Chương 391:
“Không vội.” Trương Thác vươn tay ngăn cản động tác của ông Triệu: “Theo tôi thấy, tính mạng của em trai ông không chỉ đáng giá 3,5 tỷ, với lại giá tôi ra tay một lần cũng không thể dừng ở 3,5 tỷ, cái giá này còn lâu mới đủ.”
“Tên nhãi kia, mày đừng có quá đáng!” Người phụ nữ: trung niên lại mắng: “3,5 tỷ đủ cho mày sống cả đời rồi, mày còn muốn gì nữa!”
“Bớt nói vài câu đi.” Ông Triệu bất mãn nhìn người phụ nữ trung niên, quay qua cười với Trương Thác: “Vậy cậu thấy giá nào thì hợp lý.”
Trương Thác chống cằm, cân nhắc nói: “Tôi thấy với tình hình hiện giờ, tính mạng của em trai ông ít nhất cũng phải 35 tỷ, nhưng tôi không phải là người rao giá khắp nơi, tôi chỉ tính ông 17,5 tỷ thôi.”
Ông Triệu cười gật đầu: “Hợp lý, hợp lý, được bác sĩ thiên tài như cậu ra tay một lần thì đáng bao nhiêu tiền chứ?”
Trương Thác duỗi ra một ngón tay.
*35 tỷ?” Ông Triệu sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười “Với tài năng của cậu cũng xứng đáng với cái giá đó, được vậy 35 tỷ.”
“Không, còn hơn 35 tỷ.” Trương Thác lắc đầu.
* 350 tỷ?” Ông Triệu cau mày.
Cho dù vừa bị ông Triệu trách mắng, nhưng người phụ nữ trung niên kia cũng không nhịn được: ” 350 tỷ! Cái thứ nghèo kiết xác như mày, có biết khái niệm 350 tỷ là gì không mà dám mở miệng nói vậy!”
Trương Thác khế cười, nhẹ giọng nói: “3500 tỷ.”
3500 tỷ!
Con số mà Trương Thác nói ra khiến người phụ nữ trung niên sững sờ một lúc, nhát thời không biết nên phản bác lại như thế nào.
“Hahahaha!” Ông Triệu cười vài tiếng: “ 3500 tỷ, cậu thật là biết nói đùa đấy vị thần y này, cậu có biết khái niệm 3500 tỷ là gì không?”
Ông Triệu hỏi câu này, không đợi Trương Thác trả lời, sắc mặt lập tức trở nên u ám, hai mắt giống như đại bàng, chăm chú nhìn Trương Thác: “3500 tỷ, đủ để mua tính mạng cả gia đình cậu.”
“Wow!” Trương Thác lộ ra vẻ kinh hãi: “Ông có ý gì, là muốn giết người sao? Nhưng đây là xã hội pháp trị, bên cạnh vẫn còn có lãnh đạo kia, ông cứ uy hiếp tôi như vậy.
sao?”
“Tiểu huynh đệ à, Triệu mỗ tôi hâm mộ tài năng của cậu nên mới gọi cậu một tiếng tiểu thần y. Nếu cậu không có y thuật này, cậu cũng chỉ là một con kiến trong mắt tôi mà thôi”. Ông Triệu tiện tay ném chiếc điện thoại vừa mới nhận lấy: “Thế giới này không phải thế giới của những người trẻ ngông cuồng, cũng không phải là thế giới để nói đạo lý, nó là thế giới của tiền bạc, thế giới của quyền lực, 3500 tỷ? Cậu có biết loại người như cậu trong mắt những con người có trong tay 3500 tỷ là thứ gì không?”
Trong ánh mắt ông Triệu nhìn Trương Thác tràn đầy vẻ coi thường mạng sống.
Trương Thác tò mò hỏi: “Là gì vậy?”
“Chẳng là thứ gì hết! Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, 35 tỷ, cứu em trai tôi, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì cải!
Nếu không hậu quả như thế nào, tự cậu suy nghĩ, tôi cho cậu 3 giây suy nghĩ, 3!”
“Không cần suy nghĩ đâu.” Trương Thác trực tiếp ngắt lời ông Triệu: “Tôi là người khi làm việc thứ không sợ nhất đó chính là hậu quả. Hội trưởng Mã à, tôi đi trước đây.”
Trương Thác vẫy tay chào hội trưởng Mã, rồi rời khỏi phòng bệnh, cũng chẳng thèm nhìn ông Triệu lấy một cái.
Ông Triệu rõ ràng là không ngờ Trương Thác lại lựa chọn như vậy.
Ngay sau khi Trương Thác rời đi, Cục trưởng nóng lòng muốn thể hiện bản thân, xông tới hỏi hội trưởng Mã: “Viện trưởng Mã, người mà ông tìm đến có thân phận như thế nào?”
Hội trưởng Mã cười khan, “Cục trưởng Phạm, vị tiểu thần y này là chồng của giám đốc Lâm tập đoàn Lâm Thị.”