Con Rể Quyền Quý

Chương 3097




Chương 3097

“Ha ha ha! Ha ha ha ha!” Đạo sĩ Ngọc Hư cười to: “Không ngờ, không ngờ, mùi vị của máu lại thơm ngon như thế, ta phải ăn các người, ta phải ăn các người!”

Đầu của Đạo sĩ Ngọc Hư biến thành một lưồng sáng, xuất hiện trước mặt Cuồng Sỉ.

Cuồng Sỉ tung ra một cú đấm, nhưng bị đạo sĩ Ngọc Hư cắn vào cổ tay.

Ngọn lửa màu vàng hiển nhiên đã bùng cháy từ trong miệng của Đạo sĩ Ngọc Hư, thậm chí trong mắt của đạo sĩ Ngọc Hư cũng bốc lên ngọn lửa màu vàng, nhưng Đạo sĩ Ngọc Hư vẫn không có ý định buông ra, ông ta giống như đang thưởng thức một bữa ăn ngon vậy.

Cánh tay còn lại của Cưồng Si nắm lấy đầu đạo sĩ Ngọc Hư, dùng sức ở cánh tay, xương đầu của đạo sĩ Ngọc Hư bị bóp tới biến dạng, hai con mắt trồi lên, dường như sắp nổ tới nơi.

Cuồng Sỉ rốt lên một tiếng, cơ bắp toàn thân nổil lên, khi ông ta chuẩn bị bóp nát đầu của đạo sĩ Ngọc Hư, thì ánh mắt ông ta bỗng nhiên trở nên đờ đẫn, huyết dịch màu vàng phun ra từ trong miệng ông ta, cánh tay bóp lấy đầu của đạo sĩ Ngọc Hư cũng dẫn dẫn mất đi sức lực. Trên ngực Cuồng Sỉ, có hai cánh tay trắng nõn đâm xuyên qua ngực ông ta, thân thể của Đạo sĩ Ngọc Hư không biết từ khi nào đã biến thành hình dạng trở lại, cánh tay trắng nõn giống như phụ nữ nhẹ nhàng đâm xuyên qua cơ thể của Cuồng Sỉ.

“Chậc chậc chậc, cơ thể này, càng lúc càng khiến ta thêm hưng phấn” Đạo sĩ Ngọc Hư nhả cổ tay bị cắn lủng lỗ chảy máu của Cuồng Sỉ ra, vươn đầu lưỡi liếm môi, dáng vẻ như đang hưởng thụ.

“Tiêu rồi!” Triệu Chính Khải nhanh chóng dập điếu thuốc trong tay, nhấc Cang Long Giản lên lao về phía đạo sĩ Ngọc Hư.

“Cút ra!” Đạo sĩ Ngọc Hư rút cánh tay đâm xuyên qua người Cuồng Sỉ ra, vẻ mặt đầy bực bội vung tay một cái, Triệu Chính Khải đang đánh tới liền bị đánh ngược trở lại, ngã mạnh xuống đất.

“Trưởng bối của cậu không dạy cậu, khi người khác đang ăn thì không được làm phiền sao?” Đạo sĩ Ngọc Hư dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn Cuồng Sỉ, rồi lại biến thành tham lam.

“Oa a a, tức chết ta rồi!” Triệu Chính Khải từ trên mặt đất đứng dậy: “lão đạo sĩ Ngọc Hư kia, tôi coi trọng ông là tiền bối, cho nên mới luôn nương tay với ông, bây giờ ông lại không biết tốt xấu như thế, thế thì đừng trách ông đây không thủ hạ lưu tình! “

Đạo sĩ Ngọc Hư quay đầu lại nhìn Triệu Chính Khải, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ muốn xem Triệu Chính Khải không thủ hạ lưu tình thế nào.

“Lão đạo sĩ, ông không tin tôi sao? Được thôi, ông đây sẽ cho ông mở mang tâm mắt!” Triệu Chính Khải giơ Cang Long Giản trong tay lên, chỉ thấy anh ta nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm nói, tay trái duỗi ra tạo thành kiếm chỉ, trên đầu ngón tay lập xuất hiện một luồn ánh sáng, Triệu Chính Khải dùng sức vung cây Cang Long Giản trong tay, có chút máu tươi đang từ từ ứa ra, rơi trên cây Cang Long Giản.

Triệu Chính Khải xoay cổ tay, Cang Long Giản vẽ ra một hình vòng cung trên đỉnh đầu ông ta, hình tròn chuyển động trên Cang Long Giản lần này không phải là âm thanh của kim loại nữa, mà là phát ra tiếng long ngâm.

Triệu Chính Khải đột nhiên mở mắt ra, trong mắt có một luồng sáng đang lập lòe.

Triệu Chính Khải lẩm bẩm trong miệng.

“Xin ở đây thề rằng”

“Ta nguyện trở thành tất cả điều tốt của thế gian”

“Tôi muốn diệt sạch những điều xấu xa trên thế gian này”