cái mà đảo Ánh Sáng đã bộc lộ ra sức mạnh của mình, lật hết những con át chủ bài lên. Những điều này đã khiến họ hoảng sợ, đây chỉ là một hòn đảo mới thành lập chưa được bao lâu, vậy mà đã có nhiều bí mật như vậy, vừa nãy đã có khoảng mấy nghìn họng pháo được đưa lên dưới mặt đất, vậy ai mà biết được rằng dưới mặt đất còn có bao nhiêu cái nữa chứ.



Không hổ danh là thiên tài có trình độ khoa học kỹ thuật đi trước cả thế giới này hẳn năm mươi năm, Vị Lai – người sở hữu nhãn Vương vĩnh hằng, đúng là tấm khiên lớn nhất của hòn đảo này.



Hỏa lực đã được đặt hết dưới đất, Bạch Trình đứng trước Lâm Ngữ Lam, không hề nhúc nhích dù chỉ một lúc, anh ta liên tục chú ý xung quanh, chỉ cần có anh ta ở đây thì đừng ai hòng khiến Lâm Ngữ Lam bị thương.



Tiếng nổ cực lớn vang lên, cuốn theo cả gió lốc. Bâu trờ đã bị ảnh lửa nhuốm đỏ, những cơn gió cực lớn cuồn cuộn khắp nơi, tấm áo choàng màu trắng đen của Trương Thác bị gió thổi bay phần phật.



Những chiếc máy bay chiến đấu trên trời cũng bắt đầu bắn trả, hỏa lực khiến cho những đầu pháo ở dưới đất nổ tung.



Đá vụn bay tung tóe lên, một quả đạn pháo rơi xuống gần chỗ Hải Thần, dư chấn của vụ bổ đã thổi bay Hải Thần ra xa khoảng mấy mét, anh ta lăn vài vòng dưới đất rồi mới dừng lại được.



Ferreth lấy một khẩu súng ngắn ra khỏi túi áo vest của mình, mặc dù khẩu súng ngắnn ấy chỉ to bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ con, nhưng uy lực của nó lại rất lớn, vừa bắn một nhát thì những chiếc máy bay chiến đấu trong phạm vi bốn mươi mét gần anh ta đã trở thành một viên lửa khổng lồ.



Nhưng đúng lúc Ferreth nổ súng thì một dòng lửa quét đến chỗ anh ta, đúng lúc quan trọng nhất, Alex nhào đến chỗ Ferreth, giúp anh ta thoát được khỏi ngọn lửa trí mạng kia.



“Hề, lần này thì coi như xóa món nợ lần trước chúng ta đã đánh cược với nhau rồi nhé” Alex đứng dậy, đưa tay về phía Ferreth.



“Quỷ đen, đừng có mà hòng nuốt tiền của tôi” Ferreth tự chống tay xuống đất, bò dậy.



Những con dơi bắt đầu rơi dần từ trên trời xuống, cả người Tóc Đỏ sũng máu, chiếc áo khoác dài của anh ta đã xuất hiện vô số vết rách: “Lão đại, hỏa lực mạnh của, chúng ta sắp không chịu được nữa rồi.



Mặc dù đám người Tóc Đỏ nhìn khá chật vật, nhưng thật ra thế này cũng đủ để khiến người ta kinh hãi rồi.



Dám lấy sức người để đấu lại hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu, lúc này dù nhìn hơi chật vật, nhưng lại chẳng có ai bị thương, đây đã là chiến tích cực kỳ đáng kiêu ngạo rồi.



“Satan, giao tinh thể lửa ra đây đi!” Bỗng bên cạnh có tiếng quát lớn vang lên.



Trương Thác quay đầu lại thì thấy một người mặc áo dài, đeo mặt nạ màu trắng, mặt nạ này chỉ có mỗi màu trắng, không có gì khác nữa. Người này cầm kiếm trong tay, động tác rất nhanh, thoáng cái đã đến gần Trương Thác rồi.



Người kia đâm kiếm, đúng vào khoảnh khắc đó, Trương Thác cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, khi đối diện với thanh kiếm của người này, anh có cảm giác giống như lúc đã thấy bức tranh kiếm đâm ở mộ nhà họ Chúc vậy.



“Lại là một người biết dùng khí à?” Trương Thác hừ lạnh một cái, nếu như trước đây, gặp một nhát kiếm thế này có lẽ Trương Thác sẽ hơi luống cuống, nhưng sau lần đánh nhau với lão già ở Chi Lăng thì nhát kiếm này chẳng còn uy hiếp được anh nữa rồi.



Mặc dù nhát kiếm này rất sắc sảo, nhưng uy lực lại hạn chế. Trương Thác né người tránh ra, sau đó nhắm vào mặt đối phương, đấm mạnh một cái.



Người kia hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường: “Đồ người thường, với các xác bình thường này mà cũng ảo tưởng mình có thể đấu lại ta?”



Đối với cú đánh này của Trương Thác, người kia cũng chẳng tránh né gì, mà cứ kệ cho anh ta đánh thôi.



Trương Thác đấm mạnh vào đầu vai của người này, nhưng lại có cảm giác như mình vừa đấm vào một miếng sắt vậy.



“Chẳng khác nào đang gãi ngữa cả” Giọng nói bay bổng của đối phương vang lên, “Chẳng đâu vào đâu cả, cái gọi là Satan, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi à, ha ha ha!”
Chương 811:



Trương Thác nhíu mày lại, trước giờ anh cũng đã từng gặp phải tình huống thế này rồi. Lần trước ở nhà họ Lâm cũng có cảnh này, nhưng khi đó Trương Thác gặp phải người bị cải tạo, chân tay người đó được làm từ má móc, nhưng người trước mặt anh lúc này lại không phải là người đã được cải tạo.



“Satan, cậu cứ như một thằng nhóc chưa được ăn cơm nhỉ, cú đấm này chẳng có chút sức lực gì cả” Đối phương bật cười cuồng vọng, sau đó lại đâm một nhát kiếm nữa về phía Trương Thác.



Trương Thác khẽ di chuyển đi chỗ khác, tránh đi kiếm của đối phương, đồng thời đánh thêm mấy nhát nữa. Nhưng khi anh đấm vào người ông ta thì chỉ nghe thấy tiếng động rất trầm, Trương Thác cảm nhận rất rõ rằng đây có nghĩa là lực đã tác động vào người ông ta rồi, nhưng anh lại chẳng thể tổn thương được ông ta, giống như là đang đánh vào một con người máy bằng sắt vậy.



“Satan, cậu chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi à? Vốn dĩ tôi còn định chơi đùa với cậu một lúc, nhưng giờ nhìn vào có vẻ như cậu còn chẳng có tư cách ấy!” Đối phương bật cười, “Đã vậy thì tôi cũng chỉ còn cách là chặt bỏ đầu cậu rồi”



Ông ta nói xong thì quơ kiếm ba nhát liên tục, mặc dù ông †a chỉ quơ kiếm trong không khí thôi, nhưng có ba luồn khí đánh thẳng về phía Trương Thác.



Trương Thác không né kịp một trong số đó nên cổ ảo bị rách một đường, chỗ cổ anh xuất hiện một vết thương rất nhỏ, chảy máu.



“Lão đại!” Ánh mắt Tóc Đỏ hiện lên vẻ hoảng hốt, mới so có mấy chiêu thôi mà Trương Thác đã bị thương rồi? Người kia là ai vậy?



Satan là người đàn ông được mọi người coi là mạnh nhất trên thế giới này, là cường giả đầu tiên dưới bầu trời này. Danh xưng Satan chính là đại biểu cho sự mạnh mẽ của anh, trên đời này có mấy người có thể khiến Satan bị thương chứ?



Trương Thác lắc đầu, mỉm cười rồi duỗi tay duỗi chân: “Thú vị đấy, lại đây nào!”



Trương Thác hét lớn một câu rồi lao nhanh về phía đối phương.



Có thể nói là với tốc độ lúc của Trương Thác, trong mắt người thường thì anh chẳng khác nào một chiếc bóng mờ, vậy thì bây giờ thì người ta chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mà anh đã để lại mà thôi.



“Nhanh thật đấy!” Đối phương thốt lên theo phản xạ, đợi đến lúc ông ta phản ứng lại được thì Trương Thác đã đứng phía sau ông ta rồi.



“Có biết không” Giọng nói của Trương Thác vang lên phía sau ông ta: “Trong mắt tôi thì ông đứng yên một chỗ chẳng khác gì một cây cọc gỗ cả”



“Mày!” Đối phương vừa lên tiếng thì Trương Thác đã lập tức đấm mạnh một nhát vào mặt nạ của đối phương. Cú đấm này khiến cho mặt nạ của ông ta bị nứt hẳn ra, đồng thời cả người ông ta cũng bay thẳng ra ngoài.



Người ày bị đánh bay ra, vẫn còn chưa đứng vững được thì Trương Thác đã xuất hiện bên cạnh ông ta lần nữa, dồn sức đá mạnh một nhát vào bên người ông ta, một tiếng vang trầm đục vang lên.



Thế công của Trương Thác giống như vũ bão vậy, anh không cho ông ta có cơ hội để thở dốc lấy một lần. Dưới sự tấn công của Trương Thác, nười này giống như một con thuyền lá nhỏ trong biển rộng, liên tục lắc lư mà chẳng thể phản kháng lại.



Sau đó một tiếng “ÐĐoàng” vang lên, người kia bị Trương Thác đấm mạnh vào ngực, ngã phịch xuống đất, cả người nằm vật ra, thậm chí mặt đất bên dưới ông ta còn bị nứt hẳn ra.



Điều này cũng chứng tỏ rằng lực mà anh dùng đã rất mạnh rồi.



Trương Thác đứng cạnh ông ta, từ từ thở dốc. Việc ra chiêu liên tục như vậy cũng là một sự thử thách về mặt thể lực đối với anh. Có thể thấy rằng nắm đấm của Trương Thác đã đỏ bừng lên, thậm chí còn ứa máu.



Mặt nạ của người đàn ông dưới đất đã vỡ nát ra từ lâu, sau khi ông ta cử động thì chiếc mặt nạ vỡ ra từng mảnh giống như được làm từ sứ, rơi lả tả xuống. Dưới lớp mặt nạ đó là một gương mặt đã bị bỏng nặng, không thể nhìn rõ được gương mặt thật sự của ông ta, mà chỉ thấy nó rất đáng sợ mà thôi.



Ông ta từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, thở hổn hến.



“Ha ha ha! Satan à, dù tôi không động đậy thì cậu cũng chẳng thể làm gì tôi được. Đứng trước những người có thực lực tuyệt đối thì tốc độ của cậu cũng chẳng có tác dụng gì đậu. Cậu cảm thấy mấy nắm đấm bay bổng ấy của cậu có thể đánh bại được tôi ư?”



Đối phương khế bẻ cổ.