Chương 361:
“Đây là một cao thủ.” Một người đàn ông trung niên đi tới phía sau Cảnh Nhược Phiến, cảm kích thở dài nói.
Cậu dám nói Thượng công tử “Thưa thầy.” Cảnh Nhược Phiên quay lại và gọi người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên xua tay: “Vừa rồi động tác của hai người thầy đã thấy tận mắt, nói thật, tốc độ và lực xuất ra mà cậu ấy thể hiện ra giống hệt như khi con ra tay với cậu ấy, điều này cho thấy người này đã khống chế trình độ đạt đến đỉnh cao đối với cơ bắp của mình, sau đó là ý thức chiến đấu của cậu ấy, ba chiêu thức con vừa đánh đều bị cậu ấy hiểu rõ khi ra chiêu, đều đánh vào chỗ yếu nhất của con. Nếu là trận chiến sinh tử, thì con tung ra một cú đá cũng đã thua rôi.”
Cảnh Nhược Phiến há hốc miệng, cô ấy không dám tin, mặc dù cô ấy biết mình không mạnh bằng Trương Thác, nhưng vài chiêu vừa rồi, theo lý thường cô ấy cho rằng tốc độ của Trương Thác nhanh hơn mình, sức mạnh cũng lớn hơn mình, nhưng theo lời thầy nói, sức mạnh và tốc độ Trương Thác sử dụng lại giống với cô ấy.
“Cô nhóc, những thứ thầy có thể dạy con thì đều dạy hết rồi, người này thật sự rất lợi hại. Cho dù thầy đấu với cậu ấy, cũng chưa chắc là đối thủ của cậu ấy.” Người đàn ông trung niên vỗ vai Cảnh Nhược Phiến: “Thế nào, muốn xem xét hạ gục tên nhóc này không?”
“Sư phụ, sư phụ nói gì vậy, con chỉ là tò mò về thân thủ của anh ta mà thôi!” Cảnh Nhược Phiến đỏ mặt.
“Ha ha.” Người đàn ông trung niên cười hai tiếng: “Cô nhóc, tốt nhất là nên như vậy. Người này không đơn giản.”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Thác, lộ ra vẻ trầm tư.
Trương Thác quay lại hội quán thì nhìn thấy Mễ Lan đang bị ba người thanh niên vây quanh.
Có thể nhìn ra, trên mặt Mễ Lan đã lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Khi nhìn thấy Trương Thác, Mễ Lan giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, nói bạn trai của tôi đến rồi, sau đó chạy đến bên cạnh Trương Thác, ôm lấy cánh tay của Trương Thác một cách thoải mái.
Ba người thanh niên ban đầu tán gẫu với Mễ Lan đều nhìn Trương Thác với ánh mắt thù ghét.
Trương Thác bắt lực lắc đầu, hỏi Mễ Lan: “Mọi chuyện thế nào rồi, có thể đi được chưa?”
“Không như dự liệu.” Mễ Lan lắc đầu và thở dài: “Người của Công nghiệp Vĩnh Phong chọc thủng ở giữa rồi, bây giờ tôi không thể thấy được người thừa kế của Công ty đầu tư mạo hiểm Dụ Nguyên, trợ lý của cậu ấy đã từ chối tôi.
“Không có khả năng sao?” Trương Thác có chút kỳ quái: “Chỉ cần Công ty đầu tư mạo hiểm Dụ Nguyên có chút đầu óc trong dự án này, thì chắc sẽ không nên từ chối.”
“Nhưng người thừa kế của Công ty đầu tư mạo hiểm Dụ Nguyên không có đầu óc!” Mễ Lan bắt lực: “Tên Thượng Phát đó, đầu óc anh ta hoàn toàn không có chuyện kinh doanh, chỉ biết đánh nhau với người khác, hoàn toàn không quan tâm đến việc đầu tư vào những thứ này.”
Trương Thác và Mễ Lan đang trò chuyện thì nghe thấy giọng nói cáu kỉnh của một số thanh niên gần đó.
“Đánh nhau rồi, lại đánh nhau rồi!”
“Đi, đi qua xem một chút!”
“Cậu Thượng rất lợi hại, những cao thủ tán đả được gọi đến nhiều như thế cũng không phải là đối thủ của cậu ấy.”
Trương Thác nghe thấy giọng nói này, cũng có chút hứng thú: “Đi, đi qua xem một chút.”
Trong một sảnh riêng của hội quán, một võ đài được đặc biệt chuẩn bị.
Thượng Phát đang đứng trên võ đài với vẻ mặt chán nản nhìn đối thủ trước mặt, đám người tự xưng là quán quân Tán đả gì đó này còn kém xa đối thủ của Thượng Phát.
Những chiến thắng liên tiếp khiến Thượng Phát không có một chút kiêu ngạo, thậm chí trong lòng còn có một chút sợ hãi, nễ phục đối đãi với tổ chức này.
Thượng Phát trước đây chỉ biết ăn nhậu chơi bời, đua xe tán gái, cơ thể đã sớm suy nhược rồi, chưa nói đến những cao thủ Tán đả này, ngay cả đối với một số người bình thường khỏe mạnh hơn một chút, Thượng Phát cũng không phải là đối thủ.
Nhưng chỉ vẻn vẹn trong một năm rưỡi sau khi Thượng Phát biết được sư phụ của mình, cậu ấy đã trưởng thành như thế này, hơn nữa Thượng Phát biết rất rõ ràng cậu ấy bây giờ chưa bằng một phần ba trình độ của sư phụ, vẫn còn một chặng đường dài phía trước, cứ như thế cậu ấy có thể nghiền nát đám quán quân Tán đả này, còn sư phụ thì sao? Còn có phía trên, Hành giả đại nhân khiến cho sư phụ phải kính trọng mà đối đãi, bọn họ có bao nhiêu lợi hại!