Con Rể Quyền Quý

Chương 3075




Chương 3075

Mặc dù bây giờ Cuồng Si vẫn chưa khôi phục sức mạnh vốn có, nhưng chắc chắn là sự tồn tại ở trên đỉnh chuỗi thức ăn. Ở trong khu vực này, không biết một người có năng lực như vậy thì sẽ là loại người gì?

Và nghe lời người này nói thì người được gọi là Ngọc Hư: chắc cùng ở một cấp bậc với ông ta. Trong Đạo quán Ngọc Hư này cũng không phải chỉ có một nhóm người có năng lực bình thường, mà vẫn còn có những người thật sự có tài.

Khe hở mở ra một lối đi và Trương Thác phải mất gần bốn mươi phút mới đi hết cái lối đi này. Lối ra của nó hóa ra là một hòn đảo biệt lập khác. Từ xa có thể nhìn thấy ngọn núi xanh biếc sừng sững ở trên mặt biển và kéo dời đến tận chân trời. Đỉnh núi được bao phủ bởi mây mù, lộ ra vẻ huyền bí.

Và trên hòn đảo biệt lập này, Trương Thác đã nhìn thấy rất nhiều bóng người. Những người này rõ ràng là đã định cư trên hòn đảo biệt lập này từ lâu rồi và họ có màu da khác nhau. Rõ ràng là họ đến từ những nơi khác nhau trên thế giới và lối ra của lối đi này vậy mà lại là một ngôi miếu thần. Ngôi miếu thần này đứng ở vị trí cao nhất của hòn đảo biệt lập và có thể nhìn ra toàn bộ hòn đảo.

Khi Trương Thác xuất hiện ở cửa của ngôi miếu thần thì hầu như tất cả những người trên đảo dừng lại việc họ đang làm và bắt đầu quỳ xuống tại nơi mà Trương Thác đang đứng. Trong miệng bọn họ đang lẩm bẩm cái gì đó, Trương Thác không thể nghe thấy âm thanh, nhưng có thể nhìn ra được vẻ mặt của những người này vô cùng thành kính.

Ngay lúc Trương Thác đang định đi xuống xem xét thì anh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở sau lưng. Cơ thể Trương Thác đột nhiên nhảy lên một cách vô thức và tại chỗ mà anh vừa đứng bỗng xuất hiên môt cái móng vuốt xương. Nếu Trương Thác không phản ứng kịp thì nhất định sẽ bị thương bởi cái móng vuốt xương này.

“Cậu thật sự nghĩ rằng giả vờ làm Cung Diệp Vấn thì tôi không thể phát hiện ra sao? Nói đi, ông già Ngọc Hư kia cử cậu đến đây làm cái gì?”

Âm thanh khàn khàn đang vang lên chính là giọng nói của bóng người mà Trương Thác đã nhìn thấy trong vũng máu.

Chỉ có điều đối phương không xuất hiện ở trước mặt Trương Thác mà chỉ có giọng nói truyền đến từ lối đi kia.

Trương Thác nhìn về phía cửa hầm và mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giả mạo ông già kia. Là do ông đã nhận nhầm mà thôi. Điều thú vị là phương pháp sống lâu của đạo quán Ngọc Hư vậy mà lại có liên quan đến máu tươi.”

“Nghe cậu nói thì có vẻ cậu không phải người của núi Ngọc Hư này. Thôi được, chuyện ở đây không liên quan gì đến cậu. Mau rời đi đi. Tôi sẽ không truy cứu sự liều lĩnh của cậu nữa”

“Rời đi ư? Tại sao phải rời đi chứ?” Trương Thác hỏi ngược lại.

“Láo xược!” Giọng nói khàn giọng hét lớn một tiếng: “Vĩ nghĩ đến việc tu hành không dễ dàng nên tôi không muốn giết cậu. Nhưng cái này không có nghĩa là cậu có thể tỏ ra kiêu ngạo như vậy trước mặt tôi. Điều này sẽ khiến cậu mất mạng đấy”

“Ha ha” Trương Thác khẽ cười một tiếng: “Nếu như ông có thể giết tôi thì đâu cần phải đợi đến bây giờ mới làm cái trò đánh lén buồn cười này”

“Vậy thì cậu có thể thử xem!” Móng vuốt xương lại tóm lấy Trương Thác một lần nữa.

Thanh kiếm thần màu tím ngưng tụ trong tay Trương Thác và ánh sáng của kiếm chém vào móng vuốt xương, nhưng chỉ để lại một dấu vết mờ mờ mà không gây thương tổn gì đáng kể cho móng vuốt xương.

“Chỉ có vậy thôi ư?” Móng vuốt xương nhanh như chớp mà chạm vào ngực Trương Thác như muốn đâm xuyên qua người Trương Thác.