Chương 387:
Bỏ chân xuống!” Người đàn ông trung niên mắng Thiện Trang.
Thiện Trang nhíu mày, nhìn người đàn ông trung niên kia với vẻ mặt không vui: “M* mày, mày là đứa nào, mày biết đây là đâu không? Mày nói bố mày à?”
Thiện Trang vừa chửi xong, thì thấy bố của anh với vẻ lo lắng sợ sệt xuất hiện.
Sau khi vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, bố Thiện Trang liền nở một nụ cười giả trân: “Trưởng phòng Chu, ông đến sao không nói trước một tiếng.”
Cách xưng hô của cha Thiện Trang với người đàn ông trung niên khiến mọi người trong cục trợn tròn cả mắt, Thiện Trang vội vã bỏ chân xuống khỏi mặt bàn.
Trưởng phòng Châu cười nhạt nói: “Tôi mà không đến, con trai cục trưởng Thiện sắp tước luôn cái mũ của tôi luôn rồi, cục trưởng Thiện, lần này tôi đến là muốn báo cho ông biết ông đã bị cách chức, cục chống tham nhũng đã bắt đầu điều tra tất cả tài khoản của ông, bao gồm cả tài sản của người thân họ hàng ông, trong thời gian này, ông không thể tuỳ ý rời khỏi Hàng Châu, cả vợ con ông cũng vậy, ai dám tự ý rời đi sẽ bị quy vào tội bỏ trốn mà xử lý theo luật pháp!”
Lời của trưởng phòng Châu khiến mặt cha Thiện Trang tái nhọt, ông có thể ngồi đến vị trí cục trưởng cục thành phố này, đạo lý đối nhân xử thế ông còn quá rõ, nói trắng ra là đắc tội với ai rồi.
Cha của Thiện Trang trợn mắt nhìn con trai, Thiện Trang mặt tối sầm lại.
Trương Thác ở Ngân Châu liếc thấy tin nhắn thất thế của nhà họ Thiện liền nở nụ cười hời hợt rồi xoá luôn tin nhắn.
Lúc Thiện Trang chọc đến anh, lại còn ngang nhiên dùng lời lẽ nhục mạ Lâm Ngữ Lam, Trương Thác làm sao có thể bỏ qua được, gia đình họ Thiện thất thế, chỉ là bước đầu tiên, sau này, vẫn còn có nhiều sự trừng phạt khác đợi Thiện Trang.
Vào lúc 11 giờ, Trương Thác đến trung tâm thương mại Hằng Viễn, ngồi ở phòng tiếp khách chờ Tần Nhu..
Ba mươi phút sau, Tần Nhu xuống dưới lầu thấy Trương Thác ngồi trong phòng tiếp khách, hơi bất ngờ, anh liền hỏi lễ tân là: “Trương Thác đến lúc nào vậy?” Lễ tân trả lời Tần Nhu: “Trương Thác đã ngồi ở đây đợi hơn nửa tiếng rồi.”
Tần Nhu bước vào phòng tiếp khách với vẻ mặt ăn năn: “Trương Thác, tôi đang định điện thoại cho anh, chiều hôm nay không thể đi ăn cơm với anh rồi, có một người bạn cũ đã lâu không gặp đột nhiên hẹn tôi đi ăn.”
“Bạn trai ư2” Trương Thác cười hỏi.
“Không phải, bạn con gái thôi.” Tần Nhu trả lời như muốn giải thích rõ sợ Trương Thác sẽ hiểu lầm.
“Không sao, em cho tôi theo cùng, tôi mời.” Trương Thác nghĩ người bạn mà Tần Nhu đã lâu không gặp rất có thể là người do Vương Tùng Phượng sắp xếp.
Tần Nhu che miệng cười: “Tôi thì không vấn đề gì, chỉ sợ tồn tiền của anh thôi.”
Bạn của Tần Nhu đã đặt nhà hàng rồi, là một nhà hàng món Trung rất ngon, nhà hàng này theo phong cách hưởng thụ tiểu tư sản, mỗi một phòng bao đều không quá rộng, kiểu bài trí rất mới lạ, rất hợp với gu tối giãn của giới trẻ hiện nay.
Trương Thác và Tần Nhu nắm tay nhau bước vào phòng, phát hiện có 2 người ở trong, một người là gái, chắc là người bạn mà Tần Nhu nhắc đến, đối phương cũng ưa nhìn, nhìn qua là biết đã phẫu thuật mặt vài lần rồi, cằm và mũi trông có vẻ không tự nhiên, ăn mặc và trang điểm rất sành điệu, như một hot girl.
Còn có một thanh niên trẻ ăn mặc rất bình thường, nhưng cổ tay đeo chiếc đồng hồ trị giá 30 vạn như vậy chứng tỏ thân phận anh ta không phải tầm thường, lúc Trương Thác bước vào anh ta đã không ngừng quan sát Trương Thác.
“Khang Huệ, đã lâu không gặp.” Tần Nhu chào hỏi cô bạn cũ, sau đó nhìn người đàn ông Khang Huệ dắt theo với ánh mắt ngạc nhiên: “Đây chẳng phải Ngô Hàn ư, Khang Huệ, từ lúc nào cậu có quan hệ với cả đại thiếu gia nhà họ Ngô luôn vậy.”
“Đại mỹ nữ Tần của chúng ta thật bận bịu.” Khang Huệ cười: “Hôm qua mình vừa nói trong nhóm đại học là muốn gặp cậu, Ngô thiếu gia liền liên lạc ngay cho mình, xem ra nhiều năm như vậy, Ngô thiếu gia vẫn luôn nhớ cậu, đúng là kẻ sỉ tình mà.”
Tần Nhu cười, không tiếp lời Khang Huệ: “Nào, giới thiệu với mọi người, đây là Trương Thác, bạn của em, Trương Thác, đây là Khang Huệ và Ngô Hàn, bạn đại học của tôi, đều đã rất lâu không gặp rồi.”