Chương 325:
Những nhân viên cảnh sát xung quanh, đều giơ thẳng ngón tay cái với Cảnh Nhược Phiến trong âm thầm, chỉ có vị đại tiểu thư này mới dám nói những lời như vậy với vị công tử đó mà thôi.
Mặc dù Cảnh Nhược Phiến và Thiện Trang đều là những cô chiêu cậu ấm, nhưng trong lòng những nhân viên cảnh sát này, tất cả mọi người đều chỉ hướng về phía Cảnh Nhược Phiền.
Đừng thấy Cảnh Nhược Phiến vượt xa hẳn so với Thiện Trang về địa vị, nhưng lúc bình thường về phương diện đối xử với người khác cô ấy hòa nhã dễ gần, không hề có chút vênh váo, ra vẻ ta đây, ngược lại là Thiện Trang nếu ai dám làm cho anh ta khó chịu, thì ngày thứ hai căn bản là không cần đến nữa, trước đó còn nghe nói, có một cô gái vừa mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát, bị Thiện Trang nhìn trúng, cô gái đó không đồng ý đi khách sạn với Thiện Trang, thì ngày thứ hai đã bị đơn vị sa thải, còn đưa ra một xử phạt không có căn cứ.
Nói tóm lại, con người Thiện Trang là cực kỳ không được lòng người ở cục cảnh sát.
“Tôi hỏi anh, hôm nay anh đã làm được cái gì!” Đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Nhược Phiến nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Thiện Trang.
*Tôi làm cái gì, cũng chẳng có bắt cứ liên quan gì đến vụ án lần này cả, bây giờ người mà tôi nói chính là anh tai” Thiện Trang thở dài ra một hơi, rồi chỉ vào Trương Thác: “Anh ta cùng một nhóm với bọn côn đồ.”
Đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Nhược Phiền lại lướt qua xung quanh một lượt, rồi gật đầu: “Chẳng trách, chẳng trách trên mạng thường xuyên xuất hiện một số lời bàn luận không tốt đối với đội cảnh sát, đều là do sự xuất hiện của loại người một con sâu làm rầu nồi canh như anh, mới dẫn đến việc đội cảnh sát thành ra thé này! Thiện Trang, tôi rõ ràng đã nói với anh, và cũng đã nói với bọn họ rồi!”
Cảnh Nhược Phiến chỉ tay vào những người đang làm bản ghi chép ở hiện trường này, sau đó đặt ngón tay lên trên người Trương Thác: “Nếu như không có anh áy thì hôm nay chúng ta sẽ không có bất cứ một người nào, còn có thể đứng ở đây, lúc đó khi bọn côn đồ tập kích hội sở Thập cửu lầu, tôi chính là đang ở trong biệt viện, quả bom hẹn giờ mà một tên côn đồ muốn làm kíp nổ được lắp đặt trên tường của hội sở, quả bom đó, khi còn lại thời gian chưa đến 10 giây nữa sẽ phát nỏ, thì bị anh ấy, tháo xuống!”
10 giây mà Cảnh Nhược Phiến nói, chính là nói có sách mách có chứng, sau khi bắt giữ được tên côn đò, thì cô đã đặc biệt cho người đi thu thập bằng chứng, lúc nghe được người báo cáo nói lại rằng thời gian phát nổ của quả bom hẹn giờ này chỉ còn chưa đến 10 giây, Cảnh Nhược Phiến cảm thấy sợ khi nghĩ lại.
Lúc này, lời nói của Cảnh Phiến, đã dấy lên sự náo động trong đám người.
Bốn chữ quả bom hẹn giờ, mang đến một sức chắn động cực mạnh, làm tắc nghẽn trái tim của mọi người.
Một quả bom hẹn giờ đáng sợ biết chừng nào, tuy những người này chưa từng được thấy qua trong hiện thực nhưng cũng đã xem qua trong xem rồi.
Bản thân bước ra quỷ môn quan như thế, vậy mà lại không hề hay biết gì.
Hơn nữa, còn là do đứa con nuôi này của Tiêu Sơn tháo bom sao?
“Không thể nào! Kẻ hèn nhát như anh ta, thì sao có thể tháo được quả bom!” Thiện Trang phát ra những lời lẽ với vẻ không tin ngay tại chỗ.
Bao gồm cả những nhà doanh nghiệp có mặt đó, cũng không chút không tin, bọn họ thật sự nhìn không ra, một con người bình thường như Trương Thác, thì có khả năng tháo bom gì cơ chứ.
“Hèn nhát?” Cảnh Nhược Phiến cười ha hả: “Thiện Trang, kẻ hèn nhát này mà anh nói, cách đây không lâu mới cứu tôi từ trong tay của một tên côn đồ có mang súng đó, hơn nữa còn bắt giữ hắn lại, thậm chí suýt chút nữa thì bị viên đạn bắn trúng, anh nói anh ấy là kẻ hèn nhát, vậy anh thì sao? Anh thân là nhân viên cảnh sát, lúc bọn côn đồ hành hung, thì trốn trong đám người, không hề cóc chút hành động nào?”
Lời nói này của Cảnh Nhược Phiến, lần nữa làm dấy lên một trận xôn xao ồn ào.
Trương Thác này, chế ngự được tên côn đồ? Đã cứu được con gái của Bí thư Thành ủy?
Chương 326:
Lúc này, trong lòng của mọi người xem như là đã hiểu được, chẳng trách Cảnh đại tiểu thư này lại bảo vệ Trương Thác như vậy, còn có cả việc Trương Thác này cũng không phải là bỏ chạy như mọi người nghĩ, mà là đi làm chuyện quan trọng hơn, nếu như không có anh ấy tháo quả bom, thì căn bản không cần phải động tay với 8 tên côn đồ này, mọi người đều sẽ được bàn giao lại rồi.
Biết được nguyên nhân hậu quả của sự việc, trên mặt Tiêu Sơn cũng lộ ra biểu cảm yên tâm vui vẻ, quả nhiên, Tiểu Thác vẫn là Tiểu Thác như lúc ban đầu, cũng không vứt lại người khác một mình bỏ chạy vào những lúc quan trọng.
Chồng của mình đã được làm sáng tỏ,trong lòng Lâm Ngữ Lam cũng dễ chịu hơn rất nhiều, những người đó vừa rồi gọi Trương Thác là kẻ vong ơn bội nghĩa, khiến cho lòng cô hết sức ủy khúc, đè nén, cô rất hiểu tính cách của Trương Thác, tuyệt đối là một người đàn ông có tình có nghĩa.
Thiện Trang làm gì có thể ngờ được, Trương Thác này lúc vừa rồi vậy mà lại làm được nhiều chuyện như thế, thậm chí còn cứu được đại tiểu thư trước mặt này một mạng, bản thân muốn động đến anh ta, có lẽ hôm nay là không thể nào rồi.
Trầm mặc mấy giây, biểu cảm gian ác của Thiện Trang thay đổi, bật cười với Trương Thác: “Ò, hóa ra chỉ là hiểu lầm thôi, vậy thì nói cho hiểu rõ là được rồi, người anh em, cậu cũng đừng trách tôi, ai biểu tôi là cảnh sát cơ chứ, tôi cũng chỉ giữ nghiêm cương vị chức vụ của mình thôi mà!”
Thiện Trang vừa cười, vừa mở còng tay trên cổ tay của Trương Thác.
Cảnh Nhược Phiền hừm lạnh một tiếng: “Thiện Trang, anh đừng có giở trò với tôi!”
“Sao có thể chứ.” Thiện Trang cười khà khà, chỉ là tại đây không có một người nào tin rằng, Thiện Trang có thể bỏ qua như thế, mọi người đều rất hiểu rõ tính cách có một chút thù vặt cũng phải báo của con người này.
Có sự xuất hiện của Cảnh Nhược Phiến, chuyện ở đây rất nhanh đã được giải quyết, hiểu lầm của mọi người đối với Trương Thác cũng đều được hóa giải, từng người một bước lên cảm ơn.
“Lão Tiêu, đứa con trai nuôi này của ông nhận được thì tốt quá rồi, thật ngưỡng mộ ông.”
*Tôi cũng muốn có một đứa con trai nuôi ưu tú như vậy, thằng nhóc đó nhà tôi, tôi bóp cho nó chét tôi cũng bằng lòng nữa!”
Những người trước đó còn khuyên ngăn Tiêu Sơn cắt đứt quan hệ với Trương Thác, thì lại bước lên nói những lời trái ngược lại.
Đối với tình cảnh này, Tiêu Sơn hiển nhiên đã gặp nhiều rồi, chỉ mỉm cười ứng phó cho qua.
Đối mặt với những nhân vật lớn này, cục cảnh sát cũng không mắt quá nhiều thời để làm bản ghi chép, khi mọi người rời khỏi Thị cục thành phó, thì trời vẫn còn chưa hoàn toàn tối đi.
“Ôi, chuyện ầm ï thế này, cơm cũng chưa được ăn cho đàng hoàng, Tiểu Thác, đi nào, cha nuôi mời con ăn cơm.” Tiêu Sơn vỗ vai Trương Thác.
Lâm Ngữ Lam đi bên cạnh Trương Thác, nhìn Trương Thác với một vẻ mặt lo lắng: “Anh đọ sức với tên côn đồ sao? Đối phương còn nổ súng nữa? Có bị thương không, hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra trước nhé?”
Chính là cái được gọi là quan tâm mà hóa loạn.
Sau khi nghe được Trương Thác đánh nhau với tên côn đồ, Lâm Ngữ Lam cảm thấy ruột gan rồi bời, hoàn toàn không suy nghĩ được vấn đề khác, Trương Thác là giúp phía cảnh sát bắt kẻ xấu, nêu như bị thương, thì phía cảnh sát cũng sẽ đưa anh đến bệnh viện điều trị ngay lập tức.
“Mình nói này Ngữ Lam, cậu đừng lo lắng cho anh ấy nữa, cậu xem dáng vẻ của anh ấy khỏe như rồng như hỗ vậy, có giống bị thương không?” Mễ Lan trơn mắt: “Cậu nên hỏi anh ấy, có mối quan hệ gì với cô gái đó, người ta có thích anh ấy hay không, đừng có ngây ngô để một ngày nào đó, người đàn ông của mình bị cướp đi mắt.”
Lâm Ngữ Lam bị Mễ Lan nói đến nỗi gương mặt đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Trương Thác, không nói lời nào.
Trương Thác gãi gãi đầu: “Bà xã, lúc anh gỡ quả bom vừa đúng lúc nhìn thấy cô ấy đánh nhau với tên côn đò, thì giúp đỡ một tay, thậm chí ngay cả tên cô ấy là gì cũng không biết.”
Lâm Ngữ Lam bán tín bán nghỉ gật gật đầu: “Cái này thì cũng tạm ổn.”
Trương Thác cười khổ, điều này trước kia anh chưa phát hiện ra rằng, Lâm Ngữ Lam thật sự cũng biết ghen đấy.”
Đám người Trương Thác tìm tới một quán bán đồ ăn bình thường, gọi một số món xảo cay.
Tiêu Sơn lại gọi thêm hai chai bia lạnh, cùng Trương Thác uống vài hớp.
Chương 327:
Các món ăn từ từ được bưng ra.
Mễ Lan hỏi cùng một câu hỏi nghỉ ngờ cả buổi chiề: ơi, hôm nay tại sao những người đó lại tìm cha, còn nói gì nữa vậy?” “
“Chuyện này à.” Tiêu Sơn cười nói, “Thật ra cũng không có gì, chỉ là ta cùng Dương tổng của Vĩnh Phong làm một chút dự án, cái này không, khiến người khác nảy sinh tham vọng. “
“Dự án gì vậy ạ?” Mễ Lan thắc mắc hỏi, việc làm ăn này còn đem sát thủ ra sao.
Tiêu Sơn nhìn xung quanh, thì thầm nói:” Một dự án có thể biến nước thành năng lượng. “
“Cái gì?”
Sau khi Tiêu Sơn nói ra dự án này, Mễ Lan và Lâm Ngữ Lam, gần như cùng một lúc phát ra tiếng kinh ngạc.
“Biến nước thành năng lượng? Chú Tiêu, dự án này của người, quả thật có thể thành công sao?” Lâm Ngữ Lam có chút không dám tin, việc này nếu mà hoàn thành, thì sẽ mang lại lợi ích cho toàn bộ nhân loại.
Tiêu Sơn uống một ly bia, “Thành công một chút, các bước cụ thể còn chưa đưa ra, còn lại một số thứ, rất khó để nghiên cứu. “
Mễ Lan nhíu nhíu mày, dự án này càng khiến người ta kinh ngạc, chứng minh tình cảnh hiện tại của Tiêu Sơn càng nguy hiểm.
“Cha, nếu thật sự quá nguy hiểm, đừng tiếp tục làm nữa, tiền bạc và mạng đem đi so sánh, hiển nhiên mạng quan trọng hơn chứ.”
Tiêu Sơn không quan tâm lắc lắc đầu: “Không sao, con không thấy sao, bên cạnh ta có người bảo vệ mà. “
Trương Thác ở một bên, nghe xong có chút trầm mặc, một lúc lâu sau, anh mở miệng: ” Cha nuôi, dự án của cha, ai đưa ra trước? Khoảng thời gian nào vậy? “
“Đồng sự trưởng Dương Hùng của Vĩnh Phong, là khoảng ba tháng trước.”
Trương Thác đưa tay ra, ngón tay bắt thình lình lên bàn.
3 tháng trước? Không phải là ngày chính mình đi vương hội hay sao.
Kỹ thuật này xuất hiện trước tháng 3, không lẽ nào là trùng hợp ngẫu nhiên?
Điều này khiến Trương Thác không khỏi liên tưởng đến những thứ khác, sự tồn tại của hỏa tinh, có thể ảnh hưởng đến bố cục thế giới, đủ để thấy được tầm quan trọng của năng lượng.
Dùng hydrat hóa làm thành năng lượng, lúc trước đảo Quang Minh cũng lợi dụng Hỏa Tinh nghiên cứu một phân, cũng coi như có thành quả không nhỏ.
Chuyện Tiêu Sơn nói ra, bị mắc kẹt trong lòng Trương Thác, khiến anh không thể chờ đợi được muốn tìm hiểu rõ ràng, dự án nghiên cứu này của Vĩnh Phong, rốt cuộc đến từ đâu, là tự mình phát triển hay là sau lưng còn có người khác.
Trương Thác suy nghĩ một hồi, hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Cha nuôi, như vậy đi, trong khoảng thời gian này, con sẽ ở lại để bảo vệ cha, vừa hay con có một người bạn cũng đang nghiên cứu lĩnh vực này, con sẽ kêu cô ấy đến giúp cha xem sao.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Tiêu Sơn khua khua tay từ chối.
“Cha à! Cha cứ để Trương Thác ở lại bảo vệ cha đi, có anh ấy bảo hộ, con yên tâm hơn nhiều.” Mễ Lan nói.
Tiêu Sơn vẻ mặt tươi cười nhìn con gái của mình, “Mễ Nhi, nhìn không ra, con đối với Tiểu Thác có lòng tin như: vậy?”
“Chắc chắn như vậy mà, cha không biết, hôm nay anh ấy chạy đến trung tâm nhân tài giám định, chỉ về phương diện an ninh này, trung tâm nhân tài đã đưa ra giá 160 iệu tiền lương hàng năm, con không yên tâm anh ấy thì còn yên tâm ai được nữa?” Mễ Lan chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.
“460 triệu?” Tiêu Sơn bị con số này làm cho giật mình, trung tâm nhân tài kia ông cũng biết, đưa ra được kết luận là vô cùng có thẩm quyền, trong nội bộ tập đoàn Tiêu thị, có rất nhiều nhân tài từ chiêu đó, nhưng chưa từng nghe nói qua giá lương cao 160 triệu tiền lương hàng năm.
Chương 328:
Tiêu Sơn nghe ngóng Trương Thác một lần nữa, gật gật đầu: “Tiểu Thác, nhiều năm như vậy, thật sự là vất vả cho con rồi. “
Tiêu Sơn chính là từ tay không khởi nghiệp, ông hiểu rất rõ ràng, một người trên con đường trưởng thành phải nếm trải bao nhiêu cay đắng, Trương Thác có thể nhận được giá trị đánh giá cao như vậy, khẳng định không phải ngủ một giác tỉnh dậy cái gì cũng biết.
“Cũng không có gì, cha nuôi, trong khoảng thời gian này, con cùng Ngữ Lam, quấy rầy cha nhiều rồi.”
“Con nhìn lại con thằng nhóc này, nói cái gì vậy hả, con sống ở đây với ta, ta rất vui mừng chào đón, haha, lại đây, uống thêm chai nữa đi.” Tiêu Sơn giơ ly rượu lên.
Rượu này mới uống hai ly, cơm ăn được mấy miếng, điện thoại của Tiêu Sơn đột nhiên vang lên.
Tiêu Sơn nghe điện thoại, cũng không biết người ở đầu dây bên kia nói những chuyện gì, làm cho sắc mặt Tiêu Sơn trở nên vô cùng khó coi.
“Cha, có chuyện gì vậy?” Chờ Tiêu Sơn vừa cúp điện thoại, Mễ Lan vẻ mặt quan tâm liền hỏi.
“Dương tổng của Vĩnh Phong, biến mắt rồi…” Thần sắc Tiêu Sơn có vẻ rất nghiêm trọng.
Tiêu Sơn lắc lắc đầu, nói: “Các con không biết, bởi vì nghiên cứu này rất quan trọng, ta và Dương tổng vẫn luôn giám sát chặt chẽ, chính là tránh để tài liệu nghiên cứu bị người khác chiếm đoạt, ta và Dương tổng mỗi người cầm một nửa, hơn nữa hình thức còn ở dạng giấy, phòng tránh tối đa bị người ta trộm cắp, nhưng hiện tại, một nửa còn lại của nghiên cứu hoàn toàn không còn nữa, nếu không có một nửa kết quả nghiên cứu của Dương tổng, dự án lần này, rất khó để tiếp tục tiền hành cho xong. “
Tiêu Sơn đang nói, điện thoại của ông lại vang lên, trong nháy mắt nhìn thấy người gọi, đồng tử Tiêu Sơn đột nhiên co rụt lại, tên danh bạ của người gọi được lưu chính là Dương Hùng.
Tiêu Sơn suy nghĩ trong vài giây, nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng.
*Tiêu tổng, tôi cho ông một địa chỉ, ông đem tư liệu nghiên cứu trong tay ông, toàn bộ đều đưa tới đây, coi như: Dương Hùng tôi cầu xin ông đó!”
Tiêu Sơn trầm ngâm vài giây, “Được, Dương tổng ông nói Giản “Đại lộ số 3, có một quán bar Xướng Ưu, ông đặt tài liệu ở cửa ra vào đó là được, nghiên cứu lần này, chúng ta không thể tiếp tục tiến hành được nữa!” Trong lời nói của Dương Hùng, tràn ngập bát đắc dĩ.
Tiêu Sơn cúp máy.
Vừa rồi những lời Dương Hùng nói, mấy người Trương Thác đều nghe được một ít, hiểu được bữa cơm này không tiếp tục ăn nổi nữa.
*Vợ à, em và Mễ Lan về nhà trước, anh sẽ đi cùng cha nuôi một chuyến.” Trương Thác đứng dậy, nói một lời.
Lâm Ngữ Lam khẽ gật đầu, cũng hiểu mình và Mễ Lan đi theo sẽ chỉ gây thêm phiền toái, “Vậy hai người chú ý an toàn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, an toàn mới là điều quan trọng nhất. “
“Hãy yên tâm nhé.” Trương Thác gật đầu, sau đó quay qua Tiêu Sơn nói, “Cha nuôi, tư liệu ở đâu? “
*Nó được để ở nhà.”
Mấy người vừa hay thuận đường, đưa Mễ Lan cùng Lâm Ngữ Lam đến nhà trọ an toàn trước.
Tiêu Sơn ở trong phòng ngủ của mình, cầm một cái túi giấy da bò đi ra, sau khi chào hỏi, liền cùng Trương Thác ra ngoài.
Gọi một chiếc xe hơi và đi thẳng đến quán bar Xướng Ưu đại lộ số 3.
“Cha nuôi, tư liệu này, không phải tất cả chứ?” Lên xe, Trương Thác nói, “Vừa rồi sợ Mễ Lan bọn họ lo lắng, cha và người tên Dương Hùng kia, là nói ra ám hiệu gì vậy? “
Chương 329:
Tiêu Sơn cười nhọc nhằn một chút, “Bị con nhìn ra rồi, ta cùng Dương tổng từng nói qua, một khi có một bên vô tình xảy ra chuyện, bên kia phải cầm tư liệu đi đổi, nhưng về những tư liệu này mà ……”
Tiêu Sơn mới nói một nửa, Trương Thác liền tiếp lời.
“Tư liệu một nửa là thật, một nửa là giả.”
“Không sai.” Tiêu Sơn gật đầu, nhìn Trương Thác với ánh mắt khen ngợi: “Tiểu Thác, đã nhiều năm như vậy rồi, con thật sự đã trưởng thành quá nhiều rồi.”
Trương Thác mỉm cười: “Cha nuôi, hay là nói về tài liệu đi, kỳ thực con có chút hiêu kỳ, những người cần tài liệu đó, sao lại biết chúng ta có bản dự trù hay không chứ?”
“Đạo lý này à, nói không thông được, nhưng kỳ thực cũng rất đơn giản.” Tiêu Sơn tự ti mỉm cười: “Kỹ thuật này có thể bị người ta biết được, chúng ta bảo quản với hình thức lưu dưới dạng giấy tờ, điều đó nói rõ rằng, nội bộ chúng ta có vấn đề, trong đám người bắt Dương Hùng, chắc chắn có người của chúng ta, tài liệu này thật hay không, chỉ có người của mình mới biết.”
“Vì vậy tốc độ nghiên cứu của chúng ta mới chậm như.
vậy, quả thật cũng là vì chờ đợi sự xuất hiện của người này đúng chứ?” Trương Thác vạch ra điểm máu chốt trong đó ngay tức khắc.
“Đúng!” Tiêu Sơn búng ngón tay: “Lúc nghiên cứu, ta và Dương tổng chính là dùng một nửa tài liệu giả, lần này lầy ra, mặc dù sẽ ảnh hưởng đến tiến độ sau này của chúng ta, nhưng cũng có thể làm cho chúng ta mở rộng được nắm đấm của mình, sau ngày hôm nay đều sẽ là thời điểm tranh thủ từng giây từng phút!”
“Tranh thủ từng giây từng phút?” Trương Thác tỏ vẻ hơi nghi hoặc: “Cha nuôi, cha là nói những người cũng muốn…”
“Không sail” Tiêu Sơn căn bản không đợi Trương Thác nói hết lời, thì đã biết Trương Thác muốn nói cái gì: “Tiểu Thác độ năng động tư duy của con thật khiến ta kinh ngạc đấy, có rất ít người trẻ tuổi có thể giống con thế này, chính là giống với những gì mà con nghĩ, thì bọn họ muốn làm một mẽ sướng cả đời, đem tài liệu này đi đăng ký bản quyền! Một khi bọn họ đăng ký bản quyền hạng mục này, thì cũng không sợ người khác nghiên cứu nữa.”
Trương Thác không hé môi nửa lời.
Loại đăng ký bản quyền năng lượng thủy hóa này, sau lưng họ rốt cuộc có bao nhiêu bàn tay đang kiểm soát chứ!
Chỉ vẻn vẹn một thế lực, thì tuyệt đối không thể nào làm ra được chuyện này, và cũng không dám, nếu thật sự chỉ có một thế lực đang làm chuyện này, thì sẽ bị người khác gạt đi trong nháy mắt, hiển nhiên, đây là một loại ký kết ngầm thầm lặng, lấy được tài liệu đến tay, nghiên cứu, phát minh, đăng ký, sau đó phá hủy kỹ thuật, như thế thì tất cả đều sẽ trở lại bình thường.
Việc sử dụng nước chuyển hóa thành năng lượng, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến dây cThác sản xuất công nghiệp, Nước có thể trực tiếp phát điện để sản sinh ra năng lượng, như thế những nhà máy điện hạt nhân sẽ phải hứng chịu sự đóng cửa, những nhà máy nhiệt điện cũng lập tức phải đóng cửa, thông thường các nhà máy tự mình dùng nước để tạo ra điện, thì công ty điện lực đều phải đóng cửa, kỹ thuật truyền tải điện cao áp sẽ bị đưa vào.
lãnh cung, các cường quốc dầu mỏ sẽ không tồn tại trở lại, ngành công nghiệp nặng bị ảnh hưởng, cuốn sạch toàn cầu, nói một cách chính xác thì điều này có thể sẽ phải nghênh đón một vòng cách mạnh mới!
Một sự việc có thể ảnh hưởng đến nhiều lợi ích như vậy, có quá nhiều người đều không muốn nhìn thấy nó xuất hiện.
Lúc Trương Thác suy nghĩ về những vấn đề này, xe taxi đã đến Đại lộ số 3.
Quán bar Xương Ưu, cũng không phải là một quán bar lớn, quán bar này nằm trong một góc, đèn biển hiệu rất mờ.
Vị trí địa lý ở đây cực kỳ không tốt, máy cửa hàng xung quanh quán bar đều ngưng hoạt động, vừa vào đêm, ánh đèn mờ ảo của quán bar sáng lên, có cảm giác lẻ loi trơ trọi.
Cùng đi đến đây với Trương Thác, Tiêu Sơn cầm lấy tập tài liệu, đi đến trước cửa của quán bar, vừa đến đây, thì cánh cửa lớn của quán bar được người ta mở ra từ bên trong.
Bên trong cả cái quán bar Xương Ưu là một màng tối đen như mực, người mở cửa, là một người đàn ông mang mặt nạ, rõ ràng nhận ra được là không muốn để lộ thân phận.
“Đồ đâu?” Đối phương phát ra giọng nói khàn đặc.
Chương 330:
Tiêu Sơn giơ bao túi giấy da bò trong tay, mở miệng nói: “Tôi phải thầy được Dương tổng trước cái đã.”
Người đàn ông đeo mặt nạ vẫy vẫy tay phía sau lưng, trong bóng tối, Dương Hùng được người khác áp tải ra khỏi quán bar, mặc dù trông có vẻ như Dương Hùng tỏ rõ rằng không bị thương gì cả, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự nhếch nhác thảm hại của Dương Hùng, một lão tổng của Tập đoàn đứng đầu Hàng Châu, bị người ta đối đãi như vậy.
“Lão Tiêu.” Dương Hùng mở miệng gọi một tiếng, trên gương mặt hiện lên sự áy náy hổ thẹn, chuyện lần này, nếu không phải ông ta có vấn đề ở đây, thì chuyện cũng sẽ không xảy ra.
Tiêu Sơn gật đầu, ném túi giấy da bò trong tay ra phía trước.
Đối phương nhận lấy túi giấy da bò này, ánh mắt lướt qua người Tiêu Sơn và Trương Thác một lượt, lặng thinh không nói lời nào rồi bước vào trong quán bar.
Dương Hùng bị người ta áp giải, đứng ở cửa của quán bat.
Khoảng vài phút sau, trong quán bar vang lên hai chữ “thả người”.
Cái tên đang áp giải Trương Hùng đó dùng tay đẩy mạnh, Dương Hùng thát tha thất thểu bước ra khỏi quán bar.
Những người bên trong đó, căn bản không có ý muốn giết Dương Hùng, đối vối bọn chúng mà nói, thì Dương Hùng sống hay chết, cũng chẳng liên quan gì đến bọn chúng cả, cái mà bọn chúng chỉ xem trọng chính là hạng mục kỹ thuật này.
Giết Dương Hùng, chẳng qua cũng chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi.
Tiêu Sơn và Dương Hùng không nói thêm một câu nào, nhanh chân rời khỏi nơi đây trước, rồi bắt một chiếc xe.
Mãi đến lúc trên xe, Dương Hùng nói lên tiếng: “Lão Tiêu, có thể xác định được rồi, suy đoán của chúng ta không sai, có nội gián, lần này trong tay ông còn thừa lại bao nhiêu?”
“Một chút ít.” Tiêu Sơn cười khổ: “Kết hợp với những thứ của ông giữ lại, chắc sẽ không có vấn đề.”
Lúc ban đầu, hai người Tiêu Sơn và Dương Hùng, mỗi một người đều giữ lại một tí xíu kỹ thuật cốt lõi, kỹ thuật cốt lõi này cũng vẫn luôn không lấy ra, bởi vì sự tồn tại của kỹ thuật cốt lõi này, hai người mới có được tư cách có thể đấu tranh với đối phương sau khi bị đối phương lấy được tài liệu nghiên cứu, đồng thời, phân làm đôi kỹ thuật nòng cốt này, cũng là vì để hạn chế cho đôi bên Tiêu Sơn và Dương Hùng, một khi ai đó xảy ra vấn đề, thì đối phương phải cố gắng hết sức để cứu giúp.
Hai người với thân phận đều là người cầm lái của Tập đoàn lớn, bản lĩnh và bộ não của họ, sớm đã nghĩ ra được những chuyện mà người khác còn chưa nghĩ đến.
“Lão Tiêu, tôi có hai chuyện, muốn nói với ông.” Dương Hùng hít một hơi thật sâu.
“Ông nói đi.”
“Chuyện thứ nhát, con trai tôi vẫn còn đang trong tay bọn chúng, trước khi con trai tôi trở về, chúng ta không thẻ tùy tiện phát triển nghiên cứu được!” Dương Hùng nói hai chuyện, ông ta đặt chuyện này lên vị trí hàng đầu, nói rõ mức độ xem trọng của bản thân mình.
Tiêu Sơn chau mày, nhưng cũng tỏ ra thấu hiểu, nếu như: Mễ Lan bị người ta bắt đi dùng để đe dọa chính mình, thì tuyệt đối ông cũng sẽ lấy sự an toàn của Mễ Lan đặt lên trên hàng đầu.
“Được thôi.” Tiêu Sơn gật đầu: “Nhưng ông đã nắm được cái gì, mà có thể biết được Hải Phong khi nào trở về.”
Dương Hùng do dự một lúc: “Bọn chúng sẽ không giết người, mục đích hiện tại chẳng qua cũng chỉ để đe dọa chúng ta thôi, còn về sự tồn tại của kỹ thuật cốt lõi, bọn chúng cũng không hiểu rõ tình hình, con trai tôi trễ nhất là ngày mốt có thể trở về, vì vậy, khi chờ đợi chuyện này, chúng ta có thể tiền hành chuyện thứ hai trước.”
“Ông nói xem.”
“Tìm người!” Trong ánh mắt Dương Hùng mang theo sự nghiêm túc: “Theo tôi được biết, đối phương có một đội ngũ đạt trình độ cực kỳ cao sẽ tiếp nhận hạng mục này, nếu chúng ta muốn nhanh chóng làm ra được nghiên cứu trước bọn chúng, và đăng ksy bản quyền, thì nhất định phải tìm được những nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, lão Tiêu, tình cảm thì tình cảm, nhưng làm ăn thì là làm ăn, những thứ mà lúc ban đầu chúng ta đã định, chắc ông cũng vẫn còn nhớ đúng chứ?”
“Yên tâm.” Tiêu Sơn gật gật đầu: “Mức cổ phần chiếm được khi việc thành sẽ bằng với mức kế hoạch tiến độ nghiên cứu.”
Hai người Tiêu Sơn và Dương Hùng lúc ban đầu đã từng giao hẹn, cùng nhau khai thác dự án này, phần lợi nhuận phân chia sau này chính là xem thử ai là người đóng góp công sức nhiều hơn trong nghiên cứu.
Chương 331:
Chiếc xe taxi lái đi chưa được bao xa, thì Tiêu Sơn và Dương Hùng mỗi người đi một ngả.
Bắt một chiếc taxi mới, Tiêu Sơn và Trương Thác cùng nhau trở về nhà, trên đường, Tiêu Sơn không ngừng gọi điện thoại.
“Xin lỗi Tiêu tổng, khoảng thời gian này vừa đúng lúc gặp phải vấn đề, thật khó có thể giúp được ông rồi.”
“Tiêu tổng, thật sự không đúng lúc rồi, tôi đang ở nước ngoài, thời gian gần đây không có trở về.”
“Tiêu tổng, thật xin lỗi rồi.” Nay mình bù hôm qua nhé, mong cả nhà chọn nguồn đọc để mình lên chương hứng khởi nhé!
Một loạt mấy cuộc điện thoại gọi đi, câu trả lời nhận được hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn và Dương Hùng, trước đó rất lâu đã đặt ra quy tắc này, về việc phân chia lợi ích, hai người đều tán thành cách phân chia thế này, tương tự như vậy, hai người cũng đều đã sớm liên lạc xong hét với một số nhân tài hàng đầu của các lĩnh vực khác nhau.
Kết quả lần này khi Tiêu Sơn liên lạc lại, thì những người đã bàn bạc xong trước đó, toàn bộ đều tìm đủ những cái cớ, viện lý do không cách nào xuất hiện được.
Sự việc phát triển như thế, đối với Tiêu Sơn mà nói, chẳng khác nào một đòn đánh cảnh tỉnh cả, ông ấy căn bản không thể nào lường trước được.
Chiếc xe taxi chậm rãi đi về hướng chỗ ở của Tiêu Sơn.
Chiếc taxi dừng lại ở một cột đèn giao thông.
Trong khoảnh khắc khi chiếc xe dừng lại, tài xế ngồi ở ghế lái chính, mở cửa xe ra, lao vào trong nháy mắt.
Hành động này của tên tài xế, đã khiến cho Tiêu Sơn và Trương Thác nhận ra được có chuyện gì đó không đúng ngay tại chỗ.
“Xuống xe!”
Trương Thác và Tiêu Sơn gần như cùng lúc gào lớn lên một tiếng, mở cửa xe ở hai bên, rồi lao ra ngoài.
Vừa mới lao ra khỏi xe, thì thấy một chiếc Land Rover màu trắng lao thật mạnh vào đuôi xe chiếc taxi, phát ra một tiếng “ bùm” vang dội.
Nếu vừa rồi hai người không lao ra khỏi xe, Trương Thác thì không nói, nhưng Tiêu Sơn chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Cửa xe của chiếc Land Rover mở ra, một mạch 5 người từ trên xe bước xuống, đều mang mũ trùm đầu.
Năm tên này xếp thành một hàng, nhìn Tiêu Sơn, không thèm để ý đến Trương Thác bên cạnh.
“Tiêu tổng, đồ đâu?” Một người mở miệng nói.
“Đồ gì?” Tiêu Sơn cau mày lên.
“Đều là người thông minh hết cả, Tiêu tổng chắc cũng sẽ không chơi mấy cái trò biết rõ những vẫn có hỏi đó đúng chứ?” Tên nói chuyện đó vẫy tay, 4 tên còn lại, tạo thành vòng vây, bao vây xung quanh Tiêu Son: “Tiêu tổng, hạng mục kỹ thuật đó của ông, đã đe dọa đến quá nhiều người rồi, tốt hơn hét nhân lúc chưa muộn thì lấy ra càng sớm càng tốt.”
“Quá không may mắn rồi.” Tiêu Sơn lắc đầu: “Những kỹ thuật đó, mấy phút trước đã bị một đám người khác lấy đi rồi, các cậu đến muộn rồi, kỹ thuật đã ngừng nghiên cứu phát triển rồi.”
Tên đó vừa đang định nói thì nghe tháy điện thoại trong túi mình reo lên một tiếng, hắn ta lấy điện thoại ra xem, sau mắy phút trầm mặc thì nói với người của mình: “Đil”
Mấy người đó nhanh chóng chạy lên chiếc Land Rover, lao vút đi biến mắt trong màn đêm.
Trên xe, tên mà lúc vừa rồi nói chuyện cởi bỏ mũ trùm đầu xuống, chính là người đã trói Dương Hùng ở dưới hàm để xe của Công nghiệp Vĩnh Phong ngày hôm nay, hắn ta lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi đi một cuộc điện thoại.
“Dương Hùng, ông đang giở trò gì với tôi đây hả? Đừng quên, con trai ông đang nằm trong tay tôi đấy!”
“Đừng kích động mà, tài liệu ở chỗ tôi, anh thả con trai tôi ra, tôi đưa tài liệu cho anh.”