Con Rể Quyền Quý

Chương 3113




Chương 3113

Trần Đài trong khi nói chuyện, trực tiếp sắp xếp cho Trương Thác một thân phận trong chuyện này.

Sau khi nói xong, lại nhìn về phía Trương Thác, lên tiếng nói: “Thằng nhóc, tôi mặc kệ cậu có thân phận gì, cũng mặc kệ cậu có mục đích gì, cậu phải trả giá đắt, sáu mươi tỷ, cậu phải bồi thường cho võ quán Trần Kỳ chúng tôi”

“Ồ?” Bành Kiệt đột nhiên nhíu mày: “Nghe Trần sư huynh nói như vậy, chuyện lần này, chẳng chỉ có quan hệ với thăng nhóc này, quan hệ trong này, còn không rõ ràng?”

“Ha ha, tôi đương nhiên có nắm chắc mới nói như vậy”

Trần Đài hai tay chắp sau lưng nói.

Bành Kiệt hướng về phía Bành Tử cười lạnh một tiếng: “Xem ra, cô luôn mồm hô là người vô tội, kết quả là, không hề vô tội nha”

Bành Tử rõ ràng cũng sửng sốt một chút.

Thím ba tránh ở phía sau đám người, trong mắt lộ ra vẻ đã đạt được mục đích.

Trương Thác nhìn thời gian trên điện thoại, lên tiếng nói: “Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, tôi không có thời gian chơi loại trò chơi này với các người, gọi quán chủ của các người tới đây đi.”

“Gọi quán chủ? Ha ha” Trần Đài cười lạnh một tiếng: “Thật là thú vị, cậu cảm thấy, đây là phương pháp có thể khiến chúng tôi biết khó mà lui sao? Luôn mồm hô gọi quán chủ của chúng tôi tới, là cho rằng quán chủ chúng tôi căn bản sẽ không xuất hiện đúng chứ? Chỉ có điều, cậu nghĩ sai rồi, sư phụ tôi, đúng lúc đang ở trong thành phố, tôi nghĩ võ quán chúng tôi xảy ra chuyện như này, sư phụ tôi sẽ rất vui vẻ ra mặt, dù sao, cậu chính là cố ý đánh lên mặt võ quán Trần Kỳ chúng tôi!”

Trần Đài nói xong, lấy điện thoại ra, gọi tới một dãy số, sau khi nói vài câu xong, liền cúp điện thoại.

“Thẳng nhóc, sư phụ tôi rất nhanh sẽ tới, tôi thật sự muốn xem xem, đợi ông ấy tới rồi, cậu còn có cái gì để nói” Trần Đài nhìn Trương Thác cười nói, trong nụ cười của anh ta, mang theo vẻ khinh miệt.

“Theo tôi, đừng có cho tên này mặt mũi, dù sao cậu ta đến chuyện này cũng làm được, cũng là không cần mặt mũi nữa rồi” Một tên thành viên võ quán nói.

“Không sai, còn để cho cậu ta gặp sư phụ chúng ta, cậu ta có cái tư cách gì chứ.”

Bành Kiệt quái gở nói: “Thằng nhóc, nhìn không ra nha, ỷ vào mình là người của Lâm Thị, liền dám gọi ông chủ của võ quán Trần Kỳ tới, có can đảm đấy, chỉ có điều tôi muốn biết, đợi Trần quán chủ tới rồi, cậu còn có thể giữ được bộ dáng thản nhiên này nữa không”

Từng tiếng từng tiếng châm chọc vang lên, Trương Thác nửa lời cũng không nói, anh đang đợi tên quán chủ kia đến đây.

Nửa tiếng sau, Trần Đài nhận được một cuộc điện thoại, bước nhanh rời khỏi đây, hiển nhiên là đi đón người, mà trong nửa tiếng này, những tiếng mỉa mai kia chưa từng dừng lại.

“Thăng nhóc, quán chủ người ta cũng đến rồi, cậu còn giả bộ cái gì?” Bành Kiệt đi vòng quanh Trương Thác một vòng: “Nếu tôi là cậu, liên ngoan ngoãn nhận sai, móc tiền ra, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc, tuyệt đối không nên tự mình tìm phiền phức, tôi ở đây, còn tốt tính khuyên nhủ cậu, đợi quán chủ tới rồi, không ai bảo vệ được cậu đâu”