Chương 397:
“Thật nực cười!” Thu Sương chế giễu: “Anh chỉ tùy tiện gọi một cuộc điện thoại, là gọi cho giám đốc Lâm của các người sao? Anh gọi bà xã trong điện thoại, không lẽ giám đốc Lâm của Lâm Thị lại là vợ của một nhân viên tiêu thụ như anh sao?”
“Cậu nhóc à, tôi nghĩ cậu đến đây là để chia rẽ quan hệ gia đình chúng tôi đúng chứ!” Cô ba của Thu Vũ lạnh lùng nói.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên một giọng nói cung kính: “Anh Trương, tôi có thể vào được không?”
“Vào đi.” Trương Thác đáp.
Cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, liền thấy Chu Tự của tập đoàn Chu Thị đang cung kính đứng ở bên ngoài.
Cha của Thu Vũ nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông đang đứng ở cửa này chính là thiếu gia của tập đoàn Chu Thị.
Chu Tự cung kính nhìn Trương Thác, vừa nhận được tin tức là Trương Thác tìm đang tìm mình, anh ta liền vội vàng tới đây.
Trương Thác hướng tới chú hai của Thu Vũ, nói với Chu Tự: “Nhìn xem, đây là đối tác của tập đoàn Chu Thị các anh, đang muốn bán mảnh đất ở trung tâm thành phố của các anh, anh tới xác nhận một chút.”
Vẻ mặt Chu Tử nghi hoặc nhìn chú hai Thu Vũ, rồi lắc đầu với Trương Thác: “Anh Trương, tôi không biết anh ta.
Miếng đất ở trung tâm thành phố của Chu Thị chúng tôi chưa bao giờ có ý định bán nó. Tôi muốn xây dựng một ngôi nhà riêng ở đó. Nếu anh Trương muốn, tôi sẽ đưa cho anh ngay lập tức.”
“Không cần đâu, tôi chỉ gọi anh đến để xác nhận một chút thôi, anh đi đi.” Trương Thác xua tay.
Chu Tự gật đầu, Trương Thác chỉ vì chuyện này mà gọi anh ta đến, nhưng anh ta không hề có chút bất mãn, rồi quay người đi.
Trương Thác nói: “Người vừa rồi là đứng đầu hiện tại của tập đoàn Chu Thị, tất cả đất xây dựng của Chu Thị, anh ta đều biết, nhìn dáng vẻ của anh ta, xem ra không biết chú.”
Trương Thác ánh mắt thản nhiên.
Chú hai Thu Vũ vẻ mặt đầy nghỉ hoặc: “Cậu nói đó là người đứng đầu tập đoàn Chu Thị. Tôi hợp tác với tập đoàn Chu Thị lâu như vậy, tôi không biệt sao!”
Trương Thác lắc đầu: “Chú tin hay không không quan trọng, tôi chỉ cần để người nên tin tin là được rồi.”
Nói xong câu này, Trương Thác nhìn cha Thu Vũ.
Lúc này, ánh mắt của cha Thu Vũ hiện lên đầy sự phức tạp, ông ấy đương nhiên biết, người thanh niên vừa rồi chính là người đứng đầu tập đoàn Chu Thị.
“Được rồi.” Trương Thác bật ngón tay: “Chúng ta nói đến vấn đề tiếp theo, anh, Tôn Lượng, và quan hệ với tập đoàn Lâm Thị, sự thật là thế nào, trong lòng bản thân mọi người rõ nhất, nhưng, để khiến các người hết hi vọng, đừng ở đây miễn cưỡng, vẫn là để cho nhóc Thu Vũ này nói cho các người biết.”
“Trương ca, anh ấy…” Thu Vũ nhìn chị họ của mình: “Anh Trương anh ấy là chồng của Lâm Tổng, chuyện này cả công ty đều biết.”
“Cái gì!”
Mắt của Thu Sương, cũng như Tôn Lượng, trừng trừng khi giọng nói của Thu Vũ rơi xuống.
“Các người không phải kinh ngạc, không cần thiết giải thích thêm, bây giờ chú ý đến tay của tôi.” Trương Thác lấy điện thoại di động ra và nhắn ba nút: “Tôi đã nhập số điện thoại của cảnh sát. Bây giờ, các người có thể chọn ở lại đây để cảnh sát xử lý một vụ lừa đảo, hoặc rời đi ngay.
lập tức. Tôi sẽ cho các người ba giây, nếu các người không chọn, tôi sẽ giúp các người chọn số hai.”
Trương Thác ánh mắt liếc nhìn một vòng những người thân của Thu Vũ, nhẹ giọng nói: “Một!”
Khi Trương Thác đếm ra số thứ nhất, Tôn Lượng không nói gì, thứ nhất đã xông ra khỏi phòng, Thu Sương nhìn thấy, cũng chạy theo ra ngoài.
“Hai.” m thanh của Trương Thác lại vang lên.
Vợ chồng dì ba của Thu Vũ nhìn nhau, cúi đầu, bước ra khỏi phòng mà không nói một lời.
Vợ chồng chú hai nhìn thấy vậy, nào dám tiếp tục ở lại đây nữa, vội vàng chạy ra ngoài.