Con Rể Quyền Quý

Chương 3084




Chương 3084

Anh linh của các nữ đạo sĩ bị những ảo ảnh của thanh kiếm thần này làm cho choáng váng mà không thể có một chút phản kháng nào.

Tại thời điểm ảo ảnh của thanh kiếm thần đụng vào, nữ đạo sĩ đã bị thương. Cô ta nôn ra máu, vẻ mặt trở nên xám xịt và anh linh của cô ta cũng bắt đầu tan biến trong không khí.

Hai đạo sĩ còn lại thấy không ổn, hoàn toàn không có ý định đánh nhau nữa nên quay đầu bỏ chạy.

“Để hai kẻ khốn nạn này cho tôi!” Triệu Chính Khải hét lên và đuổi hai người kia.

Trương Thác bay lên cao và đứng ở bên cạnh cái chuông lớn rất rắn chắc. Ảo ảnh của thanh kiếm thần bắn đi bốn phía xung quanh, trên núi Ngọc Hư lúc này có vô số ngọn núi bị nổ tung, đạo quán bị phá hủy và rất nhiều đạo sĩ đang chạy trốn khắp nơi.

“Không ai có thể chạy được.”

Giọng nói của Trương Thác đầy sát khí, thanh kiếm thần ở dưới tay anh sẽ không buông tha cho bất kỳ đạo sĩ nào. Chỉ thấy vô số đạo sĩ từ trên trời rơi xuống và chết trên mặt đất.

Đạo quán Ngọc Hư đứng sừng sững ở ngọn núi xanh giữa biển và là nơi như chốn thần tiên này sẽ mở ra một cuộc thảm sát ngày hôm nay.

Lam Vân Dương nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, ông †a muốn nói gì đó nhưng khi nghĩ đến Lam Ngữ Lam vẫn đang hôn mê, ông ta lại ngậm miệng lại.

Đạo quán Ngọc Hư đã tồn tại quá lâu. Họ tự cho rằng bản thân ở trên tất cả mọi thứ khác. Giờ đây, tâm trái đất và bề mặt Trái đất hoàn toàn kết nối với nhau, và ngày đó cũng sẽ phải đến. Đạo quán Ngọc Hư này cũng nên đến thời gian thay đổi. Nếu như không thay đổi thì chỉ có thể bị diệt vong!

Sau khi nhìn Trương Thác trên bầu trời, Lam Vân Dương lại đưa mắt nhìn về phía ngọn núi cao nhất kia, trong mắt ông †a lộ ra vẻ lo lắng, trên thế giới này có rất nhiều cao thủ và không phải vô cớ mà Đạo quán Ngọc Hư có thể khiến cho người ta kiêng dè như vậy. Chỉ riêng về xếp hạng theo thế hệ thì chắc chắn là đã kém hơn.

Ngọn núi Ngọc Hư vốn dĩ được bao quanh bởi mây và sương mù, giống như chốn thần tiên trên trần gian nhưng lúc này lại không ngừng sụp đổ, những tảng đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống khiến cho mặt đất xảy ra những trận động đất.

Máu tươi đang chảy trên mặt đất và từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Trương Thác chưa từng thay đổi. Trong mắt anh, Đạo quán Ngọc Hư này không nên tồn tại và những người ở đây đều là những người đáng chết. Họ bóc lột những người khác, sử dụng phương pháp hấp thụ máu tươi để duy trì tuổi thọ nên sự tồn tại của họ có vẻ cực kỳ rất quái dị.

Triệu Chính Khải giơ cao Cang Long Giản rồi đánh xuống, hai đạo sĩ đang chạy bán sống bán chết đã bị Cang Long Giản của ông ta giết chết.

“Phù!”

Triệu Chính Khải thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đã muốn ra tay với những kẻ khốn nạn này từ lâu rồi.”

Ở trong khoảng thời gian ngắn này, hầu hết các đỉnh núi trên núi Ngọc Hư đã hoàn toàn bị phá hủy. Bây giờ chỉ còn lại ba đỉnh núi cuối cùng và đây là ba đỉnh núi cao nhất trên núi Ngọc Hư này.

Trương Thác nhìn ba định núi và bay đến.

“Được rồi!” Một giọng nói có vẻ rất kỳ ảo đột nhiên vang lên.

Cùng lúc đó, một ảo ảnh khổng lồ xuất hiện ở trước mặt Trương Thác và chặn đường đi của anh.