Con Rể Quyền Quý

Chương 423-427




Chương 423:



Nước Pháp!



Khi xem xét nên đi đâu, Trương Thác cũng đã nghĩ tới một vài vấn đề, thứ nhát là vấn đề chi phí chữa trị cho bố của Thu Vũ. Ở Pháp, u Nhân có ấn tượng tốt với Thu Vũ, Trương Thác cũng có thể nhờ. u Nhân thu xếp cho Thu Vũ một công việc phù hợp với cô ấy, sẽ không đưa tiền cho cô bé một cách vô ích, và cũng sẽ không để cho cô bé này gặp khốn khó ở đâu cả…



Vấn đề thứ hai là vấn đề kỹ thuật, ở chỗ u Nhân, Trương Thác có thể tự tin và mạnh dạn để Vị Lai đưa ra một số phương pháp điều trị kỹ thuật. Nhưng ở Hoa Hạ, rất khó để làm được điều này, néu Vị Lai muốn làm ra bắt cứ kỹ thuật điều trị nào đều sẽ gây sự chú ý của các quan chức nhà nước, cũng rất dễ để lộ bản thân của Trương Thác.



Thứ ba, Trương Thác cũng muốn Thu Vũ đi ra ngoài thời gian, cô ấy đang ở Ngân Châu, có thể một ngày nào đó cô ấy sẽ gặp lại người thân của mình, lúc đó Trương Thác cũng không dám đảm bảo rằng cô gái này có thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình hay không.



Thu Vũ vui mừng khôn xiết khi nghe tin bố mình có thể tỉnh lại.



“Trương ca, thật sự rất cảm ơn anh, em cũng không biết làm sao để có thể báo đáp ơn này của anh được.”



Trương Thác cười nói: ‘Được rồi, em chăm sóc bản thân mình cho tốt đi, coi như là báo đáp cho Trương ca này rồi, đợi anh đưa em về thu dọn đồ đạc, ngày mai đem hộ chiếu đi làm thủ tục, cố gắng đưa chú đi chữa trị càng sớm các tốt.”



“Làm hộ chiếu? Định đi nước ngoài sao?” Đôi mắt to của Thu Vũ đầy sự nghỉ ngờ.



Trương Thác gật đầu: “Ừ, đến nơi u Nhân ở. Trong thời gian chữa trị cho chú, u Nhân sẽ giúp em tìm một công việc và nơi ở. Đợi đến khi chú tỉnh lại, nếu bố con em thấy quen ở đó thì hãy ở đó thêm một thời gian nữa, mà anh nghĩ chú cũng chẳng muốn quay lại cái thành phố này đâu.”



Trương Thác không phát hiện được, sau khi nói xong câu nói này của mình, mắt của Thu Vũ chứa đầy vẻ cô đơn.



Sau khi ăn xong, Trương Thác và Thu Vũ cùng nhau đi vê ngôi nhà cô.



Lâm Ngữ Lam đang đi cùng Lý Na, đến trước khu vực đang phá dở này, người phụ trách văn phòng của khu phố cùng đi bên cạnh với vẻ mặt đầy phấn khích, anh ấy có một ngôi nhà ở đây, khi chỗ này bị phá dở, thì cũng đồng nghĩa là những ngày tốt đẹp của anh ấy đã đến. Vị chủ tịch trước mặt Lâm thị đây chính là lão thần tài của mình rồi!



Lâm Ngữ Lam nhìn khu nhà cổ này, trong lòng lập ra vài dự định.



Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc, lướt qua mắt Lâm Ngữ Lam, đó là Trương Thác.



Lâm Ngữ Lam muốn gọi, để chào hỏi Trương Thác một tiếng, nhưng lại nhìn thấy Trương Thác và Thu Vụ kề vai đi cạnh nhau, bước đến trước một cánh cửa phòng và đi vào trong…



Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Ngữ Lam cảm thấy lo lắng, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Thác, nhưng kết quả nhận được là điện thoại đã tắt máy.



Nghe đầu dây bên kia g âm thanh tít tít của tiếng điện thoại đang tắt máy, vẻ mặt biểu cảm của Lâm Ngữ Lam lúc này trở nên ngơ ngắn lại.



“Lâm tổng, cô có chuyện gì vậy?” Lý Na cảm thấy Lâm Cảnh Hàm có gì đó không ổn, lo lắng hỏi.



“Không sao.” Lâm Ngữ Lam cố gắng nở một nụ cười và nói: “Mọi người nói tiếp đi.”



Lâm Ngữ Lam nói dứt câu, ánh mắt liền nhìn về phía cánh cửa mà Trương Thác vừa mới bước vào, chắc là anh ấy đi lấy đồ cùng ai đó, một chút nữa là ra thôi mà, tự mình sẽ hẹn anh ấy đi ăn cơm hoặc xem phim gì đầy.



Ý tưởng của Lâm Ngữ Lam vẫn hiện lên trong đầu sau khi Lý Na và người phụ trách văn phòng giới thiệu tất cả về khu vực này, đã hơn nửa tiếng thời gian trôi qua rồi.



“Lâm tổng, cô xem này, chuyện này có thể quyết định được chưa?” Sau khi Lý Na nói xong, cô ấy hỏi ý kiến của Lâm Ngữ Lam.



*Để tôi suy nghĩ lại nhé.” Lâm Ngữ Lam nhìn cánh cửa, cuối cùng cũng không có ai xuất hiện, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, quay đầu lại và nói: “Đi thôi.”



Sự thay đổi cảm xúc đột ngột của Lâm Ngữ Lam khiến Lý Na cảm thấy có chút bối rối, lái xe và đưa Lâm Ngữ Lam rời khỏi khu nhà cổ này.



Trong xe, Lâm Ngữ Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng Trương Thác cùng Thu Vũ lần lượt bước vào cánh cửa đó cứ không ngừng hiện lên trong đầu cô ấy, và hai mắt lúc này cũng đã dần đỏ lên.
Chương 424:



Tại sao? Lâm Ngữ Lam trong lòng tự hỏi, lẽ nào là do mình không cho anh ấy nên anh ấy đi tìm người khác sao?



Tại nhà của Thu Vũ.



Trương Thác nhìn máy cái túi lớn nhỏ chất thành đống trong phòng khách, không còn lời nào để nói nồi: “Cô bé à, không cần phải lấy quá nhiều đồ như thế này đúng không?”



Thu Vũ có chút xáu hổ: “Trương ca, như thế này sẽ không sợ đến đó phải mua thêm.”



Trương Thác vỗ trán: “Ký gửi không phải trả tiền sao?



Chăn ga gối đệm gì đó không cần mang theo đâu, chỉ cần lấy một ít quần áo để thay, tắm và giặt giũ là được, còn lại cứ tới đó rồi sắp xếp nhé.”



“Vâng ạ.” Thu Vũ tỉnh nghịch lè chiếc lưỡi nhỏ của mình, sau khi biết bố mình có thể được cứu chữa, tâm trạng của cô trở nên tươi tỉnh hon rất nhiều.



Sau khi lựa chọn xong xuôi, Thu Vũ chỉ mang theo một chiếc vali, chuẩn bị sẵn sàng ra khỏi nhà sau khi tắt hiện tất cả các thiết bị điện nước trong nhà.



“Trương ca, anh nói xem, sau khi ra nước ngoài có nhiều người không nỡ quay lại, tại sao vậy?” Thu Vũ tò mò hỏi.



Trương Thác sờ sờ mũi: “Chắc là quen rồi. Con người là như vậy đấy, nếu đã quen một nơi nào đó rồi, trừ khi hoàn cảnh ép buộc, nếu không, sẽ không muốn rời bỏ, sống ở một nơi nào đó lâu dài, là trở thành nhà của mình rồi. “



Thu Vũ mím môi, kéo vạt áo Trương Thác, hét lớn: “Trương ca…”



“Hả?” Trương Thác quay đầu lại nhìn Thu Vũ, anh luôn cảm thấy cô bé này có gì đó không ổn.



Thu Vũ ngắng đầu nhìn khuôn mặt của Trương Thác, khuôn mặt nghịch ngợm đang ửng hồng, nhón ngón chân nhỏ bé của cô ấy, cánh tay ôm lấy cổ Trương Thác, cái khuôn miệng nhỏ như hoa anh đào đã nhanh chóng in trên miệng lớn của Trương Thác.



Động tác của Thu Vũ rất lúng túng, có thể thấy được ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự vội vàng, cả người cô ấy cứng đơ, ôm chặt lấy Trương Thác.



Trương Thác sửng sốt, đến khi anh kịp phản ứng lại thì mùi thơm thơm đã xông vào miệng rồi.



Thu Vũ mặt đỏ bừng buông cổ Trương Thác ra, nhìn Trương Thác: “Trương ca, anh lấy em đi, em … sợ nếu thật sự quen rồi sẽ không trở lại nữa, em muốn tim mình ở đây, em muốn để một người quan trọng nhất với em ở lại đây, để em ở bên đấy, cũng có cái để nhớ nhung.”



Khuôn mặt của Thu Vũ đỏ bừng, nhưng cô ấy vô cùng kiên định.



Mùi thơm từ môi của Thu Vũ vẫn còn lưu lại trên miệng Trương Thác, Trương Thác đang định nói thì Thu Vũ lại chủ động, nàng còn quyết liệt hơn lúc nãy, và còn chủ động hon.



Hơi thở của một cô gái trẻ lan tỏa khắp cơ thể Trương Thác, vẻ ngoài hấp dẫn đáng yêu đó, giống như một liều thuốc độc giết chết người, đâm thẳng vào thần kinh não bộ của con người ta.



Làn da ửng hồng cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.



Thu Vũ mắt mơ hồ, dáng vẻ năn nỉ lấy cô ấy, khiến người khác phát cuồng, cô ấy chủ động đòi cho bằng được.



“Trương ca, lấy em đi mà…”



Trong lòng Trương Thác tràn ngập một cảm giác không lý trí, đôi bàn tay to lớn hướng về phía trước tìm kiếm.



Ngay khi sắp chạm vào, động tác của Trương Thác đột nhiên dừng lại, đôi mắt đỏ sọng lấy lại vẻ trấn tĩnh.



“Không được, không được, không được.” Trương Thác nhìn người thanh tú đáng yêu trước mặt, lắc đầu nguầy nguậy, anh nhanh chóng đứng dậy, lao vào phòng tắm, dùng chút nước còn sót lại để làm mình tỉnh táo.



Trương Thác ngắng đầu nhìn mình trong gương, sao vậy? Tại sao một chút cám dỗ cũng không thể chịu được?
Chương 425:



Hít một hơi thật sâu bước ra khỏi phòng tắm, Trương Thác nhìn thấy Thu Vũ đã mặc quần áo lại, đang ngồi trên sô pha, ánh mắt có chút mất tự nhiên.



Hành động của hai người vừa rồi đều quá kích động rồi..



Nhìn thấy Trương Thác đi ra, Thu Vũ lắp bắp nói: “Trương ca, chúng ta… chúng ta đi thôi.”



Đối với chuyện vừa xảy ra, hai người một chữ cũng không nhắc đến, nhưng bầu không khí giữa bọn họ rõ ràng là vô cùng khó xử. Trên đường trở về bệnh viện, thậm chí nói chuyện cũng ít hơn rất nhiều.



Trương Thác đưa Thu Vũ đến cổng bệnh viện.



“Trương ca, anh về đi, em có thể tự lên được.” Thu Vũ đứng trước cổng bệnh viện vẫy tay với Trương Thác.



“Được.” Trương Huyên gật đâu, anh không đòi đưa Thu Vũ vào, sau khi nhìn Thu Vũ đi vào viện liền xoay người rời đi.



Thu Vũ bước vào cửa bệnh viện, nhưng chỉ hơn mười giây sau, cô lại xuất hiện ở cổng bệnh viện, nhìn bóng lưng Trương Thác, cô khẽ nở nụ cười. Cô không hề phát ra âm thanh, nhưng thông qua khẩu hình có thể đọc được ra hai chữ “cảm ơn”.



Sau khi Trương Thác trở về nhà, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Lâm Ngữ Lam ngồi trên ghế sofa, anh cũng không hiểu tại sao, Trương Thác luôn cảm thấy trong phòng tràn ngập một bầu không khí kỳ quái.



Nghe tiếng cửa vang lên, Lâm Ngữ Lam đang ngòi trên sofa không thèm quay đầu lại liền hỏi: “Tại sao lại tắt điện thoại?”



“Hết pin rồi.” Trương Thác lấy điện thoại trong túi ra cười khổ, tiền bữa ăn vừa rồi cũng là do Thu Vũ trả.



“Hết pin.” Lâm Ngữ Lam cười lạnh, cô hiển nhiên không tin lời nói của Trương Thác, cô lại hỏi: “Sau khi rời khỏi hội chợ việc làm, anh đã đi đâu?”



Trương Thác đáp: “Đến bệnh viện.”



Lâm Ngữ Lam hỏi tiếp: “Đến bệnh viện làm gì?”



“Anh không làm gì cả, chỉ là đi gặp một người bạn.”



Trương Thác lắc đầu, anh cho rằng việc bố Thu Vũ uống thuốc trừ sâu tốt hơn hét là không nên nói với Lâm Ngữ Lam. Người phụ nữ này ngoài lạnh trong nóng, cô ấy biết rồi, trong lòng lại càng lo lắng hơn.



Nghe Trương Thác trả lời, trong lòng Lâm Ngữ Lam tràn đầy thất vọng.



Cô quay đầu lại nhìn Trương Thác, trên người đàn ông này, Lâm Ngữ Lam thấy được một vẻ phức tạp chưa từng có. Những gì mà anh làm trước đây, tất cả những gì mà anh thể hiện đều là giả dối, anh nói sẽ đối tốt với cô, đều là dối trái!



Trương Thác bị Lâm Ngữ Lam nhìn chằm chằm, lúc này anh có chút hoảng sợ. Trong lòng Trương Thác tràn ngập một dự cảm không lành: “Bà xã, em sao vậy?”



“Không sao.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, lộ ra nụ cười tự giễu: “Em muốn đi nghỉ.”



Lâm Ngữ Lam đi đôi dép lê, chẳng thèm nhìn Trương Thác lấy một cái, đứng dậy đi lên lầu.



Trương Thác nhìn theo bóng lưng của Trương Ngữ Lam, lúc này, anh luôn cảm thấy rằng có một thứ gì đó rất quan trọng đã rời khỏi anh, nhưng anh lại không nắm bắt được.



Lâm Ngữ Lam trở về phòng ngủ, mở rèm cửa nhìn bầu trời mờ ảo bên ngoài cửa sổ, một giọt nước mắt pha lê trượt dài trên khuôn mặt cô, cô nghĩ mình đã tìm được người để nương tựa, nhưng lại phát hiện ra rằng tất cả mọi thứ chỉ là bong bóng, ảo ảnh, giờ đây mọi thứ đã biến thành hư vô.



Lâm Ngữ Lam lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Lý Na: “Làm giúp tôi một hợp đồng ly hôn, sang mai gửi đến cho tôi, nhân tiện đặt cho tôi một chuyên bay đên Đô Hải.”



Lâm Ngữ Lam cúp máy, ném điện thoại sang một bên, cô nằm trên giường, cả người cô như mát hết sức lực.



Cùng lúc đó, Trương Thác cũng đang nằm trên giường trong phòng, anh mở điện thoại ra, vô số tin nhắn thông báo cuộc gọi nhỡ tràn tới, tất cả đều là của Lâm Ngữ Lam, còn có một tin nhắn chưa đọc.



“Ông xã, anh đang ở đâu, để thưởng cho anh, hôm nay em sẽ mời anh một bữa thịnh soạn, anh thấy sao?”


Chương 426:



Nhìn tin nhắn, trong lòng Trương Thác dâng lên một cảm giác tự trách, tình huống hôm nay ở nhà Thu Vũ tái hiện lên trong đầu anh, chuyện anh với Thu Vũ hôm nay có thể cho qua được không?



Tuy rằng thời điểm mấu chốt rất tỉnh táo, nhưng dù sao anh vẫn có lỗi với Lâm Ngữ Lam, không có yếu tố bên ngoài nào tác động, toàn bộ là do anh không thể khống chế được bản thân.



Anh lắc đầu, gạt những suy nghĩ mông lung đó sang một bên, anh gọi điện cho_u Nhân, nói về chuyện Thu Vũ hôm nay, u Nhân ngay lập tức bắt máy.



“Cô gái này có lòng tự trọng cao, đừng giúp cô ấy quá nhiều. Không phải là những lúc bát đắc dĩ, hãy để cô ấy tự mình cố gắng.” Trương Thác nói với u Nhân như vậy.



Nằm ở trên giường, Trương Thác không khỏi thở dài nhìn trần nhà phía trên.



Vài phút sau, điện thoại Trương Thác lại vang lên, là hội trưởng Mã gọi đến.



Trương Thác trả lời điện thoại: “Hội trưởng Mã, có chuyện gì sao?”



“Cậu Trương, bạn của cậu vừa mới lén đưa cha cô ấy rời HN “Rời đi? Ông chờ tôi, tôi sẽ đến ngay.”



Trương Thác nghe tin, bật dậy khỏi giường như một con cá, chạy thẳng đến bệnh viện.



Mười phút sau, Trương Thác đứng trong phòng giám sát của bệnh viện.



Anh quan sát camera, Trương Thác nhìn thấy rõ ràng cơ thể nhỏ nhắn của Thu Vũ đang đỡ người cha hôn mê của mình lên một chiếc taxi. Hành lý mà hôm nay Trương Thác cùng Thu Vũ thu dọn vẫn còn ở trong phòng bệnh.



Trương Thác đi đến phòng bệnh, Trương Thác nhìn thấy một tờ giấy được đặt dưới gối, trên tờ giấy là nét chữ viết tay rất đẹp, là của Thu Vũ để lại.



“Trương ca, tình trạng của bố em, em cũng biết sơ sơ rồi.



Những gì anh và hội trưởng Mã nói chuyện em đều nghe thấy hết. Cảm ơn những lời nói dối thiện ý của anh, cũng cảm ơn sự quan tâm của anh. Thời gian vừa rồi đã gây cho anh quá nhiều phiền phức, cũng lây của anh rất nhiều rồi. Gặp được anh em rất vui, anh là người duy nhất em nhớ tới ở thành phố này. Chúc anh hạnh phúc, Trương ca.”



Trương Thác siết chặt tờ giấy trong tay, trên đó có vài giọt nước mắt đã khô, Trương Thác có thể tưởng tượng ra cô gái Thu Vũ ấy vừa lau nước mắt vừa viết những lời này.



Anh vẫn nhớ lần đầu tiên anh gặp Thu Vũ, anh là đội trưởng đội an ninh, cô là lễ tân. Anh trêu chọc cô một chút, cô liền đỏ bừng mặt, không dám ngắng đầu lên.



Cảnh tượng đó phảng phát giống như cách cả một đời.



Trương Thác cẩn thận gấp lại tờ giấy trên tay và bỏ vào túi.



“Hội trưởng Mã, làm thủ tục xuất viện đi, cô ấy sẽ không trở lại đâu.”



Trên chiếc taxi rời khỏi Ngân Châu, Thu Vũ rút sim điện thoại ra, đăng kí lại tài khoản xã hội, cô liếc nhìn cha mình đang nằm hôn mê, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt cô.



Màn hình điện thoại của Thu Vũ chính là ảnh chụp chung với Trương Thác khi đó.



Sáng sớm hôm sau, Trương Thác từ trên giường dậy, nhìn thời gian, đã 6 giờ 30 phút, trời đã sáng rồi.



Trương Thác thở dài, bản thân thời gian này có chút lười biếng, lúc trước bây giờ đã đánh xong quyền rồi, thân thể lười biếng, từ trong phòng bước ra, không ngờ nhìn thấy.



Lâm Ngữ Lam đang ngồi ở phòng khách.



“Bà xã, em dậy sớm vậy?” Trương Thác có chút kinh ngạc hỏi, Lâm Ngữ Lam cầm chén trà còn khói trên bàn lên, nói: “Em muốn nói với anh một chuyện.”



“Ừ, em nói đi.” Trương Thác ngồi xuống đối diện Lâm Ngữ Lam.



Lâm Ngữ Lam thần sắc bình tĩnh từ phía sau lấy ta một thoả thuận ly hôn.



“Ly… ly hôn?” Trương Thác nhìn thoả thuận ly hôn đó bị Lâm Ngữ Lam đặt trên bàn, có chút choáng.
Chương 427:



“Có ván đề gì sao?” Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác: “Việc bên trong thoả thuân này, anh chứ theo vậy mà làm.”



“Chuyện này…” Trương Thác cầm giấy thoả thuận ly hôn, thuận tay ném nó sang một bên: “Bà xã, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi, sao phải ly hôn chứ?”



“Không xảy ra chuyện gì, chỉ là em muốn, không được à?”



Lâm Ngữ Lam đứng dậy, nhìn Trương Thác: “Em sẽ ra ngoài vài ngày, thoả thuận anh ký rồi, chờ em trỏ về sẽ đi làm thủ tục, máy ngày này, anh ở đây chuẩn bị thu dọn đồ đi.”



Lâm Ngữ Lam nói xong, đi đến cửa phòng, mở cửa lớn.



Với tiếng ầm vang của động cơ, Lâm Ngữ Lam rời đi trên chiếc GT màu đỏ của cô.



Trên xe, Lâm Ngữ Lam thỉnh thoảng liếc về phía ghế lái phụ, cách đây không lâu còn có một người đàn ông ngồi ở ghế phụ bên cạnh mình, nhưng từ nay về sau, người đàn ông này không liên quan gì đến mình nữa.



Một loại phiền muộn không thể nói ra lan tràn trong lòng Lâm Ngữ Lam, cô không còn rơi nước mắt nữa, đêm qua, cô đã khóc đủ rồi.



Trương Thác bối rối ngồi trên sofa, nhìn Giang Tĩnh đi qua, cũng đi ra khỏi nhà, liền vội vàng gọi Giang Tĩnh.



“Giang Tịnh, cô có biết Ngữ Lam cô ấy có chuyện gì không?”



Giang Tịnh lắc đầu: “Không rõ, có điều hôm qua sau khi Lâm Tổng trở về từ khu nhà cũ về, luôn cảm thấy khó chịu.”



“Khu nhà cữ? Khu nhà cũ nào?” Trương Thác hoài nghị, chẳng lẽ Ngữ Lam đã gặp phải chuyện gì?



Giang Tĩnh nghĩ một lát rồi trả lời: “Mảnh đất đó nằm cách nhà hàng Tân Khải không xa.”



“Mảnh đất đó!” Trương Thác lập tức nhận ra, đó là nơi ở của nhà Thu Vũ: “Máy giờ đi?”



Giang Tĩnh đoán chừng một lát: “Buổi chiều khoảng hơn bảy giờ.”



“Hơn bảy giờ…” Trương Thác lắm nhẩm thời gian này, đó không phải là vừa lúc cùng Thu Vũ thu dọn đồ sao?



Hỏng rồi, không phải là hiểu lầm rồi chứ?



Trương Thác nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lâm Ngữ Lam, nhưng không có người nhận, sau đó lại gửi một tin nhắn cho Lâm Ngữ Lam trên phần mềm xã hội, nhưng đáp lại bằng một dấu chấm than đỏ, bản thân đã bị đối phương xóa bạn bè rồi.



“Anh Trương, tôi đi trước đây.” Giang Tịnh chào Trương Thác một tiếng, lái xe đi về phía sân bay, cô ấy biết hôm nay Lâm Ngữ Lam phải đi Đô Hải.



Trương Thác trong phòng một mình, đi tới đi lui, anh ấy khẳng định, hôm qua bản thân khi cùng Thu Vũ về nhà, chắc chắn Lâm Ngữ Lam đã nhìn thấy, cô ấy nhất định là hiểu lầm cái gì rồi.



“Không được, chuyện này phải giải thích rõ ràng!” Trương Thác nhanh chóng thay quần áo, vừa mở cửa, vẻ mặt lo lắng đột nhiên thay đổi.



Đối với nguy hiểm, Trương Thác có dự cảm hơn hẳn người thường, đây là kinh nghiệm để lại giữa sự sống và cái chết, trong khoảnh khắc đó, Trương Thác đột nhiên ngã nhào về phía trước.



Cùng với âm thanh “lạch tạch” vang lên, tại nơi Trương Thác vừa đứng, xuắt hiện hai vết đạn.



Hai chữ sát thủ, chốc lát xuất hiện trong lòng Trương Thác.



Anh ấy căn bản không cần xác định phương hướng, liền biết viên đạn từ đâu bắn đến, ánh mắt nhìn về phía trước, bên ngoài khu biệt thự này, là khu dân cư, lúc này lầu 8 của khu nhà cao tầng chính là mục tiêu của Trương Thác.



Những phòng đó kéo rèm cửa sổ, không nhìn thấy tình hình bên trong.



“Đi, bắt người ra đây!” Trương Thác tâm trạng có chút tôi tệ, rất dễ bị sát thủ chọc giận.



Phút thứ ba sau khi Trương Thác nói xong bắt người, một bóng người mặc bộ đồ màu đen, đeo mặt nạ mặt quỷ xuất hiện trước mặt Trương Thác dẫn theo một người đàn ông cường tráng.