Con Rể Quyền Quý

Chương 347




Chương 347:





Trương Thác vươn vai, thở dài một tiếng: “Ài, thật không biết tên công tử nhà nào đã đoạt lấy trái tim Khương nhi nhà chúng ta, ta thật sự hâm mộ quá đi. “





Vị Lai chớp chớp đôi mắt to tròn xoe, lộ ra sự ngượng ngùng hiếm thấy.





Nơi mà đối phương hẹn Vị Lai ăn cơm, là ở khách sạn Kim Sư, đây tuyệt đối là một khách sạn năm sao, toàn bộ khách sạn chia ra bộ phận ăn uống, bộ phận giải trí và bộ phận nghỉ ngơi.





Tại khách sạn Kim Sư, trong một phòng nhỏ, có hai nam thanh niên đang ngồi ở đây.





Hai nam thanh niên, đều ăn mặc hơn người bình thường, trên người một chiếc áo sơ mi, giá trị khoảng hơn ngàn đồng, đồng hồ trên cổ tay, tầm chút nữa là hơn vạn, trước mặt mỗi người, đều đặt một cái chìa khóa xe, một chiếc Mercedes, một chiếc BMW.





“Bối Du, nghe nói thằng nhóc cậu đang tán tỉnh một cô gái không tệ ha.” Nam thanh niên có chiếc chìa khóa BMW nhìn bạn của mình với sự ngưỡng mộ. lộ rõ trên mặt.





“Ha ha.” Bối Du cười phá lên một tiếng, “Cô gái đó bộ dạng đúng là rất xinh đẹp, tối nay tôi sẽ chuẩn bị chiếm lấy cho cô ấy, chậc chậc chậc, vừa nghĩ đến chuyện buổi tối nay sẽ xảy ra, tôi liền có chút hưng phấn, Hoàng Trình, anh cũng đừng nên quá hâm nộ tôi! “





Hoàng Trình liếc mắt một cái, “Hâm mộ cái rắm ấy, nhiều năm như vậy, ông đây làm gì có cô gái chưa từng chơi qua, anh đừng mắc kẹt bên trong là được, đừng quên, tháng sau vợ của anh về nước rồi đó, đến lúc đó bị vợ anh phát hiện, không chừng ngày tốt đẹp của anh cũng sẽ kết thúc kết thúc thôi! “





“Vậy không mắc kẹt bên trong!” Bói Du khua khua tay, “Cô gái đó mê tiền của tôi, đến lúc đó thật sự không được, cho cô ta một hai vạn, để cho cô ta cút xéo đi là xong thôi. “





Hoàng Trình gõ gõ bàn, “Có thể phân định rõ ràng chủ thứ là được, đúng rồi, quy củ cũ nha, tự mình ăn thịt, các anh em uống canh, lúc làm chuyện đó nhớ chụp ảnh lại đó. “





“Điều đó là chắc chắn! Được rồi được rồi, để từ từ rồi nói, người trong chốc lát sẽ tới ngay, bị người ta nghe thấy thì không làm ăn được gì đâu.” Bối Du hạ tháp giọng xuống.





Bên ngoài khách sạn Kim Sư.





Trương Thác ngắm nhìn phong cách trang trí sang trọng của khách sạn, “Khương nhi, lần này em là tìm thấy tên công tử nhà nào vậy? “





“Không phải công tử gì hết.” Khuôn mặt Vị Lai vẫn luôn ở trong trạng thái xấu hổ, hai má đỏ ửng “Anh ấy chỉ là một người bình thường, rất thiện lương, còn giúp đỡ em một lần. “





“Vậy thì tốt.” Trương Thác gật đầu, “Tìm đối tượng, tìm người mà mình thích, thân phận gì không quan trọng đâu.





Hai người bước vào khách sạn, nói với nhân viên phục vụ số phòng.





Hai tên Bối Du cùng Hoàng Trình, còn đang mải mê nói chuyện về chủ đề hạ lưu, thì thấy cửa phòng bị người ta đầy vào, trong nháy mắt, hai người kết thúc ngay đề tài vừa trên miệng, ánh mắt đều hướng về phía cửa phòng.





Hoàng Trình đã sớm nghe nói, Bối Du tán tỉnh một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẫn chưa từng có cơ hội gặp mặt, lúc này, khi Vị Lai xuất hiện trước tầm mát Hoàng Trình, cặp mắt kia của Hoàng Trình không lúc nào rời khỏi thân thể Vị Lai, trong lòng đối với Bồi Du, tràn ngập sự ngưỡng mộ.





Tuy rằng Hoàng Trình đã sớm nghĩ đến sự xinh đẹp của người con gái đó như thế nào, nhưng bây giờ khi vừa nhìn thấy mặt, vẫn là ngoài dự liệu của hắn, các loại hàng trong các câu lạc bộ, Hoàng Trình đã sớm chơi đùa chán ngấy rồi, còn loại con gái thuần khiết đáng yêu như thế này, hắn vẫn luôn theo đuỏi bấy lâu nay.





Quần jean màu xanh da trời, một đôi giày trắng bóng, một chiếc áo sơ mi trắng, đây là trang phục Vị Lai mặc ngày hôm nay, cô nói với Trương Thác, không muốn cho Bối Du có quá ngỡ ngàng trong lòng, nên ăn mặc đơn giản đi một chút.





“Khương nhi, em tới rồi hả, mau ngồi xuống đây.” Bồi Du vội vàng đứng dậy, kéo chỗ ngồi ra cho Khương Nhị, “Giới thiệu với em một chút, đây là người anh em của anh – Hoàng Trình, Hoàng Trình, đây chính là Khương Nhi. “





“Chào anh.” Vị Lai nở một nụ cười thật hồn nhiên chào Hoàng Trình.





Nụ cười này làm cho Hoàng Trình có cảm giác được chìm đắm trong một cơn gió xuân nhè nhẹ, cả thân xác dường như hóa ngây dại, “Chào… chào em. “





Trương Thác đứng phía sau lưng Vị Lai, liếc mắt qua nhìn Bối Du, trước tiên, anh nhìn thấy chiếc chìa khóa xe Mercedes mà Bối Du đặt trên bàn, sau đó quay qua phong cách ăn mặc của Bồi Du, trong lòng thầm nghĩ, toàn bộ bề ngoài người này nhìn từ đầu xuống chân, cũng phải gần hai vạn, cũng chỉ có Vị Lai có thể nói đây là người xuất thân từ một gia đình bình thường.