Con Rể Quyền Quý

Chương 77






Trương Thác xách hai cái túi to trở về

nhà, nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đang ngồi trên sofa.

“Xử lý mọi chuyện xong rồi à?” Trương

Thác thuận miệng hỏi một câu.

“Ừm”” Lâm Ngữ Lam gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, hai người không

hề phát hiện mối quan hệ với nhau trở

nên hòa thuận hơn rất nhiều. Như trước

đây, Lâm Ngữ Lam còn lười cả nhìn

Trương Thác một cái, càng khỏi nói tới

chuyện trả lời anh vấn đề gì.

“Anh tới đây, tôi có chuyện hỏi anh.” Lâm

Ngữ Lam vẫy tay với Trương Thác.

“Chuyện gì?” Trương Thác đi tới, nhìn

thấy Lâm Ngữ Lam đang mặc áo ngủ ở

nhà, lười biếng tựa lưng trên sofa, mái

tóc rối tung tùy ý buông xuống, tản ra

sức quyến rũ khôn cùng.

“Vì sao anh không nói cho tôi biết?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Ngữ

Lam lộ ra vẻ trách móc.

“Nói gì với em?” Trương Thác nghi ngờ.

“Về chuyện anh biết vật lý trị liệu đông y.

“Cái này à.” Trương Thác ra vẻ chợt hiểu

ra: “Em đâu có hỏi cái này, hơn nữa lúc

mát xa cho em vẫn luôn sử dụng cách này mà.”

“Anh…” Lâm Ngữ Lam hơi nghẹn lời, cô

nghĩ lại, hình như mình thật sự chưa

từng hỏi Trương Thác vấn đề này, lúc

trước anh nói với mình cái gì anh cũng

từng làm một chút, đương nhiên mình

sẽ nghĩ đến tiệm mát xa, không hề nghĩ về mặt đông y.

“Vậy được, xem là như vấn đề của tôi,

hôm nay anh nói tôi nghe xem, cuối


cùng anh còn biết gì nữa?” Lâm Ngữ Lam hỏi.

Lúc hỏi Trương Thác, trên mặt Lâm Ngữ

Lam mang theo chút chờ mong, cô phát

hiện, người đàn ông này luôn sẽ làm ra

một số chuyện khiến mọi người bất ngờ.

Có thể ung dung nói đến cách nhìn về

món Pháp, đàn một bản trên buổi hòa

nhạc của bậc thầy Pajif, bây giờ còn biết

vật lý trị liệu của đông y, hình như cũng

không phải vô dụng lắm.

“Tôi hả, để tôi nghĩ xem.” Trương Thác ra

vẻ ngẫm nghĩ, thứ anh biết rất nhiều,

phải sắp xếp lại đã.

Lâm Ngữ Lam lại đột nhiên nhìn thấy

Milan nhảy ra sau lưng Trương Thác, lập

tức liên tục nháy mắt với anh. Cô sợ

Trương Thác nói một câu không biết gì

cả, làm lộ chuyện.

Nhưng Trương Thác không hề nhìn thấy

cùng anh còn biết gì nữa?” Lâm Ngữ Lam hỏi.

Lúc hỏi Trương Thác, trên mặt Lâm Ngữ

Lam mang theo chút chờ mong, cô phát

hiện, người đàn ông này luôn sẽ làm ra

một số chuyện khiến mọi người bất ngờ.

Có thể ung dung nói đến cách nhìn về

món Pháp, đàn một bản trên buổi hòa

nhạc của bậc thầy Pajif, bây giờ còn biết

vật lý trị liệu của đông y, hình như cũng

không phải vô dụng lắm.

“Tôi hả, để tôi nghĩ xem.” Trương Thác ra

vẻ ngẫm nghĩ, thứ anh biết rất nhiều,

phải sắp xếp lại đã.

Lâm Ngữ Lam lại đột nhiên nhìn thấy

Milan nhảy ra sau lưng Trương Thác, lập

tức liên tục nháy mắt với anh. Cô sợ

Trương Thác nói một câu không biết gì

cả, làm lộ chuyện.

Nhưng Trương Thác không hề nhìn thấy

Lâm Ngữ Lam cố hết sức nháy mắt với

mình, nghiêng đầu nói: “Các lĩnh vực

như nghệ thuật, âm nhạc, vẽ tranh, nấu

ăn, võ cổ truyền, phá án điều tra, ngôn

ngữ các nước, tài chính,… Tôi đều rất thông thạo.”

Lâm Ngữ Lam thở phào một hơi, trong

lòng cảm thấy, Trương Thác này cũng

rất lanh lợi đấy.

“Được rồi, đừng khoác lác nữa.” Lâm

Ngữ Lam trợn trắng mắt với Trương

Thác, cánh tay thuận thế vén tóc, cực kỳ quyến rũ.

Trương Thác giơ tay gãi đầu, cười hì hì,

xách túi nhỏ của mình trở về phòng.

Một đêm yên giấc, sáng hôm sau,

Trương Thác dậy sớm dọn dẹp nhà cửa.

Đợi Lâm Ngữ Lam đi rồi, anh cũng thay

bộ âu phục mình mới mua hôm qua, vô

cùng vui vẻ đi tới Tập đoàn Lâm Thị.

Hôm qua Lâm Chính Nam đã nói chuyện

với Giám đốc của bộ phận nhân sự,

Giám đốc vô cùng xem trọng người có

thể khiến anh Cả giới kinh doanh của

Ngân Châu cố ý gọi điện thoại là Trương

Thác, thậm chí ngay cả chức vị cũng

cho Trương Thác tự chọn.

Lâm Chính Nam không chỉ có địa vị cao

ở giới kinh doanh của Ngân Châu, đó

còn là chủ của Tập đoàn Lâm Thị,

đương nhiên Giám đốc của bộ phận


nhân sự có bao nhiêu quyền lực sẽ sử

dụng hết bấy nhiêu, cố hết sức để

Trương Thác thoải mái một chút, trở về

nói tốt cho mình mấy câu, vậy cuộc đời

của mình rất có thể xảy ra thay đổi quan trọng đấy.

Về vấn đề chức vị, tối hôm qua Trương

Thác đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chọn

chức vị Phó đội trưởng bảo vệ tòa nhà.

Làm bảo vệ trong đại sảnh, vậy chắc

chắn có thể nhìn thấy Lâm Ngữ Lam

mỗi ngày rồi. Chức vị Phó đội trưởng để

anh gần như không cần làm chuyện vặt

vãnh gì, cũng không cần thường xuyên

đi công tác như Đội trưởng. Dù sao mục

đích Trương Thác đến đây rất đơn giản.

Giám đốc của bộ phận nhân sự không

ngờ Trương Thác lại chọn chức vị như

vậy, dù sao chức vị có đãi ngộ tốt hơn

Phó đội trưởng rất rất nhiều. Nhưng đây

là lựa chọn của Trương Thác, anh ta

cũng không nói thêm cái gì, đóng dấu

ngay tại chỗ, nói với Trương Thác lúc

nào đi làm cũng được.

Trương Thác hưng phấn đi nhận trang bị

của bảo vệ, côn điện và đồng phục.

Xử lý xong mọi chuyện đã là mười giờ rưỡi sáng.

Trương Thác hưng phấn đứng trong đại

sảnh cao ốc Lâm Thị, đưa mắt nhìn

người đi qua đi lại, chợt nghe ngoài cửa

chính vang lên tiếng mắng chửi.

“Mở to mắt chó của mấy người nhìn

xem rốt cuộc tôi là ai! Cao ốc Lâm Thị

này có chỗ nào tôi không thể đi hả, mấy

con chó giữ cửa các người cút ngay hết

cho tôi! Bảo vệ chết tiệt, cả đời cũng chỉ

có thể như thế thôi!”

“Hửm?” Trương Thác nhướng mày.

Bảo vệ chết tiệt? Chó giữ cửa?

Trương Thác nhìn qua chỗ phát ra tiếng

mắng chửi, chỉ thấy bảy tám bảo vệ

đang chặn ở cửa cao ốc, mấy lời kia

phát ra từ miệng một người phụ nữ ăn

mặc lộng lẫy.

Mấy bảo vệ đều tỏ vẻ khó xử đưa mắt

nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải.

“Bà à, Chủ tịch Lâm của chúng tôi có

quy định, nếu bà muốn gặp cô ấy thì

phải hẹn trước.” Một bảo vệ nhìn như

Tiểu đội trưởng nói.

“Hẹn trước? Tôi gặp nó còn phải hẹn

trước hả? Đám chó giữ cửa các người

cút xa ra hết cho tôi!” Người phụ nữ

trung niên hét to một tiếng, đưa tay đẩy

bảo vệ trước người ra.

Trương Thác nhíu mày, đây không phải

mẹ của Vương Vỹ sao, chạy tới đây gây

chuyện à?

Chuyện xảy ra ở Lâm Thị hôm qua đã có

người báo cáo hết với Trương Thác rồi.

Vì vấn đề lừa dối thương nghiệp và tài

chính, Vương Vỹ đã bị hình sự tạm giam,

đoàn luật sư của Lâm Thị còn tố cáo

Vương Vỹ lên tòa án, chờ đợi mở phiên

tòa. Nếu không có gì bất ngờ, ít nhất

Vương Vỹ sẽ bị phán tội mười năm tám

năm, cũng chẳng khác gì hỏng cả đời người.

“Cút ngay! Tôi không muốn nói nhảm với


đám tôi tớ các người!” Mẹ của Vương Vỹ

lại bắt đầu mắng, xông vào trong đại

sảnh công ty.

“Bà không thể đi vào được.” Một bảo vệ

đưa tay ngăn mẹ của Vương Vỹ lại.

“Thứ hạ đẳng, ai cho cậu chạm vào tôi!”

Mẹ Vương Vỹ vung tay, tát mạnh lên mặt

bảo vệ này.

Bảo vệ bị đánh sắc mặt hơi khó coi,

nhưng không dám nói gì cả, bọn họ

cũng có biết một chút về thân phận của

người phụ nữ trung niên trước mặt, là

bác của Chủ tịch.

“Mấy người đúng là to gan, mấy con chó

khoác lớp da người cũng dám ngăn tôi?

Mấy người cho rằng mình là cái thứ gì?

Hả?” Trong mắt mẹ của Vương Vỹ tràn

đầy lửa giận: “Bây giờ tôi nói cho mấy

người biết, tôi muốn đi vào, ai dám ngăn

tôi lại thì thử xem, cái chân chó nào

chạm vào tôi thì sẽ không có kết quả tốt đâu..”

Mẹ của Vương Vỹ còn đang mắng,

người chợt run một trận, nhãn cầu cũng

không nhịn được bắt đầu trợn ngược,

nước miếng chảy lung tung như bị động

kinh. Mười giây sau, bà ta nhắm mắt lại,

cắm đầu xuống đất.

Sau khi mẹ của Vương Vỹ ngã xuống,

lập tức lộ ra Trương Thác đứng sau lưng bà ta.

Trương Thác cầm côn điện mới nhận,

thỉnh thoảng ấn lên một cái, đầu côn

phát ra tiếng dòng điện “xẹt xẹt”.

Trương Thác bĩu môi, hơi tiếc nuối nói:

“Không được, dòng điện này quá yếu,

khiến một phụ nữ hôn mê cũng mất tới

đầy lửa giận: “Bây giờ tôi nói cho mấy

người biết, tôi muốn đi vào, ai dám ngăn

tôi lại thì thử xem, cái chân chó nào

chạm vào tôi thì sẽ không có kết quả tốt đâu..”

Mẹ của Vương Vỹ còn đang mắng,

người chợt run một trận, nhãn cầu cũng

không nhịn được bắt đầu trợn ngược,

nước miếng chảy lung tung như bị động

kinh. Mười giây sau, bà ta nhắm mắt lại,

cắm đầu xuống đất.

Sau khi mẹ của Vương Vỹ ngã xuống,

lập tức lộ ra Trương Thác đứng sau lưng bà ta.

Trương Thác cầm côn điện mới nhận,

thỉnh thoảng ấn lên một cái, đầu côn

phát ra tiếng dòng điện “xẹt xẹt”.

Trương Thác bĩu môi, hơi tiếc nuối nói:

“Không được, dòng điện này quá yếu,

khiến một phụ nữ hôn mê cũng mất tới

Cả đám bảo vệ trợn tròn mắt nhìn

Trương Thác.