Chương 615:
Khi nói hai từ rút vốn này ra thì không thể thu lại được đâu, nếu như người ta thật sự tức giận rời đi thì số tiền của Tập đoàn Nhất Lâm sẽ mất trăng.
“Anh Vu?” Người đàn ông trẻ tuổi phất tay trước mắt Vu Đức Vũ.
Bây giờ Vu Đức Vũ thật sự có một loại xúc động, muốn lên trên đàm phán với Trương Thác một lần, nói cho anh ta biết, việc kinh doanh không phải làm như vậy.
“Anh Vu, sao vậy?” Người đàn ông trẻ tuổi lại hỏi.
Vu Đức Vũ thở ra một hơi, xin lỗi nói: “Rất xin lỗi, quyết đỉnh cuối cùng của chúng tôi là, rút vốn”
Khi nói ra hai từ rút vốn, Vu Đức Vũ cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực vậy.
Người đàn ông trẻ tuổi nghe thấy hai từ này, sắc mặt thay đổi: “Rút vốn? Anh Vu, các người nghiêm túc sao?”
“Đúng, nghiêm túc”
Vu Đức Vũ gật đầu: “Đây là quyết định của lãnh đạo. Xin lỗi hai người”
Vu Đức Vũ nói xong quay người đi về phía Tập đoàn Nhất Lâm. Vốn dĩ anh ta đi cùng hai người này đến đây, khi trở về sẽ cùng về. Nhưng bây giờ quyết định rút vốn, anh ta cũng không cần phải quay lại nữa.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn bóng lưng Vu Đức Vũ rời đi, trong lòng đặc biệt hoảng loạn, Tập đoàn Nhất Lâm vậy mà thật sự rút vốn.
Dự án lần này, mặc dù Tập đoàn Nhất Lâm đầu tư ba nghìn tỷ, quyết định rút vốn sẽ mất trắng ba nghìn tỷ, nhưng bọn họ cũng đầu tư không ít, tận một nghìn năm trăm tỷ.
Bọn họ không giống loại tập đoàn lớn như Tập đoàn Nhất Lâm, một nghìn năm trăm tỷ là toàn bộ gia sản của bọn họ.
Nếu như Tập đoàn Nhất Lâm thật sự rút vốn, đối với Tập đoàn Nhất Lâm mà nói là tổn thất một số tiền lớn, nhưng đối với bọn họ mà nói, chính là phá sản.
Người đàn ông lớn tuổi ngồi trong xe cũng nghe thấy lời Vu Đức Vũ nói, thấy Vu Đức Vũ đi xa, ông ta vội vàng nói với con trai mình: “Còn đợi cái gì nữa, mau đuổi theo đi, không thể để rút vốn được”
Người đàn ông trẻ tuổi được nhắc nhở một câu mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo Vu Đức Vũ.
“Anh Vu, anh Vu, xin dừng bước” Người đàn ông trẻ tuổi bước nhanh về phía Vu Đức Vũ.
Vu Đức Vũ nghe thấy âm thanh liền dừng bước, mặt đầy nghi hoặc quay đầu lại.
Người đàn ông trẻ tuổi bày ra vẻ mặt tươi cười: “Anh Vu, anh xem anh kìa, đi nhanh như vậy. Chúng ta là bàn chuyện hợp tác, có vấn đề gì cũng có thể bàn bạc lại, không cần phải rút vốn chứ?”
Vốn dĩ Vu Đức Vũ nghĩ răng đối phương sẽ tức giận, nói mấy câu nặng lời, nhưng không ngờ đối phương lại có thái độ như thế này, xem bộ dáng gấp gáp này, trong chốc lát Vu Đức Vũ liền phản ứng lại. Đối phương hoàn toàn không muốn Nhất Lâm rút vốn đầu tư.
“Tổng giám đốc Vương, phân chia lợi nhuận mà các anh nói cấp trên của chúng tôi không chấp nhận, chỉ có thể lựa chọn rút vốn” Vu Đức Vũ nói với người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông trẻ tuổi được gọi là tổng giám đốc Vương cười cười: “Anh Vu, anh xem phân chia lợi nhuận như thế nào chúng ta thương lượng là được, nếu như quý công ty không chấp nhận, vậy chúng ta không bàn việc này nữa, vẫn ấn theo ban đầu mà làm, như thế nào?”
Vu Đức Vũ nghe tổng giám đốc Vương nói một tràng như vậy, trong lòng rất vui mừng, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện rất bình tĩnh: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi nói lại với lãnh đạo của chúng tôi”
“Được, làm phiền anh Vu rồi”
Vu Đức Vũ xoay người đi vào tòa cao ốc Nhất Lâm, nhìn thoáng qua thang máy, ánh mắt lại không tự chủ hướng lên trên, trong lòng nghĩ, thật sự là mèo mù vớ phải cá rán.
Chương 616:
Anh ta cũng lười nghĩ sâu xa, muốn rút vốn, kết quả lại đụng trúng điểm yếu của đối phương, thật may mắn.
Vu Đức Vũ chờ thang máy, thang máy từ tâng cao nhất xuống tầng một.
“Ting’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Thư ký Lý Thanh từ trong thang máy đi ra, hiện ra trước mặt Vu Đức Vũ.
“Đúng lúc đang đi tìm anh” Lý Thanh nhìn Vu Đức Vũ nói.
“Tìm tôi?”
Vẻ mặt Vu Đức Vũ nghỉ hoặc: “Anh ta quyết định không rút vốn nữa sao? Không sao, tổng giám đốc Vương bên kia…”
Vu Đức Vũ vừa muốn mở miệng nói tiếp đã bị Lý Thanh ngắt lời: “Anh Trương muốn tôi nói với anh, nếu như đối phương cầu chúng ta không cần rút vốn, vậy thì đem lợi nhuận đã định ban đầu là ba bảy đổi thành hai tám. Bọn họ hai, chúng ta tám”
“Cái gì?” Ánh mắt của Vu Đức Vũ đột nhiên co rụt lại, trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Làm Vu Đức Vũ kinh hãi không phải là việc Trương Thác muốn đổi phân chia lợi nhuận thành hai tám, mà là Trương Thác vậy mà có thể tính được cả phản ứng của tổng giám đốc Vương kia.
Thời khắc này trong lòng Vu Đức Vũ toát ra một loại kính nể thật sâu với Trương Thác.
Thì ra hai chữ rút vốn kia không phải là lời nói tùy tiện.
Sự khinh thường của anh ta đối với Trương Thác vì lời nói của Lý Thanh đã triệt để biến mất. Không hổ là chồng của tổng giám đốc Lâm, ánh mắt so với bản thân mình xa không biết bao nhiêu lần.
Vu Đức Vũ gật đầu, đi ra bên ngoài công ty, lúc đang quay người, Vu Đức Vũ bỗng nhiên quay đầu lại: “Đúng rồi, thư lý Lý”
“Gì vậy?” Lý Thanh nghi hoặc.
“Giúp tôi xin lỗi anh Trương một tiếng, thái độ vừa rồi của tôi, đã có chút quá đáng rồi” Gương mặt Vu Đức Vũ tràn ngập ý hối lỗi nói.
Lý Thanh phất tay: “Yên tâm đi, anh Trương đã biết rồi, anh cũng chỉ muốn tốt cho công ty, anh ấy sẽ không trách anh đâu”
Vu Đức Vũ gật đầu, rời khỏi công ty.
Hôm nay có rất nhiều quyết sách của Nhất Lâm đều là Trương Thác đưa ra, một số người hiểu biết về Trương Thác, tất nhiên sẽ không có ý kiến gì, dù gì cũng đã tận mắt thấy bản lĩnh của Trương Thác. Nhưng những người không hiểu Trương Thác, đối với quyết sách mà Trương Thác đưa ra, ít nhiều cũng có ý kiến.
Có một dự án bất động sản bởi vì có vấn đề trong việc phân chia địa lý, cần phải sửa đổi lại, lại phải cần thêm một bản thiết kế mới. Trương Thác cảm thấy nếu phải tìm người thiết kế thì rất phiền phức nên đã ngay tại chỗ tự mình làm một bản thiết kế rồi đưa cho đội thi công.
Vốn dĩ đội thi công có ý kiến rất lớn đối với bản thiết kế của Trương Thác nhưng khi thi công, bọn họ phát hiện bản thiết kế này kỳ diệu vượt sức tưởng tượng. Không những giải quyết vấn đề một cách triệt để, mà còn tốt hơn cả trước đây.
Năm giờ chiều, Trương Thác đúng giờ tan ca. Làm tổng giám đốc nửa ngày, cuối cùng Trương Thác cũng hiểu được vì sao mỗi ngày Lâm Ngữ Lam đều bận như vậy.
Có rất nhiều thứ, nếu để Trương Thác tự mình xử lí thì rất nhanh, nhưng để cho Lâm Ngữ Lam thì không thể làm nhanh như Trương Thác được.
Lâm Ngữ Lam mặc dù được gọi là nữ vương thương nghiệp của Châu Xuyên, nhưng dù gì thời gian lên làm vẫn quá ngắn. Nói cho cùng thì rất nhiều người cùng tuổi với Lâm Thùy.
Hân, hiện tại còn không có một công việc ổn định. Mặc dù Lâm Ngữ Lam tiếp quản Nhất Lâm đã được vài năm, nhưng vẫn trong quá trình học tập và tiến bộ.
Trương Thác thì không giống, mặc dù thời gian Trương Thác quản lý doanh nghiệp không dài, nhưng quy mô doanh nghiệp mà anh đã tiếp xúc,không biết lớn hơn Nhất Lâm bao nhiêu lần. Giống như một người thường làm với hàng nghìn số và hàng nghìn phép nhân bỗng nhiên tiếp xúc với hàng đơn vị vậy, gần như là không có độ khó gì.